Edit: Lacey
Tôn Hoài Cẩn một lần nữa trở lại trên lầu đã nhìn thấy Chu Du từ trên giường ngồi dậy đi tới, quần ngủ và quần lót đã bị anh ném xuống dưới giường từ lúc nãy, trên người cô chỉ còn lại chiếc áo ngủ không có khả năng che đậy đường cong cơ thể vẫn còn vắt trên cánh tay.
Trên cơ thể tuyết trắng dày đặc những dấu tay của anh, đầu v* nho nhỏ bị mút đến lấp lánh dưới ánh đèn, hơi run run trong không khí.
"Thầy Tôn, tốc độ lên xuống cầu thang của anh nhanh hơn trước đây ít nhất ba lần.
"
Cô giương mắt, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe sau khi cao trào, ngay cả bộ dáng nhếch môi giễu cợt anh cũng mang theo chút lười biếng.
Cô gái nhỏ đem áo ngủ cởi ra, vươn tay về phía anh:"Đồ đâu?"
"Em còn muốn kiểm tra?" Tôn Hoài Cẩn buồn cười đưa túi giao hàng cho cô:"Em nhìn đi.
"
Chu Du vẫn là lần đầu tiên sờ vào loại đồ vật này, ngập tràn tò mò mà lấy ra một cái để xem thử, sau khi bóc ra thì lộ rõ biểu tình ghét bỏ:"Tại sao cái này còn có nước, trơn trơn, ghê quá đi.
"
Tôn Hoài Cẩn tức đến bật cười:"Không có nước thì mang vào thế nào, bôi bằng nước của em à?"
Tiểu cô nương ngẩng đầu chớp chớp mắt, đại khái là không nghĩ tới Tôn Hoài Cẩn đột nhiên lại nói lời hạ lưu như vậy, ngỡ ngàng trong chốc lát mới nhớ tới muốn chỉ trích anh:"Có phải vì anh biết anh là cái dạng gì thì em cũng thích anh, nên anh mới hoàn toàn sa đọa thành cầm thú đúng không? Thầy Tôn, em hối hận rồi, anh vẫn nên có điểm mấu chốt đi.
"
Tôn Hoài Cẩn trực tiếp ấn cô cúi xuống, trong căn phòng yên tĩnh có thể nghe thấy âm thanh của dây lưng cọ xát với vải dệt.
"Muộn rồi.
"
Anh lấy cái bao từ tay Chu Du, mò mẫm mang vào xong thì đồ vật thô cứng đã đỉnh ở ngoài khe hở ướt nóng của cô gái.
Tôn Hoài Cẩn ngồi dậy, thần sắc trở nên trịnh trọng:"Tôi vào nhé?"
"Anh thật phiền nha, cứ hỏi mãi vậy, nếu em đổi ý thì anh cũng nghẹn cả đêm không làm à?" Chu Du quả thực bị anh phiền chết rồi, cười cười muốn dơ chân đá cho anh một cái, nhưng hai cái đùi còn mềm nhũn nên cũng không đạp được trúng ai, "Anh về sau đối xử thật tốt với em là được, không được có liên quan tới người đàn bà khác! "
Cô lại bắt đầu nói mấy lời khó hiểu rồi đấy, Tôn Hoài Cẩn một bên bật cười một bên đẩy ra miệng huyệt nhỏ hẹp, đem quy đầu đẩy vào.
Chu Du còn chưa nói xong, cô không muốn thừa nhận mình đang sợ hãi, bởi vì phía dưới của Tôn Hoài Cẩn thô to hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, trong khoảnh khắc quy đầu tiến vào đã khiến cô nhớ tới món đồ chơi cô đã từng chơi khi còn nhỏ.
( Trong cv ghi là "món đồ chơi ô tô số 7 pin tào ngạnh tắc số 5 pin hình ảnh" nhưng mà mình cũng không hiểu nó là cái trò gì luôn ý )
Trạng thái hiện tại không hề có quan hệ với sự thoải mái mà trước đây cô cảm nhận được.
Lý Triệt Triệt cũng đã từng nói qua, cô ấy rất sợ hãi đêm đầu tiên, cho rằng đêm đầu tiên sẽ rất đau, còn chảy máu nữa.
Tuy rằng sau đó các cô đã tìm hiểu thông tin ở trên mạng, nói là màng trinh có thể co dãn, chỉ cần nhẹ nhàng thì sẽ không hề đau đớn và chảy máu.
Nhưng người kia cũng không nói nếu kích thước không thích hợp thì sẽ như thế nào?
"Đau không?" Tôn Hoài Cẩn đại khái đã nhìn ra ý nghĩ muốn lùi bước từ trong ánh mắt của cô, tình yêu cùng đau lòng trong chốc lát đã lấn át ham muốn tình dục:"Muốn tiếp tục nữa không?"
Tiểu cô nương cắn môi dưới, lộ ra thần sắc bướng bỉnh quen thuộc:"Đương nhiên là muốn, em một chút cũng không đau.
"
Nói huơu nói vượn.
Tôn Hoài Cẩn biết anh nếu cứ vậy mà tiến vào thì Chu Du phỏng chừng sẽ đau khóc mấy phút quá, nhưng nếu như cứ giằng co như bây giờ cũng không phải chuyện tốt, trong khoảng thời gian ngắn anh đã cân nhắc thật kĩ, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, cúi xuống hôn ở khóe môi cô một cái.
"Đau thì cắn anh, đừng tự cắn mình.
"
Chu Du nhìn đôi môi anh gần trong gang tấc, muốn hỏi có phải anh bị ngốc rồi không, đưa cánh tay hay bả vai ra không phải được rồi sao, lại còn muốn cắn vào môi, nhưng cái gì cũng chưa kịp nói đã bị sự đau đớn cuốn đi hết.
Trong nháy mắt đó cô giống như suy nghĩ rất nhiều, lại giống như cái gì cũng chưa nghĩ ra, trong đầu chỉ có một ý niệm 'Trong tiểu thuyết nói đau như bị xé rách, hình như hơi khoa trương.
'
Nhưng cái loại đau này cũng không dễ chịu chút nào, cái trán của cô đã lấm tấm mồ hôi, hơi nước đong đầy hốc mắt, lại gắt gao cắn môi dưới, một tiếng cũng không phát ra.
Tôn Hoài Cẩn nhìn cô cắn môi sắp chảy máu đến nơi rồi, sốt ruột hôn mấy điểm mẫn cảm khác trên thân thể cô, chờ cô hết đau thả lỏng lại mới hỏi:"Tại sao không cắn tôi?"
Cả người Chu Du lâng lâng, môi dưới của cô in hằn một vết răng rất sâu:"Môi của anh đẹp! em luyến tiếc.
"
"Thế tại sao không kêu lên, tại sao không mắng tôi, không phải em thích mắng tôi nhất sao?" Anh hít sâu một hơi, kiềm lại cảm giác dưới thân mà lên tiếng chất vấn cô.
"Không biết! " Chu Du lúc này thật sự không biết, cô chỉ theo bản năng mà lựa chọn chịu đựng, "Có thể là cảm thấy kêu cũng vô dụng đi.
"
Cô chính là lớn lên như vậy, sinh trưởng trong hoàn cảnh dù có kêu khóc cũng không có tác dụng, giống như một mầm cây dưa hấu bị ép trong cái khuôn vuông vức, bất tri bất giác mất đi hình dáng ban đầu của mình, trở thành bộ dáng mà người khác muốn.
Tôn Hoài Cẩn hiểu ý của cô, trái tim anh muốn nát tan luôn rồi.
.