Tiên Đế Trùng Sinh


Thế là tin tức liên quan đến Diệp Thành bỗng chốc trở nên hot ở các diễn đàn, mạng xã hội vân vân, thoáng chốc trở nên vô cùng nóng hổi trên bảng tin và trong nhóm bạn bè.

Hễ ai biết Diệp Thành đã quay lại thì đều mừng phát điên.

“Má ơi, có đến mức vậy không? Không phải chỉ là chủ của phái Sương Diệp trước kia thôi sao? Cùng lắm anh ta chỉ là Kim Đan, không mạnh hơn Tần Sương bao nhiêu đâu nhỉ?”  
Có người nghi ngờ lên tiếng, nhưng bên dưới nhanh chóng có một nhóm người phản bác:  
“Cậu nhóc, chắc chắn cậu còn chưa đầy hai mươi tuổi, hoàn toàn không biết ý nghĩa của ba chữ Diệp Thiên Quân.

Đó từng là người mạnh nhất Địa Cầu của một thời đại.

Mười năm trước, Diệp Thiên Quân đã có thể chém chết Nguyên Anh, Nguyên Anh đó, cậu có hiểu Nguyên Anh là gì không?”  
“Đúng vậy, bây giờ trong các tu sĩ người phàm chúng ta cũng không có được một người Chân Quân Xuất Khiếu, mà qua mười năm, cậu có biết Diệp Thiên Quân đạt đến cảnh giới nào rồi không?”  
“Không sai, bây giờ dị tộc nhiễu loạn, tiên nhân ngoại vực xuống đây, Long Đằng và các môn phái lớn vất vả chống đỡ, cuối cùng cũng đợi đến lúc Diệp Thiên Quân trở về.

Đám dị tộc dám khiêu khích nước ta gặp xui xẻo rồi”.

“Ha ha, Diệp Thiên Quân là người có thù tất báo, mọi người cứ đợi xem đi, cậu ấy nhất định sẽ trả thù”.

“Phải đấy, năm xưa cậu ấy nổi giận san bằng thánh địa Lăng Tiêu, đó là truyền thừa của đạo thống Chân Tiên đấy!”  
“…”  
Mặc dù người hâm mộ trung thành của Diệp Thành không nhiều, nhưng sức chiến đấu rất hung hãn, ra sức phổ cập kiến thức ở trên mạng.

Chẳng mấy chốc, ngay cả những người trẻ tuổi cũng biết đến thân phận trước kia của Diệp Thành.

Tuy bọn họ không hiểu vì sao những người lớn tuổi này lại điên cuồng đến vậy, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức hút của Diệp Thành.

Lúc này, cuối cùng tin tức Diệp Thành quay về cũng được truyền đến tai giới truyền thông thông qua mạng, lan đến mỗi một ngóc ngách trên Địa Cầu.

Khoảnh khắc đó, các quốc gia, tông phái, tập đoàn, chủng tộc nghe được tin tức đều kinh hãi.

Giang Thành, Lương Châu.

Đặng Nhã ngồi ngay ngắn ở trong sơn trang Đặng Thị, cô ta đã gần bốn mươi tuổi, nhờ linh dược và tu vi nâng cao nên vẫn giữ được dáng vẻ trước kia, da dẻ óng ánh mượt mà, lấn át cả sương tuyết.

Thời gian không để lại chút vết tích nào trên người cô ta, nhưng lại mang đến cho cô ta sự đôn hậu thận trọng của năm tháng và sự quyến rũ duyên dáng chỉ có ở phụ nữ.

Năm xưa phái Sương Diệp sụp đổ, bởi vì Đặng Nhã và nhà họ Đặng chỉ là nhánh ngoài của Sương Diệp, chủ yếu phụ trách mặt tài chính, cho nên tránh được một kiếp.

Nhưng Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông thì không tránh khỏi bị một đám tập đoàn thế gia tham lam thôn tính.

Đặng Nhã cực khổ chống đỡ, chỉ có thể miễn cưỡng giữ được nhà họ Đặng mà thôi.

Mặc dù ngày nay nhà họ Đặng vẫn là gia tộc nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng thua kém giai đoạn thịnh vượng nhất rất nhiều.

Hôm nay, Đặng Nhã đang cúi đầu xử lý công việc, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên, hai ngón tay ấn nhẹ vào huyệt Thái Dương, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Mất đi chỗ dựa lớn là Sương Diệp, vô số người đều muốn gặm cắn miếng bánh lớn như nhà họ Đặng.

Mặc dù Đặng Nhã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, nhường ra hơn một nửa địa bàn ở Giang Thành, chỉ còn lại một nửa Lương Châu, nhưng nhiều kẻ địch vẫn không chịu buông tha.

“Haizz, nếu Sương Diệp và Diệp Thiên Quân vẫn còn thì đâu đến nỗi bị mấy tên giặc cỏ này ức hiếp”.

Đặng Nhã khẽ than thở, nhìn tấm thiệp mời trên bàn.

Cô ta nghĩ tới gương mặt háo sắc cực kỳ giả tạo của chủ nhân nó, trong lòng lại buồn nôn, nhưng lại không thể không nặn ra nụ cười, chuẩn bị trả lời lại.

Lúc này, đột nhiên có một cô gái chạy vào: “Chị ơi, chị, có tin tốt cực kỳ.

Người đó, người đó… anh ta trở về rồi”.

“Chuyện lớn đến mức nào mà em gấp gáp như vậy, không kịp thở luôn kìa, cái gì mà Diệp với không Diệp.

Tiểu Phụng, tốt xấu gì em cũng là cô chủ nhà họ Đặng, ở bên ngoài không được vô lễ như vậy, người ta lại tưởng nhà họ Đặng chúng ta không có gia giáo”.

Đặng Nhã không vui đứng dậy, kéo cô gái kia lại quở mắng.

Nhưng khi ấy, cô ta bỗng nhìn thấy ông cụ Đặng mặt mày tươi tắn cũng xuất hiện trước cửa phòng làm việc, lập tức ngẩn ra: “Ông nội, sao ông lại đến đây, cũng không nói với cháu tiếng nào”.

Ông cụ Đặng cười nói: “Chuyện vui như vậy sao ông có thể không đến chứ.

Tiểu Nhã, nhà họ Đặng chúng ta lại sắp quật khởi rồi”.

“Hả?”  
Đặng Nhã kinh ngạc, chợt thấy cô gái gầy gò tên Đặng Tiểu Phụng cuối cùng cũng bình ổn lại, nét mặt vui mừng ngẩng đầu lên:  
“Chị, Diệp Thiên Quân về rồi!”  
“Cái gì?”  
Bộp một tiếng, thiệp mời trong tay Đặng Nhã rơi xuống đất.

Nhưng cô ta hoàn toàn không cảm giác được, cả người như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ, giống như một pho tượng ngọc.

Cuối cùng anh… cũng trở về rồi sao?  
Không chỉ có Lương Châu, mà cả thế giới đều rung chuyển bởi chuyện Diệp Thành quay về.

Ở Đường Môn Thục Trung.

Chưởng môn của Đường Môn - Đường Tuấn Nghị nay đã gần bảy mươi tuổi, tu vi cũng đạt đến cảnh giới Ngưng Đan đỉnh phong, sau khi ông ấy nghe được tin tức này thì cười lớn thành tiếng, càng cười càng vui vẻ:  
“Mau lên, nhanh chóng truyền lệnh xuống, chuẩn bị hậu lễ chúc mừng Diệp Thiên Quân, chúc mừng cho phái Sương Diệp!”  
Nhiều người trong nhà họ Đường đều cảm thấy phấn chấn.

Có trưởng lão định nhắc nhở Đường Tuấn Nghị rằng có nên đợi thêm một lúc hay không, nhưng nhìn nụ cười trên mặt tất cả người nhà họ Đường, cuối cùng lão lại khẽ thở dài, không lên tiếng.

Long Đằng.

Tần Sương uống thật nhiều rượu, liên tục hô lên sảng khoái.

Mặc dù ông ta bị thương nặng, nhưng lúc này lại không nhìn ra chút thương tích nào, ngược lại trông vô cùng phấn khởi.

Người bên cạnh muốn khuyên ngăn đều bị gạt đi.

Diệp Thành trở về quả thật rất đáng để ăn mừng, không nhắc đến thực lực của anh thì đó còn là cháu trai ông ta.

Từ nay, Long Đằng không cần phải một mình chèo chống Hoa Hạ nữa rồi.

Lúc này, gần như tất cả những người có quan hệ với Diệp Thành đều phấn chấn trước chuyện này.

Phải, Sương Diệp đúng là không còn nữa, nhưng Diệp Thành đã quay lại rồi.

Phái Sương Diệp đồng nghĩa với Diệp Thành, nhưng Diệp Thành không đồng nghĩa với Sương Diệp.

Có thể nói, cả Sương Diệp đều thuộc về một mình Diệp Thành.

Dù sơn môn sụp đổ, đệ tử ít ỏi, tầng lớp lãnh đạo thương vong nghiêm trọng, nhưng chỉ cần Diệp Thành vẫn còn thì phái Sương Diệp vẫn còn.

Một mình anh chính là một tông phái, một thế gia.

Đó chính là sự uy nghiêm của Diệp Thành, là ngạo khí của người đứng đầu Địa Cầu năm xưa.

Những thế lực từng đối địch với Diệp Thành nghe tin, không ai không chấn động, kinh hãi.

Thế lực nào cũng như bị quất một roi lên người, đột nhiên bừng tỉnh.

Vô số ánh mắt thoáng chốc tập trung về Hoa Hạ, hội tụ ở Giang Thành, hướng đến thị trấn nhỏ Thanh Dương ấy.

Rất nhiều thế lực lớn âm thầm bàn tán.

“Tên họ Diệp kia, hiện nay đã không còn là thời đại cho cậu xưng hùng nữa.

Năm xưa cậu có thể càn quét các tông môn, chủng tộc lớn, nhưng giờ đây bọn họ đều có ngôi sao tổ chống lưng, có cao thủ mạnh nhất đáp xuống Địa Cầu thông qua các phương thức khác nhau.

Nếu cậu còn dám ngang tàng, tất nhiên sẽ có cao thủ chân chính ở ngoại vực ra tay trấn áp cậu”.

Bọn họ hơi lo lắng trước sự trở về của Diệp Thành, nhưng không hề sợ hãi.

Suy cho cùng, thời đại ngày nay đã thay đổi, Địa Cầu cũng đang thay đổi, những cao thủ đứng top năm của Địa Cầu như Tần Sương không phải cũng bị một tu sĩ vô danh của Trục Nhật Thần Giáo đánh bị thương đó sao?  
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui