Edit: Lacey
Tháng Giêng đã từng là tháng mà Chu Du thích nhất.
Bởi vì sinh nhật của cô vào cuối tháng, gần với Tết âm lịch, Ngô Tú Trân những năm gần đây đều không bận việc gì nên có thể ở nhà cùng Chu Du trải qua ngày sinh nhật.
Từ khi cô có ký ức đến khi mười tuổi, mỗi một lần sinh nhật đều có ba mẹ bên cạnh, ba người cùng nhau trải qua.
Nhưng sau đó Ngô Tú Trân càng ngày càng bận, nghỉ phép cũng không theo quy luật.
Nhà của ba con càng ngày càng lớn, cơ sở vật chất cũng càng ngày càng tốt, duy chỉ có thời gian đoàn viên càng ngày càng ít đi.
"Du Du, đừng buồn, mẹ con bận việc thì còn có ba ba mà, con muốn ăn gì ba ba cũng đưa con đi, muốn mua cái gì ba cũng có thể mua cho con, ba không thiếu tiền!"
Mỗi năm ba ba đều nói với cô như vậy, Chu Du cũng luôn cười gật đầu, sau đó hai người liền làm bộ không có gì xảy ra, vui vẻ cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm, mua quần áo mới, đi ăn nhà hàng.
Nhưng cô cảm thấy là ba ba của cô cũng biết là mẹ cô căn bản không phải bận công việc, bà ấy lúc đó hẳn đang chơi đùa với tiểu tình nhân của mình rồi.
Chân tướng sự việc đối với hai cha con cô quá tàn nhẫn, cha con hai người đều không muốn đối mặt với nó, nên chỉ còn cách vẽ ra một khung cảnh yên bình giả tạo.
Đảo mắt kỳ nghỉ đã qua đi, kỳ thi cuối kỳ đã gần ngay trước mắt, Chu Du bởi vì lần kiểm tra trước biểu hiện rất xuất sắc nên lần này lão Vương kỳ vọng rất cao ở cô, ba ngày hai bữa gọi cô vào văn phòng khích lệ.
Trạng thái của Chu Du vẫn còn rất kém, nghĩ đến những bộ trò chơi của mình chết một cách oan uổng liền không nhấc nổi tinh thần, nhưng mặt khác cô cũng cảm thấy có lỗi với lão Vương, cứ như vậy mà trải qua nửa tháng.
Một ngày thứ sáu nọ, sau khi ra khỏi lớp tự học buổi tối, cô ngoài ý muốn phát hiện người đến đón mình không phải là tài xế mà là Ngô Tú Trân đích thân đến.
Bà ấy lái xe riêng của mình tới, Chu Du ngay từ đầu cũng chưa nhận ra, cô ngồi xổm ở ven đường đợi nửa ngày mới nhìn thấy Ngô Tú Trân dừng xe trước mặt cô, thời điểm hạ cửa xe xuống trên mặt có chút tức giận:"Con nhóc chết tiệt, xe của mẹ con mà cũng không nhận ra à!"
Chu Du muốn nói mình đúng thật không biết, mẹ mấy năm rồi có đến đón con đâu, nhưng nghĩ nghĩ lại vẫn mở cửa ra ngồi lên xe, giọng điệu ỉu xìu:"Sao mẹ lại tới đây?"
"Biết con còn trách mẹ vì mấy cái trò chơi ý, con nhóc chết tiệt, tiểu bạch nhãn lang." Ngô Tú Trân chính là như vậy, cho dù biết mình đuối lý cũng sẽ không thừa nhận, giống như bây giờ đối với cô cũng đã là nhượng bộ rất lớn rồi.
"Cuối tháng này là sinh nhật con, mẹ chở con đi xem quà sinh nhật, bảo đảm con nhìn xong chắc chắn sẽ quăng mấy cái trò chơi kia ra sau đầu."
"..."
Sao có thể quên được chứ...
Ngô Tú Trân vĩnh viễn cũng sẽ không biết, những cái trò chơi đó không phải lí do chân chính khiến cô suy sụp, mà là sự không tôn trọng của bà.
Nhưng cô không có khả năng nói mấy lời đạo lý này với Ngô Tú Trân, chỉ lẳng lặng ngồi một bên nhìn dãy phố không ngừng lướt qua.
Ngô Tú Trân lái xe trở lại nội thành, dừng tại một tiểu khu ở trung tâm thành phố.
Bà đại khái là có niềm tin mãnh liệt là Ngô Tú Trân sẽ thích nơi này, dọc theo đường đi còn ngâm nga mấy câu hát, dẫn Chu Du vào một trong những tòa nhà, đi thang máy lên tận tầng 18.
"Con nhìn giao thông nơi này đi, ra khỏi tòa nhà này là ga tàu điện ngầm và một khu trung tâm thương mại, cái gì cũng có, nơi đây mới là nơi tấc đất tấc vàng chân chính của Tế thành." Ngô Tú Trân chân đi giày cao gót dẫm lên nền gạch men sứ dưới chân, quay đầu lại nhìn con gái đang tỏ ra ngơ ngác của mình:"Lại đây, thất thần cái gì vậy?"
Chu Du theo Ngô Tú Trân vào cửa, "Mẹ mua nhà mới hả?"
"Đúng hơn là mua nhà cho con, trên giấy tờ đứng tên con." Ngô Tú Trân tràn đầy tự tin nhích người sang một bên để Chu Du có thể nhìn rõ cả căn nhà, "Con nhìn cái ban công này xem, toàn bộ Tế thành đều ở dưới chân của con."
Năm tháng giống như không hề lưu lại chút dấu vết nào trên gương mặt của bà, mà nói đúng hơn là ban cho Ngô Tú Trân sự thành thục.
Bà kiêu hãnh giơ tay vén mái tóc dài xõa ngang vai ra sau vành tai, chìa khóa treo lủng lẳng trên ngón tay trỏ, đưa đến trước mặt Chu Du.
"Quà sinh nhật 18 tuổi, con vui không? Có phải tốt hơn mấy cái trò chơi kia của con gấp mấy lần không?"
Vừa nói vừa vỗ vỗ vai Chu Du, bước lại gần đem chìa khóa nhét vào tay cô.
"Chu Du, con nhớ kĩ, con vĩnh viễn là con của mẹ, mẹ vĩnh viễn yêu con, chuyện căn nhà này con đừng nói cho ba ba con biết, đây là mẹ cho con, biết chưa?"
Chìa khóa hẳn đã được Ngô Tú Trân cầm rất lâu, vẫn còn mang chút hơi ấm, chỉ là hơi to, cộm trong lòng bàn tay Chu Du khiến cô có một cảm giác cầm không nổi.
"Vì sao không nói cho ba ba, ông ấy lại không cần tiền của mẹ."
"Hiện tại không cần, nhưng về sau thì chưa chắc." Ngô Tú Trân hừ một tiếng, như đang cười nhạo sự ngây thơ của cô, "Vợ chồng thì sao, rốt cuộc cũng không có quan hệ huyết thống, mỗi ngày một hình hài khác nhau."
Chu Du không muốn nghe Ngô Tú Trân nói như vậy, cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm mặt mẹ của mình trong chốc lát, nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi ra:"Mẹ, có phải mẹ muốn ly hôn với ba của con không?"
"..."
Ngô Tú Trân trầm mặc một lúc, bà thật không muốn nói rõ với Chu Du trong lúc này, nhưng thật sự đã bị Chu Du hỏi đến thì bà cũng không muốn giống như Chu Đạt Sinh cười cười nói không có chuyện ý.
"Tại sao?"
Sự trầm mặc của bà đã chứng thực suy nghĩ của cô, cảm xúc của Chu Du bắt đầu bay nhảy loạn xạ trong đầu.
"Tại sao là tại sao cái gì, chuyện người lớn, trẻ con thì biết cái gì!"
Ngô Tú Trân đại khái không muốn đi quá sâu vào vấn đề nàym đặc biệt không muốn cùng Chu Du nói quá nhiều, nhưng một khi đã đụng chạm đến việc liên quan đến Chu Đạt Sinh thì đối với Chu Du lý trí chỉ là phù du.
"Con không hiểu, mấy năm nay ba của con vẫn chịu thương chịu khó, mẹ còn không hài lòng cái gì nữa, tại sao còn muốn ly hôn với ba?"
"Cái gì gọi là chịu thương chịu khó? Mẹ ở bên ngoài phụ trách kiếm tiền, ông ý phụ trách công việc trong nhà, tất cả đều phân chia rõ ràng, chả lẽ mẹ không khổ à?" Ngô Tú Trân bị bốn chữ 'chịu thương chịu khó' của cô kích động, trừng mắt nhìn Chu Du:"Mẹ mày biết bao nhiêu lần xã giao uống đến mức ngồi ở ngay đường lớn nôn ra, ba mày thì sao, không phải đang ở nhà giục mày ăn cơm, giục mày làm bài tập sao? Mưa gió cũng không chạm đến thì có cái công lao gì mà oán trách tao?"
"Không công bằng chút nào!" Chu Du ngay từ đầu đã biết bà sẽ nói như vậy, gằn từng chữ:"Mẹ trả giá là vì nhân mạch của mẹ, là vì năng lực và địa vị xã hội cao, mà ba con trả giá đơn thuần chỉ vì gia đình, ông ấy cũng không chiếm được chỗ tốt nào, tất cả những gì ông ấy làm chỉ mong mẹ có thể ra ngoài mà không phải lo lắng bất cứ cái gì, bản chất mục đích của hai người là giống nhau, nhưng xét về phương diện kết quả thì không công bằng chút nào!"
"Cái gì mà không chiếm được chỗ tốt nào? Ông ý không phải đoạt được sự trung thành tận tâm của mày đấy sao!"
Hỏa khí của Ngô Tú Trân cũng bộc phát, nói chuyện không chút khách khí:" Mày từ nhỏ đã thân thiết với ba mày hơn, tao cực cực khổ khổ bận rộn một tuần mới về, ngay cả một câu cũng không thèm hỏi han, mở mồm ra là ba đâu, ngậm mồm cũng ba con đâu, giống như tao không nuôi mày vậy.
Tao hận không thể không sinh ra mày!"
"Mẹ còn không thèm về thì con làm sao thân với mẹ được a, mỗi ngày đều là ba đưa con đi học, dạy con làm bài tập, thời điểm con té ngã cũng là ba nâng con từ dưới đất lên, đến cả họp phụ huynh cũng là ba đến!"
Chu Du càng nói càng kích động, giọng điệu cũng tăng lên, thanh quản căng ra như muốn rách tới nơi rồi.
"Còn mẹ thì sao? Mẹ thà rằng đi quan tâm tiểu tình nhân của mẹ chứ không thèm hỏi han con một câu..."
Câu nói của cô gái bị đánh gãy bởi một cái tát đau điếng.
Cô ôm mặt, trừng mắt nhìn chằm chằm người đàn bà đang tức sùi bọt mép trước mắt, chỉ để lại một câu:"Tôi muốn ở cùng ba tôi" xong đầu cũng không thèm ngoảnh lại mà đẩy cửa đi ra.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.