Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba


Edit: Lacey
Tôn Hoài Cẩn đã đúc kết ra được rất nhiều bài học kể từ khi hai người gạt bỏ hết những khúc mắc, chuyên tâm yêu đương.
Chu Du sửng sốt, cô thậm chí còn không dám chắc rằng thằng nhãi này thực sự nghiêm túc hay chỉ là lời nói đùa.
"Em nhìn một lượt xem đồ đạc bày như vậy đã được chưa, hiện tại công nhân vẫn còn ở đây nên vẫn có thể điều chỉnh lại." Tôn Hoài Cẩn cũng không đi sâu quá vào vấn đề kia, vừa thấy Chu Du ngạc nhiên thì anh liền chuyển chủ đề.
Anh dắt tay cô dạo quanh căn nhà mới của mình.
Vùa rồi trong đầu của Chu Du chỉ nghĩ xem làm thế nào để dọa Tôn Hoài Cẩn nên cô cũng chỉ mới lướt qua một vòng.

Bây giờ được chính nhà thiết kế giới thiệu thì cô mới nhận ra mình đã bỏ qua rất nhiều chi tiết.
"Em nhìn xem, chỗ này có thể kéo ra, là một cái tủ âm tường."
"Chỗ này dùng để làm phòng để quần áo của em, về sau em có thể treo quần áo ở đây."
"Trong phòng vệ sinh được phân ra một khoảng để tắm rửa, sàn nhà được làm thấp xuống để tiện cho việc thoát nước, nền nhà cũng được lát bằng gạch men sứ chống trơn trượt."
Ngay từ đầu Chu Du còn rất thích thú khi thấy Tôn lão đầu cẩn thận đến từng chi tiết nhỏ, sau đó cô hoàn toàn kinh ngạc.

Thậm chí cô còn bắt đầu hoài nghi không biết Tôn lão đầu này học Tài chính hay là học Thiết kế nội thất nữa.

"Anh...chuyên nghiệp thật đấy!" Chu Du không khỏi há hốc mồm sau khi dạo hết một vòng quanh nhà: "Không, phải nói là quá chuyên nghiệp, anh không phải đã học văn bằng hai đấy chứ!?"
"Nếu đã làm thì phải làm tốt, mà muốn làm tốt thì đương nhiên là phải dốc sức học rồi." Tôn Hoài Cẩn cũng không hề tự mãn, "Hơn nữa, nếu không phải vì trước đó tôi không có kinh nghiệm thì sẽ xong từ lâu rồi."
"Em xin anh đừng có khiêm tốn nữa, anh càng khiêm tốn thì em lại càng cảm thấy mình giống đồ vô dụng hơn."
Chu Du thậm chí còn muốn lên mạng hỏi: Tôi phải làm gì nếu bạn trai của tôi quá mức toàn năng còn tôi lại rất vô dụng?
Thật là quá Versailles*!
*nó là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, tiếng Việt có thể hiểu là "tự sướng".
Sau khi mấy công nhân đi ăn về thì Chu Du cũng bắt đầu gia nhập hàng ngũ chỉ đạo, nhưng cô là một đứa ba phải nên Tôn Hoài Cẩn nói để chỗ nào cô cũng "đúng đúng đúng".
Chiều tối, nhóm công nhân tìm Tôn Hoài Cẩn nhận tiền, cười cười nói với Chu Du: "Cô bé, bạn trai của cháu thật sự rất yêu cháu đó, lúc cháu không ở đây cậu ấy vẫn luôn dặn chúng tôi đây là nhà bạn gái của cậu ấy, bảo chúng tôi hãy nhẹ nhàng, không nên làm ồn ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.

Chà chà, chúng tôi đã làm cái nghề này lâu như vậy rồi nhưng chưa nhìn thấy ông chủ nhà nào lại làm những việc như này.

Chúc các cháu trăm năm hạnh phúc nhé!"
"Cảm ơn cảm ơn!" Chu Du cười đến không khép được miệng, khi tiễn mấy người công nhân ra về cũng không quên thò đầu ra nói: "Cháu cũng siêu yêu anh ấy, cảm ơn các chú!"
Cô vừa đóng cử lại đã thấy Tôn Hoài Cẩn đang quay đầu đi chỗ khác, anh đang nhìn cái giá để cây bên cạnh, lặng yên không nói một lời.
Chu Du còn tưởng anh thấy khó chịu, cô đứng tại chỗ trong chốc lát mới nghe thấy giọng nói của anh.
"Tôi không cường điệu như bọn họ nói, tôi chỉ nói một hai lần." Giọng của Tôn Hoài Cẩn rất nhẹ: "Không đến mức buồn nôn như bọn họ nói."
ĐM!
Chu Du muốn mềm nhũn cả người rồi, cô nhào qua ôm lấy anh, cười rộ lên như hồ ly nhỏ trộm được thịt ăn: "Có phải anh thẹn thùng đúng không? Trời ơi, lão Tôn, anh đáng yêu chết mất!"
Cô càng hưng phấn, Tôn Hoài Cẩn càng cảm thấy khó xử, anh giơ tay giữ mặt Chu Du kéo đến biến dạng: "Đi thôi, đi ăn cơm."
Chu Du cũng không định buông tha cho anh dễ dàng như vậy: "Anh thẹn thùng, chắc chắn là thẹn thùng! Anh cái người này tại sao thẹn thùng mà mặt không đỏ lên vậy, ánh mắt của anh đã nói lên tất cả rồi mà trên mặt còn không nhìn ra được cái gì, kỳ lạ..."
Tôn Hoài Cẩn bị cô nháo đến phiền, trực tiếp áp cô lên cửa rồi hôn xuống, sau đó trong tiếng thở dốc của hai người đưa ra lời uy hiếp: "Nếu em còn chưa đói thì chúng ta có thể thử trước cái đệm vừa mới trải lên kia."
Chu Du: "..."
Run rẩy.
Hai người nắm tay nhau vào một nhà hàng Mexico ở gần đó.

Ngày trước cô không đem mấy lời khen của Ngô Tú Trân để vào tai nên đến tận bây giờ cô mới phát hiện nơi này đúng thật là nơi tấc đất tấc vàng của Tế thành.

Khu nhà này quay mặt về phía nam, xung quanh có rất nhiều khu thương mại, vừa ra khỏi cửa đã có ga tàu điện ngầm, nhưng khi về đến nhà rồi thì lại không cảm thấy được cái ồn ào náo nhiệt của thành phố nữa.
Hai từ thôi, tuyệt vời.
Có lẽ để giành được căn nhà này Ngô Tú Trân cũng đã phải bỏ hết vốn gốc, nhưng mà khi đó ánh mắt của cô đâu nhìn ra được.
Trong khi chờ đồ ăn, Tôn Hoài Cẩn hỏi cô: "Chú Chu dạo này thế nào rồi?"
Lần gần đây anh đến thăm Chu gia cũng chưa gặp được Chu Đạt Sinh, Chu Du nói ông ấy bận làm việc, Tôn Hoài Cẩn biết Chu Đạt Sinh mở một trung tâm, nhưng không biết tình hình cụ thể thế nào.
"Em kể cho anh nghe, năm đó ba em làm giáo viên dạy tiểu học, những người đã học qua đều nhớ rõ ông ấy, nói ông ấy đối xử với mọi người xung quanh rất tốt." Chu Du nghĩ lại cũng cảm thấy thật thần kỳ, dù sao thì khi đó Chu Đạt Sinh cũng mới dạy được vài năm đã từ chức để trở thành ông bố toàn thời gian.

"Bây giờ các học sinh tiểu học đó đều đã trưởng thành, con của họ cũng vừa lúc học đến tiểu học, nên rất yên tâm giao phó cho ba của em.

Cho nên khi vừa thành lập trung tâm ông ấy đã có ngay bảy tám học sinh."
Tôn Hoài Cẩn nghĩ đến gương mặt hòa ái tươi cười của Chu Đạt Sinh, gật đầu tán thành: "Chú Chu đúng thật rất thích hợp làm giáo viên."
"Đúng vậy, khi em còn nhỏ đều là ba em dạy đó." Chu Du không chút khách khí khoe khoang: "So với mấy giáo viên trong trường còn giỏi hơn nhiều, à không đúng, ông ấy cũng từng là giáo viên trong trường..."
"Chu Du, em có phát hiện ra một vấn đề hay không?"
Taco của hai người đều đã được mang ra, Chu Du vừa cầm một cái nhét vào miệng thì nghe thấy câu hỏi của Tôn Hoài Cẩn.
"Vấn đề gì? Khóe miệng của em dính nước sốt à?"
"Hình như em còn chưa từng gặp ba mẹ anh."
"..."
Anh định tiếp tục đề tài lúc nãy ở một chỗ như này?

Chu Du choáng váng, một bàn tay vẫn đang cầm bánh taco, quai hàm phồng lên, không nhúc nhích.
"Ý của anh là..."
"Ý của tôi là lúc nãy tôi nói đính hôn trước không phải là nói đùa."
Tôn Hoài Cẩn đứng đắn nói:
"Tôi hy vọng Tết âm lịch năm nay em sẽ cùng tôi về nhà gặp ba mẹ của tôi, sau đó hai nhà chúng ta sẽ gặp nhau và bàn chuyện đính hôn."
"..."
Anh giống như đá một quả bóng vào giữa đầu Chu Du làm cô đầu váng mắt hoa, không có đường lảng tránh.
"Em còn chưa qua sinh nhật mười chín tuổi, anh cứ thế mà đưa em về liệu ba mẹ anh có cảm thấy anh là cầm thú không thầy Tôn?"
Tôn Hoài Cẩn vô cùng thản nhiên: "Sẽ không, ba của tôi đã sớm gặp qua em rồi."
Không chỉ gặp qua mà còn nói tên của bọn họ ở một chỗ chính là một câu thành ngữ nữa đấy.
Trên đầu Chu Du hiện ra một dấu chẩm hỏi to đùng, nghĩ thầm thì ra mình từ khi đi nhà trẻ đã bị người nhà anh mơ ước rồi! Đây rõ ràng là một âm mưu mà!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Còn 2 chương nữa thui là hoàn truyện rùi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận