"Ầm!"
Diệp Thành không ngờ cuộc chiến cuối cùng của anh ở dải Ngân Hà lại là với một tên đã chết mười vạn năm trước.
Đúng vậy, đối với anh thì Băng Hà không khác gì một người chết.
Tử khí vậy quanh toàn thân lão, lão mặc áo giáp làm từ huyền thiết U Minh.
Tuy khí thế xông vọt lên trời, pháp lực hùng hậu đáng sợ nhưng lại khó che lấp được sự già yếu suy kiệt.
Thánh địa Lăng Tiêu có lẽ đã dùng pháp môn đặc biệt nào đó để chôn Băng Hà, duy trì một trạng thái tương tự như giả chết, ngủ đông mới có thể khiến lão qua được mười vạn năm.
Nhưng cái giá phải trả cũng khiến Băng Hà bị phong bế trong một khoảng thời gian dài, gần như không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Bây giờ lão xuất quan, Diệp Thành đoán được rằng đây sẽ là trận chiến cuối cùng của lão.
Hiển nhiên Băng Hà cũng hiểu, lão vừa ra tay đã dồn toàn lực.
"Vù!"
Trong tay lão là thanh giáo dài được đúc từ huyền thiết.
Trên thanh giáo dài đó, khí thế sắc bén xé rách không trung, vô cùng nặng nề, tựa như chứa cả một thế giới vậy.
Vô số xiềng xích được tạo thành từ pháp tắc quấn quanh thanh giáo dài khiến nó càng trở nên dày nặng.
Từng luồng tử khí U Minh vây quanh, dường như nó được luân hồi từ địa ngục.
"Vũ khí pháp tắc?", ánh mắt Diệp Thành ngưng đọng.
Giống như Nguyên Anh có thể ngưng tụ pháp tắc vậy, pháp khí cũng có thể ngưng tụ pháp tắc, trở thành vũ khí pháp tắc hiếm có trên đời.
Trong đó có chứa một luồng đại đạo pháp tắc, cho dù có nằm trong tay người phàm cũng có thể chế ngự năng lượng pháp tắc trên thế gian, uy lực vô biên.
Bảo vật này mới là pháp bảo chiến đấu thực sự của tu sĩ Nguyên Anh trong vũ trụ, vượt xa thiên bảo của tu sĩ trong dải Ngân Hà.
Diệp Thành vốn cho rằng đạo tắc trong dải Ngân Hà khuyết thiếu, hoàn toàn không có vũ khí pháp tắc hoàn chỉnh, không ngờ Băng Hà lại có một thanh.
"Giết!"
Anh hoàn toàn không sợ.
Kim Ô Thần Luân từ từ chuyển động sau lưng anh.
Anh giơ tay gọi ngọn núi cao vạn trượng đến đập về phía Băng Hà.
Ngọn núi khổng lồ mạnh mẽ đập tới, cứ như sắp nghiền nát cả trời đất.
"Hoàng Tuyền", Băng Hà nói chậm rãi.
Lão vừa thốt ra hai chữ, sau lưng lão đã hiện ra Hoàng Tuyền dưới âm phủ.
Nước Hoàng Tuyền chảy róc rách giữa trời đất, hội tụ bên cạnh lão.
Thanh giáo trong tay lão đã hoàn toàn biến mất, biến thành nước chảy cuồn cuộn, vạch qua không trung.
Có Thiên Quân quan sát trận chiến lúc này không khỏi biến sắc: "Là pháp tắc Hoàng Tuyền, không ngờ thần tướng Băng Hà lại nắm giữ pháp tắc 'Hoàng Tuyền'!"
Có người tò mò, liền hỏi pháp tắc Hoàng Tuyền là gì.
Phần lớn Thiên Quân đều không quan tâm, nhưng vẫn có tu sĩ già giải thích.
Kim Đan độ kiếp thành Thiên Quân xong thì sẽ ngưng tụ pháp tắc, lĩnh ngộ một loại đại đạo pháp tắc giữa trời đất.
Cho dù là nước, lửa, sấm, chớp hay gió đều là những đại đạo thường gặp.
Cho dù là những pháp tắc không chính cống như mưa phùn, hồng trần, đất hay thoát xác đều có thể ngưng tụ thành.
Vạn vật trên thế gian đều có thể thành đạo, đều có pháp tắc.
Thậm chí cầm kỳ thi họa cũng ẩn chứa pháp tắc.
Từng có tu sĩ trong dải Ngân Hà luyện thành pháp tắc Kỳ.
Mỗi một lần đối đầu với kẻ địch người đó sẽ gọi ra một bàn cờ, biến từng tấc trên bàn cờ thành trăm dặm non sông, nếu không có tu vi Nguyên Anh thì không thể nào thoát ra được.
Nhưng các loại pháp tắc như Hoàng Tuyền, U Minh, Luân Hồi cho dù ở bất cứ tinh vực nào cũng đều là những pháp tắc rất hiếm có, uy lực vô hạn.
Nghe nói nước Hoàng Tuyền ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không dám chạm vào, một khi chạm vào thì sẽ mất trí nhớ, mãi mãi rơi vào luân hồi.
Băng Hà gọi cả một dòng suối Hoàng Tuyền tới, uy lực khủng khiếp cỡ nào?
"Vậy Diệp Thiên Quân phải làm sao bây giờ?"
Chị em nhà họ Nhan trợn to mắt.
Tu sĩ trẻ bên cạnh nở nụ cười, đang định giải đáp nghi hoặc cho mỹ nhân.
Chỉ nhìn thấy, nước Hoàng Tuyền chảy róc rách trên không trung cứ như vô hình, nó trực tiếp vượt qua ngọn núi cao vạn trượng mà xông tới chỗ Diệp Thành.
Dòng sông như một thanh giáo trực tiếp đâm xuyên qua một lỗ lớn trên người anh.
Mép lỗ lớn đó còn có khói màu vàng bốc lên, phát ra tiếng xèo xèo.
Một chiêu đột kích, Diệp Thành đã bị thương nặng!
"Quả nhiên là thanh giáo Hoàng Tuyền!"
Mọi người sợ hãi, ngay cả tôn giả Bằng cũng nhíu mày.
Thần tướng Băng Hà dường như không phải chịu hạn chế của sự khuyết thiếu pháp tắc của dải Ngân Hà.
Pháp tắc Hoàng Tuyền mà lão tu hành vô cùng hoàn chỉnh, chỉ thiếu một phần, thế nên mới có thể pháp huy uy lực của Nguyên Anh đỉnh phong.
"Giết!"
Thanh giáo đen trong tay Băng Hà ánh sáng lập lòe bất định, suối Hoàng Tuyền giữa bầu trời cũng quấn quanh, trông như một cái dây thừng màu đen quất về phía Diệp Thành với một góc hiểm.
"Cút ra cho ta!"
Diệp Thành quát lớn, anh giậm chân, phép thần thông thiên phú Kỳ Lân đến từ Hậu Thổ triển khai ra.
"Ầm ầm ầm!"
Trên mặt đất, mười màn chắn bay vọt lên.
Mỗi một màn chắn đều do bùn đất vàng nâu ngưng tụ thành, trông có vẻ không chịu nổi một đòn, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên những tường đất này có bao phủ ánh sáng màu vàng, cứ như được tạo thành từ vàng, vô cùng kiên cố.
Mỗi một bức tường đều cao hàng vạn trượng, dày hàng nghìn thước.
"Thùng thùng thùng!"
Suối Hoàng Tuyền đập lên bức tường đất, liên tiếp đập vỡ mười bảy mười tám bức tường, cuối cùng sức cùng lực kiệt, nỏ mạnh hết đà.
Nhưng Băng Hà là thần tướng vô địch, bản lĩnh đâu thể chỉ có như vậy.
Ngón tay lão vẽ ra những đường trên không trung.
Mỗi một bùa chú lão vẽ ra dường như đều đến từ địa ngục U Minh, tựa quỷ thần khóc gào, thần linh than thở.
"Không xong rồi, Băng Hà đang gọi Quỷ thần U Minh", có Thiên Quân hô lên.
Nghe nói năm đó Băng Hà tu hành đạo U Minh, sinh ra ở hành tinh U Minh thần bí khó lường nhất dài Ngân Hà.
Lão đã bị chôn mười vạn năm, giờ đây đạo pháp uyên thâm vượt xa sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
"Soạt!"
Trong không trung cứ như bị xé rách ra một vệt lớn.
Có một móng vuốt lớn toàn vảy, quỷ khí màu đen quấn quanh vọt mạnh ra.
Những ngón tay của cái móng vuốt khổng lồ đó đều vô cùng sắc bén, lấp lánh ánh sáng lạnh tựa ngọn dao.
Chỉ một móng vuốt giơ ra mà khí thế đáng sợ đã tràn đầy cả đất trời, khiến tu sĩ trong phạm vi ngàn dặm đều run lẩy bẩy.
"U Minh Hoán Thần Thuật!", Băng Hà quát khẽ.
Quỷ Thần đó nghe lời gọi của lão, lại giơ một cái móng vuốt khổng lồ từ trong khe hở đen ra.
Khí thế đó vô cùng đáng sợ, hoàn toàn không yếu hơn Băng Hà.
Quan trọng nhất là, đó là Quỷ Thần của thế giới U Minh, đã chém giết không biết bao nhiêu năm trong thế giới tàn khốc đó.
Tu vi mạnh mẽ tuyệt đỉnh, vượt xa tu sĩ Nguyên Anh trong dải Ngân Hà.
"Tên nhãi Hoa tộc kia, tao sẽ dùng máu thịt của chính mày để tế Quỷ Thần U Minh này!".
Hai mắt Băng Hà đỏ như máu, lão há miệng ra nói châm chọc.
"Grào!"
Tiếng cuối cùng thốt ra, Quỷ Thần hoàn toàn nhảy khỏi khe nứt, hiện ra trước mặt người đời.
Nó cao mấy trăm trượng, hai sừng vươn ra sau, rắn chắc như sắt thép, vảy xanh bao toàn thân, hai mắt sáng rực như đèn lồng, cái mồm đỏ máu há to, răng nanh dày đặc, trong tay nắm một thanh đinh ba bằng thép được chế tạo từ Minh Hà Thần Thiết, khí thế vô cùng đáng sợ, đã đạt đến Nguyên Anh đỉnh phong.
"Tên nhóc này đã khiến ông gọi ta ra?"
Quỷ Thần há to miệng nhìn chằm chằm Diệp Thành, hai mắt híp lại lộ ra sự tham lam và hung tàn: "Tuy chỉ là một con kiến cảnh giới Xuất Khiếu nhưng trên người cậu ta có hơi thở mà ta thích, là hơi thở của thần thú, cả cơ thể của cậu ta nữa, ăn vào chắc chắn sẽ rất ngon, có thể khiến bổn tọa đột phá cảnh giới Quỷ Vương, tăng thêm ba phần công lực"..