Tiên Đế Trùng Sinh


“Rầm!”  
Diệp Thành đánh một quyền vào thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, khiến pháp khí chiến tranh dài gần nghìn trượng, cao chín mươi chín tầng đáng sợ ấy lùi lại mấy chục trượng.

Từng tầng trận pháp trên nó nứt ra, vô số ánh sáng bảy màu xao động, giống như gợn nước kêu vang.

Nhưng các đệ tử đại giáo lại lộ vẻ vui mừng.

Trước kia Diệp Thành tung hoành vô địch, một quyền chắc chắn hủy diệt một tông môn, giết một Nguyên Anh.

Lúc này, tuy anh đã đánh lùi thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, nhưng chưa hề làm bị thương đến một trưởng lão hay đệ tử nào của Trường Sinh Giáo, còn những lớp trận pháp trên thuyền Trường Sinh Ngự Thiên lại nhanh chóng khôi phục.

Thuyền này là pháp khí chiến tranh, linh bảo cao cấp nhất, trong đó có một thế giới Trường Sinh nho nhỏ do một vị đại trưởng lão Bán Bộ Chân Tiên ngã xuống để lại.

Lấy đó làm nguồn cung cấp năng lượng, cộng thêm pháp lực của ba trăm sáu mươi đệ tử và năm vị trưởng lão Nguyên Anh trên thuyền, gần như không bao giờ dứt, chỉ dựa vào một mình Diệp Thành thì hoàn toàn không thể phá được.

“Diệp Thành, cậu hãy từ bỏ đi”, thần tướng Thiên Tuyệt cười nhạt.

Phong Linh bám chắc hai tay vào lan can thuyền, lo lắng nhìn về phía Diệp Thành.

“Tiếp tục!”  
Diệp Thành quát lên.

Minh Vực Thần Quyền lại xuất hiện, quyền kình đáng sợ đã được thần lực Minh Vương gia trì đánh ầm ầm lên thuyền Trường Sinh Ngự Thiên.

Quyền kình đen nhánh như rồng phá vỡ liên tiếp mấy chục tầng trận pháp, thậm chí in dấu nắm tay lên thân thuyền thật sâu.

Nhưng thuyền Trường Sinh Ngự Thiên vẫn chỉ hơi lắc lư, lùi ra sau mấy chục trượng, đệ tử trên thuyền không hề bị thương.

“Thuyền này là do bảy mươi bảy vị trưởng lão của tông ta dùng Huyền Mộc Hỗn Độn ở sâu trong hố đen vũ trụ chế tạo trong năm trăm năm, đủ để ngăn hàm răng cắn xé của yêu thú Nguyên Anh đỉnh phong.

Sau đó còn được một vị Chân Tiên trong tông ta đích thân dùng phép gia trì, bày ra một thần trận loại nhỏ.

Diệp Thành, cậu dựa vào hai bàn tay xác thịt của mình thì sao có thể phá vỡ thuyền báu này được?”, thần tướng Thiên Tuyệt cười nhạt.

Vài đại giáo Chân Tiên khác cũng điều khiển thuyền báu, chiến hạm bao vây lấy Diệp Thành.

“Vù vù vù!”  
Từng luồng năng lượng khủng khiếp bắn ra xé rách bầu trời.

Mỗi một phép thần thông đều tương đương với một vị tu sĩ Nguyên Anh dốc sức đánh ra một đòn, mà phép thần thông giữa đất trời này đâu chỉ dừng ở mấy chục, trên trăm phép?  
Nhưng Diệp Thành mặc kệ tất cả, giống như thiên thần thời Thượng cổ thề phải đâm ngã núi Bất Chu.

“Minh Vực Thần Quyền!”  
Lần này, sau lưng anh hiện ra sáu ảo ảnh của Ma Thần Thái cổ, thân hình sáu đại ma tu như Trùng Lâu, Toan Nghê, Lục Nhĩ Mi Hầu… đồng thời xuất hiện.

Diệp Thành đánh ra một quyền, mang theo sức mạnh của sáu ma tu Nguyên Anh, cùng với toàn bộ pháp lực khủng khiếp của thần tướng Minh Vương.

“Ầm!”  
Ngay cả thuyền Trường Sinh Ngự Thiên cũng có vẻ không chống đỡ nổi, mấy chục tầng trận pháp bên ngoài thuyền thoáng chốc nứt ra, cả thân thuyền đều vang lên tiếng răng rắc.

Thân thuyền vô cùng kiên cố mơ hồ hiện ra một dấu nắm tay khổng lồ.

Nhưng giờ phút này, một luồng sáng thần thánh rực rỡ đột nhiên nở rộ.

Một trận pháp như mộng ảo bỗng dưng xuất hiện.

Quyền kình của Diệp Thành đánh vào nó như đá chìm xuống biển, thoáng chốc biến mất không thấy.

“Thần trận sao?”, con ngươi của Diệp Thành co lại.

Có thể ngăn chặn được một quyền kèm theo sáu ma tu của anh thì ít nhất cũng phải là cao thủ cấp bậc Bán Bộ Chân Tiên ra tay, chỉ dựa vào một trận pháp thì rõ ràng chỉ có thần trận thật sự mới có khả năng.

“Đây là con át chủ bài cuối cùng của Trường Sinh Giáo sao?”, Diệp Thành nheo mắt lại.

Thần tướng Thiên Tuyệt cười nhạt: “Diệp Thành, cậu có thể buộc thần trận của bọn ta phải xuất hiện cũng là người duy nhất trên cả Địa Cầu và tinh vực bị quên lãng này rồi, nhưng mà dừng ở đây thôi!”  
Năm vị trưởng lão Nguyên Anh cùng với ba trăm sáu mươi đệ tử trên thuyền Trường Sinh Ngự Thiên đồng thời khởi động trận pháp, mười sáu phép thần thông hóa thành cột ánh sáng bảy màu, giống như thần kiếm xé rách hư không.

Mặc dù Diệp Thành tránh được, nhưng đó mới chỉ là đường đầu tiên.

Đường thứ hai, đường thứ ba, đường thứ tư lần lượt tấn công.

Mấy đại giáo khác cũng đồng thời ép đến.

Vô Cực Tinh Chu của Vô Cực Tông dài nghìn trượng, quanh thân dùng sắt Âm Dương Thái Cực chế tạo thành, toàn thân trắng bạc, lấp lánh đốm sáng đen, vô cùng kiên cố.

Bên trên còn vẽ bảy mươi bảy trận pháp trời sao, tương ứng với sao trên trời, có thể tiếp ứng sức mạnh vô hạn của ngôi sao, từ đó sức mạnh của Vô Cực Tinh Chu sẽ mãi mãi không cạn, có thể sánh ngang với Nguyên Anh đỉnh phong.

Kim Ô Long Xa của Kim Ô Môn được đặt ở sâu trong hằng tinh rèn luyện chín trăm năm.

Trên bề mặt cũng khắc họa chín mươi chín trận pháp Kim Ô Thần Hỏa, một khi kích hoạt, thân thuyền sẽ như mặt trời di chuyển trên không, bao phủ trong chân hỏa rực rỡ vô tận, dường như có thể thiêu đốt bầu trời.

Chiến hạm Thiên Cốt Khô Lâu của Vạn Yêu Môn dùng xương cốt của yêu ma cảnh giới Hợp Đạo sau khi chết chế tạo thành, bên trên yêu khí dày đặc, khiến người ta nhìn vào mà sợ hãi.

Quanh thân nó ngập tràn chướng khí đáng sợ, dù là Chân Tiên cũng cảm thấy ghê rợn.

Mỗi một đại giáo Chân Tiên có thể hoành hành biển sao đều có chiến hạm của riêng mình, chế tạo ra pháp khí chiến tranh có một không hai.

Tất cả pháp khí chiến tranh không phải chỉ dựa vào một người là có thể chống đỡ.

Một khi được huy động, một thuyền một tàu có thể hủy diệt cả một ngôi sao.

Bất kể là thuyền Trường Sinh Ngự Thiên, Vô Cực Tinh Chu hay là chiến hạm Thiên Cốt Khô Lâu đều có thể phát huy ra sức chiến đấu sánh ngang với tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong, thậm chí là hơn.

Lúc này, Diệp Thành giống như bị mấy tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong bao vây tấn công.

Thần tướng Thiên Tuyệt, thần tướng Diệt Tận và những người khác thừa thế bay từ trong thuyền ra, cưỡi thiên bảo, hóa thành từng luồng sáng thần bao vây Diệp Thành.

Trong nháy mắt, Diệp Thành đã rơi vào thế yếu.

Thậm chí đó chưa phải là kết thúc.

“Ầm ầm ầm!”  
Khoảnh khắc ba đóa hoa hiện lên, cả đất trời vang lên tiếng trống như sấm đánh.

Tiếng trống ấy vang dội như thần linh Thái cổ đang đánh trống trời.

Tất cả mọi người nhìn thấy pháp lực đáng sợ quanh người Diệp Thành dâng lên từng lớp trên không, cuối cùng hóa thành ngọn lửa cháy rực.

Ngọn lửa ấy có ba màu, không gì không thể thiêu cháy, dường như có thể nung chảy cả vũ trụ đất trời.

“Đây là…”, thần tướng Thiên Tuyệt nheo mắt lại, giống như nghĩ đến điều gì.

“Tam Hoa Tụ Đỉnh, đây là Tam Hoa Tụ Đỉnh!”  
Ma La chợt mở to mắt, giống như nhìn thấy chuyện gì khó tin, gần như kêu lên bằng giọng rên rỉ:  
“Đó là cảnh giới trong truyền thuyết chỉ thiên tài hàng đầu ở thế giới trung tâm Ngân Hà mới có được, đại diện cho cấp bậc cao nhất của một cảnh giới, được gọi là chí cường và vô địch! Sao anh ta lại có được? Sao lại có được?”   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui