Tiên Đế Trùng Sinh


Trên khắp Ngân Hà từ xưa tới nay, ngoài Chân Tiên Hợp Đạo xuất thế, áp đảo dải Ngân Hà ra, các lão tổ Nguyên Anh của các tông môn trên hành tinh không cần nể mặt bất kỳ ai.  
Cho dù là thánh địa Lăng Tiêu thì bọn họ cũng chỉ nhường ba phần, không có chuyện kính nể.

Chọc giận ông già thì cùng lắm vỗ mông bỏ chạy, dù sao bất kể tu sĩ Nguyên Anh đi đến đâu cũng được một tông một tộc cung phụng tôn sùng, cũng có thể ra ngoài vũ trụ, ngao du thiên ngoại.  
Thánh địa Lăng Tiêu có mạnh đi chăng nữa, nhưng có thể quản lý bên ngoài dải Ngân Hà hay sao?  
Thế nên, khi vô số tu sĩ dải Ngân Hà nhìn thấy lão tổ các tông cúi đầu trước Diệp Thành, bọn họ đã ngạc nhiên, chấn động đến thế nào.

Một khi làm đại lễ này có nghĩa là Diệp Thành đã không còn ngang vai vế với bọn họ, mà là cao hơn một cấp bậc, giống như Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa ngồi ở thánh địa Lăng Tiêu, đợi Thiên Quân của cả dải Ngân Hà đến cống nạp.  
“Tổ tiên ơi…”  
Năm vị trưởng lão còn lại của thánh địa Lăng Tiêu nhìn Diệp Thành, tựa như nhìn thấy Lăng Tiêu Chân Tiên của một trăm nghìn năm trước.  
Cũng áp đảo đương thời, cũng cực kỳ khí phách, cũng vạn vực đến triều kiến.

Khác là Diệp Thành trẻ hơn Lăng Tiêu Chân Tiên rất nhiều, cảnh giới cũng thấp hơn quá nhiều, nhưng thủ đoạn lại không thua kém bao nhiêu.  
“Tiếc thật, thiếu niên chí tôn tuyệt thế bậc này sao lại không sinh ra tại thánh địa Lăng Tiêu kia chứ?”  
Những trưởng lão kia nghĩ đến đây, trong lòng đau đớn đến xé ruột xé gan, vô cùng bi thương.

Lẽ nào một trăm nghìn năm nay, thánh địa Lăng Tiêu quá bá đạo, đã dùng hết vận khí nên mới gặp nghiệp báo như vậy?  
“Hay lắm, hay lắm, các vị tiên tổ có nhìn thấy không? Cuối cùng Hoa tộc ta cũng có ngày đứng trên đỉnh của dải Ngân Hà”, đại trưởng lão vừa nói vừa kéo tay áo lau nước mắt.  
Trong tất cả mọi người, chỉ có ông ta là người vui nhất, Hoa tộc nhiều lần gặp đại nạn, mấy nghìn năm trôi nổi trong bụi trần, cuối cùng hôm nay cũng vùng dậy.

Đại trưởng lão cảm thấy, dù mình có chết tại đây cũng có mặt mũi để đi gặp tổ tiên rồi.  
“Anh”.  
Các cô gái Dao Nhi, Ân U Liên, Liễu Băng Dao cực kỳ phấn khởi, nhìn Diệp Thành chỉ cảm thấy trên người thanh niên áo xanh như khoác lên ráng mây ngũ sắc, ánh sáng vàng rực rỡ, chói mắt vô cùng.  
Lúc này, vẻ ngoài của Diệp Thành không tính là tuấn tú, chỉ là coi được, cũng không hiển lộ chút khí tức nào.

Nhưng trong mắt các cô gái, anh còn đẹp trai hơn người đàn ông tuấn tú nhất dải Ngân Hà gấp vạn lần.  
Đó chính là muôn vàn quyền thế khoác lên người, mang lại hiệu quả cực lớn, có thể khiến một người bình thường với dáng vẻ bình thường trở thành tiên phật thần thánh ở trên chín tầng trời.  
Đám người Nguyệt Hoa trưởng lão, Lâm Hiểu Lôi lắc đầu, trong mắt đầy sự gượng gạo.  
Bà ta phát hiện mình đã coi thường Diệp Thành, biết bao lần nghĩ rằng Diệp Thành phán đoán sai, nhưng cuối cùng người thắng vẫn là Diệp Thành.  
“Lẽ nào tầm nhìn của mình thật sự quá hạn hẹp, không nhìn ra chân long cửu thiên sao?”, Nguyệt Hoa trưởng lão nghi hoặc không thôi.  
Lữ Vân Trường đến chúc mừng cũng vô cùng phấn khởi, kích động dùng thần niệm truyền âm:  
“Khinh Vũ, Khinh Mộc, các con nhìn thấy chưa, Diệp Thiên Quân sắp bước lên đỉnh dải Ngân Hà, trở thành chủ của dải Ngân Hà trước nay chưa từng có.

Đây là chế độ đãi ngộ mà chỉ Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa mới có được.

Nếu các con không nắm bắt cơ hội thì không biết có bao nhiêu cô gái xinh đẹp bổ nhào tới, bò lên giường Diệp Thiên Quân.

Trong đó thiên nữ của thiên tông, hoặc con gái của các thế gia chắc cũng không ít đâu.

Đến lúc đó, nhà họ Lữ chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa”.  
Hai chị em nhà họ Lữ chợt đỏ bừng mặt.  
Khoảnh khắc đó, không chỉ có bọn họ, mà hai chị em nhà họ Nhan, thiên nữ Thanh Hàn, Hồng Diễm, Bạch Vân Thường… không biết bao nhiêu cô gái đều đổ dồn ánh mắt lên người Diệp Thành.

Ngoài ra, vô số tu sĩ trên khắp dải Ngân Hà cũng chú ý đến anh.  
“Sao hả, các người không phản đối tôi giết năm tông đó nữa à?”, Diệp Thành nghiêng đầu, mỉm cười nhàn nhạt nhìn các vị Thiên Quân.  
Lúc này, mọi người gồm cả Tông chủ của Trường Sinh Tông đồng thời cúi đầu, đồng thanh nói: “Thiên Quân thần uy cái thế, nếu năm tông môn kia đã dám xúc phạm đến uy nghiêm của Thiên Quân thì đáng giết!”  
“Không sai, sau này hễ có người dám cả gan làm trái ý Thiên Quân và phái Sương Diệp, lão đây là người đầu tiên không tha cho kẻ đó”, lão tổ Hắc Thủy Môn nhảy lên cao nhất, dáng vẻ cứ như đàn em số một của Diệp Thành.  
Những Thiên Quân khác đều khinh thường, nhưng Hồng Liên lão tổ, Tông chủ Trường Sinh Tông cũng lần lượt lên tiếng.  
Bọn họ thật sự đã bị thủ đoạn của Diệp Thành dọa sợ.

Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Diệp Thành đã càn quét dải Ngân Hà, tung hoành không biết bao nhiêu thời không, một tay san bằng ngũ đại tông môn.  
Nhất là những người có thù với Diệp Thành trước đây, chẳng hạn như đám người của Phục Ma Tông sợ đến mức run lẩy bẩy, sợ Diệp Thành đi ngang qua lại tiện tay san bằng Phục Ma Tông.  
Đường đường là năm đạo thống Chân Tiên, có thần trận bảo vệ mà không ngăn được Diệp Thành, bọn họ chỉ là thiên tông sao dám phản kháng?  
Ngay cả người cao ngạo nhất như Triệu Hoài An cũng thay đổi sắc mặt liên tục.

Ông ta sợ thực lực khủng khiếp của Diệp Thành, nhưng lại không muốn bị xấu mặt, trong lúc đang băn khoăn thì lại phát hiện đối phương không nhìn tới mình lấy một cái.  
Triệu Hoài An cảm thấy nhục nhã từ tận đáy lòng, đồng thời cũng không khỏi thở phào.  
Đối địch với loại người này đúng là ăn ngủ không yên…  
Chỉ là bọn họ không biết, những cái được gọi là thần trận kia vì mất đi chủ nhân, lại vận chuyển mấy trăm nghìn năm đã xuất hiện trăm nghìn sơ hở, nên mới bị Diệp Thành phá hủy như vậy.

Nhưng dù là vậy, bọn họ vẫn rất nể sợ.  
Ngay cả Tông chủ Trường Sinh Tông tu vi cao nhất trong bọn họ cũng kính cẩn nói:  
“Chúng tôi đã thấy rõ thủ đoạn và pháp lực của Diệp Thiên Quân, áp đảo dải Ngân Hà, vượt xa chúng tôi, hầu như không khác gì Lăng Tiêu Chân Tiên năm xưa.

Từ hôm nay trở đi, đương nhiên dải Ngân Hà sẽ tôn Diệp Thiên Quân và phái Sương Diệp lên đầu, tất cả đều nghe theo cậu.

Giống như thánh địa Lăng Tiêu ngày xưa, một mệnh lệnh đưa ra, dải Ngân Hà đều sẽ tuân theo, không ai làm trái!”  
Lão nói xong, những Thiên Quân khác đều khom lưng phụ họa.  
Còn Kim Quả La Hán, Niệm Thú lão tổ đã không ai dám nói thêm câu nào.

Sức mạnh đạt đến trình độ này, sinh sát thuận nghịch tùy tâm, nghiền ép Nguyên Anh như giết gà, những thứ như mánh khóe, lòng người gì đó đều vô nghĩa, không phục thì giết là được.  
Năm xưa Lăng Tiêu Chân Tiên vùng dậy, không phải cũng quét sạch những người cùng thế hệ đó sao? Bây giờ, tuy Diệp Thành chưa bước lên Hợp Đạo như Lăng Tiêu Chân Tiên, nhưng đối với bọn họ mà nói đều có ý nghĩa như nhau, đều nắm sự sống chết của tất cả mọi người và các thiên tông lớn trong tay.  
Thời khắc đó, cho dù là những tu sĩ bất mãn với Diệp Thành cũng không thể không thừa nhận, ở dải Ngân Hà hiện nay, Diệp Thành chính là chủ nhân nói một không ai dám nói hai, một lời san bằng một thiên tông cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.  
Thấy các Thiên Quân cúi chào, cuối cùng Diệp Thành cũng cười lớn.

Tiếng cười của anh càng lúc càng to, chấn động cửu thiên.

Sau đó, anh đột nhiên im lặng, trước ánh mắt phức tạp của tất cả mọi người, anh nhấn mạnh từng chữ, giống như tuyên bố với vô số tu sĩ của dải Ngân Hà:  
“Từ nay về sau, tôi chính là chủ của dải Ngân Hà!”  
Ngày hôm đó, dải Ngân Hà chấn động, cả Địa Cầu ăn mừng, mấy tỷ người của Hoa Hạ cùng rơi nước mắt.  
Chẳng lâu sau, tin tức đã lan truyền khắp Ngân Hà.

Diệp Thiên Quân của Hoa Hạ đã hủy diệt năm đạo thống Chân Tiên chỉ trong nửa ngày, vạn ngôi sao cùng tôn vinh, bước lên đỉnh của dải Ngân Hà, trở thành chủ nhân, hàng tỷ chúng sinh trên thiên hà cùng chứng kiến!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui