"Đám người đó tìm kiếm cơ duyên lớn ở Địa Cầu, cơ duyên đó rốt cuộc là gì? Họ đã lập nên nhiều pháp trận khổng lồ trong Địa Cầu thậm chí là trong cả tinh vực bị lãng quên, không tiếc lấy ra Ma Sát Hồn Thiên Trận trái lại với đạo trời.
Nếu không có cơ duyên cực lớn thì họ tuyệt đối sẽ không điều động nhiều thứ đến như vậy đâu, càng không thể vì gia cố pháp trận này được".
"Nói ra thì ban đầu mình lại không chú ý đến, Ma Sát Hồn Thiên Trận vốn lấy thi thể Ma tộc làm trận nhãn thế nên mới có tên 'Ma Sát'.
Nhưng không ngờ rằng đó lại là Ma Sát mạnh đến nhường này".
Diệp Thành vẫn luôn suy nghĩ.
Anh cảm nhận được đằng sau chuyện này có rất nhiều điều bí ẩn.
Thậm chí việc anh bị đưa khỏi Địa Cầu năm đó có phải nằm trong một kế hoạch nào đó, một tiên nhân nào đó nhúng tay vào không?
"Nếu như nói vị trí của mình trong bàn cờ này là vô cùng quan trọng, vậy thì cho dù mình tách biệt với thế giới, bị nhốt trong một thế giới nhỏ thì khi Thi Vũ Chân Tiên đến vẫn sẽ đưa mình đi giống với kiếp trước.
Con đường tinh hà hàng tỉ tỉ năm vô cùng xa xôi đối với tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh nhưng đối với Chân Tiên thì cũng chỉ đi trong một ngày mà thôi.
Mà đối với Thi Vũ Chân có tu vi thông thiên có thể cắn nuốt trời đất, tuổi thọ hàng triệu năm thì nhấc tay là có thể chạm đến cả tinh vực bị lãng quên như một món đồ chơi".
"Ông ta đưa Dao Nhi, Ân U Liên đi, đưa cả bố mẹ mình, thậm chí là nhiều người mà kiếp trước mình không tiếp xúc, không liên quan đi, nhưng lại bỏ mình tại đây.
Vậy không phải có nghĩa là kiếp trước mình chẳng là gì trong bàn cờ này?"
Diệp Thành suy đoán, đôi mắt anh lóe sáng, cảm giác như đã sắp đến gần chân tướng rồi.
"Nhưng nếu không phải là mình thì là ai?"
Diệp Thành tin rằng kiếp trước trong số những người mà Thi Vũ Chân Tiên đưa khỏi Địa Cầu, người có thành tựu nhất, nổi bật nhất chính là anh, tiếp đó là người có gắn kết sinh tử chặt chẽ với anh, được xưng là vô địch chỉ sau Tiên Đế - Ân U Liên.
Còn đám người Tiêu Nghĩa Tuyệt, Liễu Băng Dao thì Diệp Thành chưa từng nghe nói.
Có thể thấy những người này rất có khả năng sẽ dừng bước ở cảnh giới Nguyên Anh.
Hoặc là khi họ mất cả hàng trăm hàng nghìn năm để lên đến cảnh giới Hợp Đạo thì anh đã sớm thống nhất tinh hà trung tâm, tiến quân vào thiên hà Overlord.
Anh ngạo nghễ nhìn khắp bầu trời, ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn qua từng tấc một trên mảnh đất tiên, không bỏ qua bất cứ đầu mối nào.
Thậm chí anh còn nhìn thấy những thứ như hình người bé nhỏ lấp lánh như ánh sao toàn thân toàn ánh sáng rực rỡ, hoặc là Ma khí xộc thẳng lên trời, hoặc là sáng chói như mặt trời trên không, bay lượn bất định, hoặc là ánh bạc khắp đất, tung hoành ngang dọc trong đất tiên.
Lúc này nếu cách cả gió bão không gian vô tận mà Diệp Thành còn nhìn thấy được thì chắc chắn phải là sự tồn tại đỉnh cao nhất trong các giáo phái lớn sâu trong biển sao.
Một vị trong đó tựa như thần mặt trời, là một thanh niên được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp ánh sáng, khiến đồng tử Diệp Thành hơi co lại.
Thần Tử đệ nhất của Trường Sinh Giáo, hoặc có thể nói là Thần Tử thật sự!
Nếu đúng như Cố Trường Sinh nói, anh ta là Thần Tử đệ nhất của Trường Sinh Giáo, vậy thì sao anh ta có thể xuất hiện trên một Địa Cầu vẫn chưa khôi phục linh khí hoàn toàn, tranh đoạt chút cơ duyên nhỏ nhoi với đám người tôn giả Bằng trong Luyện ngục Vô Gian?
Diệp Thành nghĩ rằng, anh ta đã bốc phét quá nhiều, trên thực tế cũng chỉ dọa được cô gái không hiểu biết nhiều như thiên nữ Thanh Hàn mà thôi.
Từ thái độ của tôn giả Bằng đối với Cố Trường Sinh cũng có thể nhìn ra lão chỉ đang nể mặt Trường Sinh Giáo mà thôi.
"Hừ, cứ đợi mà xem, tôi sẽ vào đất tiên rồi chém sạch các người!".
Diệp Thành nói nhỏ, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh.
Nhưng anh vẫn không hiểu lắm, hành động của Thi Vũ Chân Tiên vẫn khiến anh rất khó hiểu.
Nếu anh không phải con cờ quan trọng thì đó là ai? Ván cờ phức tạp mà nhiều tiên tông lập ra rốt cuộc là vì gì?
Hơn nữa kiếp trước kẻ cười đến cuối cùng không phải là Ma Linh tiên tông, thậm chí không phải là ngũ đại tiên tông mà chính là anh, Huyền Thần Tiên Đế.
Điều này cũng chứng minh ván cờ của họ thực ra đã thất bại.
"Chẳng lẽ..."
Người Diệp Thành đột nhiên run lên, anh ngẩng phắt đầu lên, điều động Cửu Khiếu Thần Anh đến mức cao nhất, đôi mắt anh như một ngọn lửa cháy, anh nhìn về phía cao nhất trên bầu trời đất tiên.
Ngay sau đó, một cảnh không thể nào tin được xuất hiện trước mắt Diệp Thành.
Không gian rộng lớn xao động, vô số mảnh vỡ không gian trong suốt bị bao trùm, nhanh chóng quay tròn với tốc độ vượt sóng âm.
Có nhiều nguồn năng lượng đáng sợ giao nhau trong đó, mỗi một luồng sức mạnh đều đủ để xé nát hư không.
Cho dù là tu sĩ Nguyên Anh nếu cơ thể rơi vào đây thì cũng sẽ biến thành tro bụi.
Mà đám người Thi Vũ Chân Tiên lập ra trận pháp ở đây đã mấy chục vạn năm cũng có nghĩa là Địa Cầu đã được đất tiên này thấm nhuần nuôi dưỡng mấy chục vặn năm.
"Nếu như vậy thì tại sao ban đầu Địa Cầu lại biến thành như thế kia? Những tiên khí kia rốt cuộc đã đi đâu?"
Diệp Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Anh nhìn thấy từng luồng năng lượng màu vàng và tím rực rỡ chui vào trong hư không mênh mông, cuối cùng đi vào trong Địa Cầu.
"Chắc chắn không thể là thấm vào Địa Cầu.
Đừng nói một người, cho dù là một hành tinh mà được tiên khí thấm nhuần hàng chục triệu năm thì đã sớm biến thành hành tinh tu luyện huy hoàng nhất không hề thua kém các hành tinh cách xa hàng tỉ tỉ dặm ở sâu trong tinh hà trung tâm, thậm chí còn mạnh hơn, có thể sánh bằng hành tinh tổ của thánh địa cổ xưa nhất".
Diệp Thành thầm nói:
"Đến lúc đó, đừng nói là Kim Đan Nguyên Anh, cho dù là Chân Tiên thì Địa Cầu cũng sẽ có cả lố!".