Gia gia....Không đừng mà...đừng đưa gia gia của ta đi...đừng....đừng...xin các người......
- Tiểu thư,người bình tĩnh lại.
Hạ An vội đặt chậu nước xuống bàn rồi chạy lại đỡ cô dậy.
lã Thụ vừa tỉnh dậy sau một cơn ác mộng khủng khiếp.
Không gian thì tối đen,bọn chúng muốn chia cắt cô và gia gia.
Khoảng cách của cả hai mỗi lúc một cách xa nhau.
Gia gia nhặt cô trên rìa biển ở một hòn đảo ở phía Đông.
Ngày ấy,cô sống vô cùng hoang dã,hoàn toàn chẳng biết một thứ gì về nền văn minh cả.
Cô chỉ biết ăn sống uống tươi,thấy người là tấn công.
Gia gia phải mất một thời gian dài để kết thân và nuôi nấng cô thành như hiện tại.
Dù cái giá để đánh đổi việc ở cạnh gia gia là khá lớn
Dưới tay Lã Thụ chết không dưới một nghìn người.
Tất cả đều là chỉ thị của gia gia ban xuống.
Nhưng cô chưa từng cảm thấy ghê sợ hay hối hận vì những việc mình đã làm.
Gia gia rất thương cô.
Cô cảm thấy biết ơn vì gia gia đã đưa cô đến với thé giới này.
- Cô..
Cô tránh ra..Gia gia của tôi đâu? Gia gia đâu rồi? Tôi phải đi tìm gia gia.
- Tiểu thư,người chỉ vừa mới hạ sốt.
Người nên ở trên giường tình dưỡng.
- Không ai được phép cản tôi.
Cút đi.
Lã Thụ vùng dậy,lạnh lùng hất ngã tỳ nữ xuống đất khiến đầu nàng cụng vào bàn,ứa máu.
Lã Thụ chẳng hề đếm xỉa đến người hay vậy xung quanh thế nào,hướng ánh sáng phía trước mà chạy.
Cô vẫn còn nhớ đường đến văn quán ấy..Nếu bây giờ tới,có lẽ gia gia vẫn còn ở đó.
Cô nhớ gia gia chết đi được.
Cùng lúc ấy,Nhậm Đình từ xa đi lại,thấy bóng dáng thất thểu, chân đứng không vững,chỉ có thể bám vào lan can để lần đi của cô,lập tức trút bỏ bộ dạng lạnh lùng,chạy đến bên cạnh cô.
- Lại là ngươi.
Tránh ra,ta phải đi tìm gia gia.
Khụ...
- Ai cho phép ngươi chạy ra khỏi phòng?
- Ngươi là ai mà quản ta?
Lã Thụ tức tối thấy rõ.Cô hất bỏ sự quan tâm của hắn,nhất quyết đi về phái trước.
Nhậm Đình trong lòng đã nhen nhóm vài phần tức giận nhưng hắn căn bản không muốn đôi co với người vô lí và cứng đầu như cô.
Khi đón cô về từ chỗ Bạch Thụy, làm gì có người nào là gia gia của cô? Tiểu nha đầu này,chắc là nằm mơ thấy gì rồi.
- Theo ta vào trong.
- Ngươi cút cho ta.
Ngươi bị điên rồi.
Thả ta ra.
Ngươi...ưm..
Lã Thụ ngất lịm trên tay của Nhậm Định.
Hắn không hai lời,liền đánh gục cô rồi bế cô về biệt viện của chính hắn.
Vừa mới khỏi bệnh đã chạy loạn.
Nha đầu ngốc này rốt cuộc muốn tìm ai? Là người nào mà khiến nàng từ bỏ cả bản thân đến như thế? Nghĩ đến đây,trong lòng Nhậm Đình bùng lên một tia tức giận.
Nghe tin cô tỉnh,Bạch Thụy vội vàng chạy tới.
Thật muốn xem xú nha đầu ấy ra sao rồi? Không biết khi tỉnh dậy,có độc miệng mắng hắn không? Xú nha đầu vừa to gan lại kiêu căng ngạo mạn.
Thật muốn xem nàng sẽ báo đáp Bạch Thụy như thế nào?.
Bạch Thụy rời cung gấp gấp gáp gáp lập tức khiến Tịnh Minh tò mò.
Vị ca ca này của nàng a,rất lạnh lùng,không quan tâm thế sự bên ngoài,dù là việc có quan trọng thế nào thì cũng đứng sau việc luyện kiếm tập võ.
Vậy mà nay,chỉ cần nghe vài lời thì thầm to nhỏ của A Mẫn mà buông bỏ tất cả chạy đi.
Chuyện lớn như vậy,thiếu nàng thì đâu có được.
Bạch Thụy bước vào vương phủ.
Nhậm Đình như đã chờ sẵn từ lâu.
Hắn ngồi trước bàn cờ,ung dung uống trà nhưng vẻ mặt lại trầm tư khó hiểu.
Bạch Thụy chưa kịp mở miệng thì Nhậm Đình đã lên tiếng trước :
- Gia gia của nàng là ai?.