Tiên Đế Trùng Sinh


Chỉ một nhát kiếm, lão tổ Huyết tộc đã rơi xuống.

Khoảnh khắc đó, vô số người trên toàn thế giới đều trợn mắt há mồm chứng kiến cảnh này.

Ngay cả đám Tần Sương cũng không dám tin.

Lão tổ Huyết tộc đã tu thành cảnh giới Nguyên Anh, sống không biết bao nhiêu vạn năm, có thể giết được Ngưng Đan, Kim Đan chỉ bằng một ánh mắt, mà cứ thế rơi xuống sao?  
"Không thể nào, lão tổ tộc ta tuyệt đối sẽ không thất bại!"  
Trong một tòa lâu đài cổ hắc ám được sương máu bao phủ ở Châu Âu, rất nhiều kẻ Huyết tộc thuần chủng đang chiếm giữ nơi này, vừa hay nhìn thấy cảnh này thông qua phép thần thông truyền ảnh vạn dặm, ai nấy đều lập tức biến sắc, đứng dậy gầm lên.

"Bịch bịch bịch!"  
Bọn chúng đều là cường giả Ngưng Đan, uy lực bùng phát toàn bộ thì sức mạnh phải đáng sợ đến đâu chứ? Không ít thị nữ Nhân tộc xinh đẹp không có tu vi, lập tức bị uy lực dọa cho quỳ rạp xuống đất, nước tiểu vãi ra, run rẩy điên cuồng.

Thậm chí có một số Huyết tộc còn lôi thị nữ đang sợ hãi la hét ở bên cạnh qua, dùng hai tay xé họ tan xác, máu tươi và những mẩu tay chân vương đầy căn phòng đá.

"Lão tổ Huyết tộc tuyệt đối sẽ không thua!"  
Không chỉ toà lâu đài hắc ám, mà Giao nhân trên hòn đảo Đông Hải, tộc Quang Minh ở thánh địa Tòa Thánh, tộc Ác ma ở vực sâu Ác Mộng...! 
Vô số dị tộc gào thét điên cuồng, cho dù là lúc hơn một trăm kẻ Kim Đan ngã xuống, bọn chúng cũng không chấn động kinh hãi như vậy.

Thực ra đối với các dị tộc lớn thì Kim Đan chẳng là gì cả, thông qua trời sao, bọn chúng có thể nhận được sự chi viện vô tận của ngôi sao tổ, Kim Đan vơ một cái là được cả nắm.

Nhưng Nguyên Anh thì khác, cho dù là một ngôi sao tổ của dị tộc thì cường giả Nguyên Anh cũng có hạn.

Ít thì bảy tám người, nhiều thì hai, ba mươi người, nhiều hơn thì không có.

Bây giờ, Diệp Thành chém chết một Nguyên Anh Huyết tộc chỉ với một nhát kiếm, các dị tộc sao có thể không kinh sợ? Sao muốn tin vào điều này chứ?  
"Gừ!"  
Ngay cả lão tổ Huyết tộc cũng không muốn tin, nó gầm rú điên loạn, một bóng dáng màu đỏ máu trong cơ thể nó cố gắng giãy giụa, vô số sương đen đang tuôn vào miệng vết thương, dường như muốn dán lại hai nửa linh hồn và xác thịt.

"Ta là Huyết tộc cao quý, ta là lão tổ Huyết tộc đã sống hai vạn bốn nghìn năm, ta là vô địch, sao có thể thua trong tay một Nhân tộc Địa Cầu nhỏ bé chứ?"  
Nó điên cuồng hét lên, nhưng vô ích.

Cuối cùng, một cột ánh sáng màu đen kinh thiên động địa bao trùm lấy lão tổ Huyết tộc, uy lực cuồn cuộn ép về bốn phương tám hướng, khiến người ta ngừng thở.

Hai tay của nó huy động pháp quyết, trong miệng lẩm nhẩm ngôn ngữ cổ xưa và tà ác, đó là tiếng ác ma Thượng cổ, có thể giao tiếp với Ma Thần ở Ma giới, có thể mượn dùng sức mạnh tà ác vô tận.

Người phàm dù chỉ nghe thôi cũng sẽ bị đau đầu sa ngã, vô số tu sĩ cảnh giới Kim Đan và Xuất Khiếu đều biến sắc.

Nhưng điều này vẫn không thể ngăn nó dừng rơi xuống.

"Bụp!"  
Một luồng ánh sao rực rỡ bắn từ trong người nó ra, hủy hoại toàn bộ xác thịt lẫn linh hồn của lão tổ Huyết tộc, bắn thủng lỗ chỗ, chém đứt cả cột ánh sáng màu đen.

Mọi người có thể nhìn thấy rõ ràng, từng luồng kiếm khí màu bạc kia như tinh hà cuồn cuộn, chém nát vụn từng tấc xác thịt, từng sợi sương màu đen, từng chút linh hồn của lão tổ Huyết tộc, không cho nó bất cứ cơ hội sống lại nào.

Cuối cùng, linh hồn của lão tổ Huyết tộc phát ra một tiếng ai oán, rơi xuống hoàn toàn, hóa thành một làn gió tiêu tan giữa đất trời.

Khoảnh khắc đó, không chỉ nhân loại trên cả Địa Cầu.

Mà vô số dị tộc như bị tạt một chậu nước lạnh vào đầu, lạnh lẽo từ đỉnh đầu đến gót chân.

Từ đầu đến cuối, Diệp Thành chỉ giậm chân và vỗ tay một cái mà thôi.

Đường đường một vị lão tổ Nguyên Anh sống hơn hai vạn năm của Huyết tộc mà lại bị rơi xuống, bị Diệp Thành chém chết chỉ bằng một nhát kiếm? Chuyện này chẳng khác gì thần thoại, vốn dĩ bọn chúng coi nhân loại ở Địa Cầu chỉ là con kiến, là súc sinh, có thể giết hại tùy ý.

Nhưng bây giờ, ngay cả Nguyên Anh cũng thua trong tay nhân loại của Địa Cầu, những cường giả dị tộc này đâu còn tự tin dám khinh thường Địa Cầu nữa?  
Rất nhiều kẻ Huyết tộc thuần chủng trong tòa lâu đài cổ hắc ám lại càng ngửa lên trời kêu thảm, phát ra tiếng ai oán như ưng đêm.

Thậm chí trên trời còn có mưa máu đổ xuống.

Nguyên Anh ngã xuống, trời đất cùng buồn thương.

Hơn nữa, đây không phải là Ngụy Nguyên Anh với đạo thống thiếu sót ở dải Ngân Hà, mà là sức mạnh thực sự nắm pháp tắc hắc ám trong tay, là Thiên Quân chính hiệu của pháp tắc.

"Tộc ta phải giết Diệp Thành!"  
Rất nhiều Huyết tộc ngửa mặt lên trời, bọn chúng không nói bằng tiếng Địa Cầu hay tiếng bản tộc, mà gầm lên bằng tiếng ác ma cổ xưa.

Đó là một loại nguyền rủa, một loại sức mạnh, tượng trưng Huyết tộc và Diệp Thành từ nay trở đi không chết không dừng.

Còn người Địa Cầu thì vui mừng sung sướng.

"Trời ơi, Diệp Thiên Quân thắng thật rồi! Không thể tin nổi! Lão tổ Huyết tộc mà bị anh ấy chém chết chỉ bằng một nhát kiếm, từ nay về sau, dị tộc sao dám bắt nạt Hoa Hạ, bắt nạt Địa Cầu ta chứ?"  
Ngay cả tổ sư của Thiên Kiếm Môn lòng dạ thâm sâu cũng run rẩy hai tay, luôn miệng kêu lên.

Đám Tần Sương chỉ hận không thể cười dài với trời, ai cũng phát ra những tiếng hoan hô phát cuồng.

"Diệp Thiên Quân vạn thắng!"  
"Diệp Thiên Quân vô địch!"  
"Tiêu diệt các dị tộc, giết sạch tất cả dị tộc!"  
“…”  
Cả Tô Bắc hóa thành biển cả sôi sục, vô số người cười lớn, thậm chí có người còn đề nghị Diệp Thành xách kiếm giết đến tận hang ổ của các dị tộc lớn, quét sạch bọn chúng.

Vốn mọi người tưởng rằng đây chỉ là chuyện đùa, nào ngờ chỉ thấy bóng dáng Diệp Thành nhoáng lên, anh xông thẳng lên trời thật, hóa thành một luồng ánh sáng vàng, bắn vèo về chân trời đằng xa như tia chớp.

Chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng anh nữa, chỉ có một câu nói văng vẳng truyền tới:  
"Tiểu Uyển Nhi, nhìn cậu giết sạch các dị tộc lớn đây, cậu đi rồi về ngay".

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng Diệp Thành biến mất, ngay cả khuôn mặt của Aokawa Sakura cũng đờ đẫn, không dám tin.

Chỉ có Tần Sương cười khổ: "Tiểu Thành đúng là nói được làm được, nói là giết cả tông môn liền không chừa một ai".

…  
Lúc này, các dị tộc lớn trên toàn thế giới không còn tức giận, mà là sợ hãi.

Lão tổ Huyết tộc là lão tổ dị tộc duy nhất ở lại Địa Cầu.

Các lão tổ khác đều đi theo các vị Thần Tử, đánh vào không gian sâu hơn của Địa Cầu, đi tìm những đất tiên đất thánh và các cơ duyên lớn trong truyền thuyết.

Lúc này, hang ổ của các dị tộc lớn trên Địa Cầu đang trống hoác, chỉ có một số cường giả Ngưng Đan, Kim Đan trấn thủ, bởi vì mười Chân Quân ít ỏi vừa đồng thời ngã xuống rồi.

Vốn dĩ, cho dù các cường giả của giới tu luyện Địa Cầu cùng lúc ra mặt, thì những dị tộc này cũng chẳng coi ra gì.

Chỉ là mấy chục Kim Đan, còn là kim đan hạ phẩm, còn không công phá nổi một tòa lâu đài của Huyết tộc.

Mười mấy kẻ Huyết tộc Kim Đan thuần chủng đã có thể xé tan xác bọn họ thành mảnh vụn rồi.

Nhưng bây giờ Diệp Thành đang đánh tới, bọn chúng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Diệp Thành là sự tồn tại có thể chém chết Nguyên Anh, cho dù anh giết được Nguyên Anh là nhờ kiếm trận, nhưng anh giết hơn trăm kẻ Kim Đan là thực lực không hề giả, các dị tộc không thể nào chống lại được.

"Vèo!"  
Có kẻ muốn chạy, nhưng tốc độ của Diệp Thành nhanh đến mức nào chứ?  
Tuy ở Địa Cầu, pháp lực của anh bị hạn chế chỉ còn một phần mười, nhưng sau khi huy động toàn lực, một bước chân của anh có thể đi được mấy trăm dặm.

Chỉ bảy tám bước nhảy, anh đã đến căn cứ của Yêu tộc ở gần đây nhất.

"Diệp Thiên Quân tha mạng, tộc nhân của tộc tôi và anh từng có giao hảo!"  
Lúc này, có cường giả Yêu tộc bay ra kêu lớn.

Nhưng sắc mặt Diệp Thành lạnh lùng, lao thẳng xuống, trong miệng chỉ thốt ra một chữ:  
"Giết!"  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui