Tiên Đế Trùng Sinh


Trong hỗn độn mơ hồ có thể nhìn thấy Lôi Đao tuyệt thế trong tay Thần Vương thời Viễn cổ.

Lưỡi đao chém mở trời đất, khiến không trung vỡ nát.

Đây là đao thuật bất diệt của Lôi Thần thời Viễn cổ, khi được Diệp Thành sử dụng uy lực vô cùng đáng sợ.

Tuy Băng Hà đã nắm giữ thương thuật mấy vạn năm, thương pháp Khinh Phong Tế Vũ được xưng là gần với thiên đạo, một thanh thương có thể hóa thành mưa phùn đầy trời, nhưng trước mặt thần đao của Diệp Thành thì lại bị chém bay mấy trăm trượng.

Diệp Thành được nước lấn tới, Lôi Đao trong tay lại nổ tung, bổ một đao ra: "Chém!"
Mỗi một đao đều khiến không trung nổ tung, tầng mây phạm vi nghìn dặm bị chém ra từng vết đao, ngay cả trong không trung cũng hằn lên ánh đao của anh.

Diệp Thành tựa như một Thần Vương đang diễn pháp, đao pháp đáng sợ tuyệt đỉnh.

Mạnh như thần tướng Băng Hà cũng cảm thấy không thể nào chống đỡ nổi.

Thương thuật của lão hoàn toàn không cùng một đẳng cấp với Diệp Thành, tựa như sự khác biệt giữa thần tiên và người phàm vậy.

"Tên này còn chưa đầy năm nghìn tuổi mà sao lại tu thành đao thuật đáng sợ như vậy?", Băng Hà không hiểu.

Nếu nói pháp lực thần thông có thể nhanh chóng luyện thành, vậy thì pháp thuật giết chóc như đao thuật thương thuật nếu không chiến đấu trăm nghìn lần thì không thể nào luyện thành được.

Thế nên những cường giả Nguyên Anh hoàn không là gì với Băng Hà.

Cho dù có cùng cảnh giới, dù không biết phép thần thông Băng Hà cũng tự tin rằng bằng với thanh thương trong tay, lão có thể tiêu diệt tất cả tu sĩ.

Nhưng khi đối mặt với Diệp Thành, lần đầu tiên lão cảm thấy như võ giả mới học phải đối mặt với đại tông sư võ đạo, hoàn toàn không thể đấu lại.

"Bốp bốp bốp!"
Băng Hà liên tiếp bị chém bay ra cách ba nghìn trượng.

Không chỉ thế, lão còn liên tiếp bị chém ba đao, thiết giáp U Minh trên người bị chém đôi ra, lộ ra máu thịt trắng bệch bên trong.

Điều khiến người ta kinh ngạc là vết thương của lão không hề chảy chút máu nào, trông lão như một con cương thi vậy.

"Băng Hà, dù mày có thắng trận này mày cũng chắc chắn sẽ chết!".

Diệp Thành đứng cao trên chín tầng trời, ánh đao tung hoành, giọng lạnh như băng.

"Dù tao chết cũng phải giết chết thiên tài của Hoa tộc, diệt trừ hậu họa cho thánh địa Lăng Tiêu".

Băng Hà hừ lạnh.

Lão chắc chắn phải chết, nên hoàn toàn không màng đến vết thương để có thể khiến Diệp Thành bị thương
"Phụt!"
Diệp Thành chém một đao trên cánh tay trái của lão, để lại một vết thương lớn, nhưng cũng bị thanh thương của lão đánh trúng vào lồng ngực, suýt nữa bị Hắc Thiết Minh Thương đâm xuyên.

"Giết!"
Diệp Thành máu huyết cuồn cuộn, chiến ý hừng hực.

Lúc này, trừ lá bài tẩy và mấy phép thần thông át chủ bài thì Diệp Thành gần như đã hoàn toàn không giữ lại chút gì.

Thần Lôi Khai Thiên Đao rung lên ầm ầm, khi va chạm với thanh Minh Thương thì phát ra tiếng kêu sắc bén, cuối cùng hoàn toàn không chống đỡ nổi, trực tiếp tan vỡ, biến thành ánh chớp đầy trời.

"Hải Hoàng Huyễn Diệt Chỉ".

Sau khi đao vỡ tan, Diệp Thành không ngưng tụ tia chớp nữa mà là chỉ một ngón tay ra.

"Ầm!"
Trong không trung cứ như có ngón tay của Hải Hoàng thời Viễn cổ chỉ ra từ hàng tỉ năm trước, khiến bầu trời nứt toác, thần linh rơi xuống, lại một phép thần thông được Diệp Thành tung ra.

"Hoàng Tuyền!", Băng Hà đã tung hết tất cả tuyệt kỹ của mình
Lão chỉ có thể tung thương ra biến thành suối Hoàng Tuyền cuồn cuộn.

Vô số nước hoàng Tuyền bao phủ thanh thương, chống lại ngón tay hủy diệt trời đất của Diệp Thành.

"Minh Vực Thần Quyền!"
"Thiên Đế Kim Ô Luân!"
"Bạch Hổ Toái Thần Trảo!"
"Lửa thần Chu Tước!"
"...."
Khoảnh khắc đó, Diệp Thành tung ra tám loại biến hóa tùy tâm, thi triển ra từng loại thần thuật.

Mỗi một loại đều là thần thuật đỉnh cao sâu trong biển sao, đều có thể làm bí thuật trấn giáo mạnh nhất của một môn phái.

Nhiều Thiên Quân đi theo xem chiến và những tu sĩ quan sát trận chiến này qua màn trời thì đều kinh hãi tới nỗi trợn mắt há mồm.

"Nhiều thần thuật mạnh như thế này, người này đến từ Hoa tộc thật sao?", Hồng Liên lão tổ lẩm bẩm.

Lúc này ngay cả Minh Sương cũng không chắc chắn.

Mỗi một thần thuật này đều có thể khiến vô số tu sĩ trong dải Ngân Hà tranh giành, không tiếc đánh nhau vỡ đầu chảy máu, giờ lại được Diệp Thành thoải mái tung ra như rau cải trắng rẻ tiền vậy.

Hiển nhiên đây không phải điều một tu sĩ cỏn con của Hoa tộc hay Địa Cầu có thể làm được.

Cho dù là truyền nhân của môn phái lớn trong biển sao cũng không xa xỉ như vậy.

"Hoàng Tuyền!"
Băng Hà không quan tâm, thanh Hắc Thiết Minh Thương của lão lại được tung ra, cả suối Hoàng Tuyền quấn quanh, sức mạnh pháp tắc được lão điều động đến đỉnh điểm, tựa như bức tường sắt vậy.

Cho dù thần thuật của Diệp Thành kinh thiên động địa nhưng lúc này cũng không thể làm gì Băng Hà.

Lúc này sự thiếu sót trong tu vi thiếu hụt của anh lộ ra rõ ràng.

Băng Hà khổ tu mất vạn năm, tu vi và đạo hành bước vào Nguyên Anh đỉnh phong từ lâu.

Mà anh chỉ là Xuất Khiếu sơ kỳ, cho dù dựa vào phép thần thông và Cửu Khiếu Thần Đan thì khi cố đối đầu với Băng Hà suy cho cùng vẫn kém một khoảng lớn về cảnh giới, cho dù phép thần thông có mạnh đến đâu dường như cũng không thể bù đắp.

"Minh Vực Thần Chưởng!"
Đến cuối cùng, anh hợp nhất sức mạnh của tám khiếu, lại biến thành Minh Vực Thần Chưởng.

Quyền pháp thần thông được anh sử dụng nhiều nhất này lúc này tựa như chồi non mọc ra trên cái cây già cỗi ở trong tay anh, tạo ra một hương vị hoàn toàn khác hẳn.

Khi trước mạnh mẽ vô địch, lúc này lại hài hòa uyển chuyển.

Cú quyền ánh vàng kim rực rỡ, vĩnh hằng bất diệt giờ lại nhẹ nhàng như bàn tay của người con gái, nhẹ nhàng vỗ lên Hắc Thiết Minh Thương.

"Phụt!"
Người Băng Hà run lên dữ dội, lão phun một ngụm máu ra, suýt nữa không cầm chắc Minh Thương trong tay, người lùi ra mấy nghìn dặm.

"Đây là quyền pháp gì vậy?", ngay cả lão cũng kinh hãi.

Lão cảm thấy tất cả thương thuật, phép thần thông của mình đều không chịu nổi một đòn của quyền này, yếu đuối vô cùng.

Nếu không phải tu vi giữa lão và Diệp Thành cách biệt quá xa, chỉ cần tu đến Nguyên Anh thì e là một quyền của Diệp Thành sẽ nghiền nát lão.

"Quyền này tên là Minh Vực", Diệp Thành lạnh nhạt nói.

Bàn tay anh lại vung ra, nhẹ nhàng tựa như một đứa trẻ đang bắt bướm, lại đánh trúng Minh Thương một cách vô cùng thần kỳ.

"Phụt!"
Người Băng Hà lùi mạnh về phía sau, lại hộc ra một ngụm máu.

Lão không thể không lấy ra một bình ngọc đựng đầy máu màu vàng kim trong người ra, rồi nhỏ ra một giọt máu vô cùng quý giá trong đó uống vào.

"Ầm!"
Khi giọt máu đó đi vào trong cổ họng, khí thế trên người lão tăng vọt, không giảm mà tăng, lại lần nữa tăng tu vi lên, còn mạnh hơn cả thời kỳ đỉnh cao.

Sức mạnh Hoàng Tuyền quanh người lão cuồn cuộn, cả suối Hoàng Tuyền hiện lên rõ mồn một, cứ như hiện ra từ trong giới U Minh vậy.

Tóc lão dài ra đến eo, tỏa sáng lấp lánh.

Khuôn mặt trắng bệch của lão lúc này lại hồng hào, khí huyết rực cháy, hoàn toàn lấn át tử khí.

"Đó là gì vậy?", Dao Nhi kinh ngạc.

Thiên dược thần dược gì mà lại có thể khiến cường giả tuyệt thế như Băng Hà cứ như sống lại vậy?
"Là máu thần, máu của Chân Tiên Hợp Đạo! Thảo nào thần tướng Băng Hà có thể qua được mười vạn năm dài đằng đẵng.

Với tu vi và tuổi thọ của lão, dù giả chết đáng lẽ cũng đã mục nát rồi, thì
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui