Tiễn Đi Kẻ Thứ Ba


Cái khác không nói, nhưng chỉ với tính cách này của mẹ Tôn Hoài Cẩn thì Chu Du đã biết vì sao Ngô Tú Trân lại có quan hệ tốt với vợ chồng họ rồi.
Chu Du ngay từ đầu còn rất khẩn trương, cô mang theo một đống quà tặng không biết hai ông bà có thích hay không, kết quả những cảm xúc hồi hộp đó đều bị một cú điện thoại này đánh bay.

Ba mẹ Tôn Hoài Cẩn nhìn thấy cô mang một đống quà đến thì cẩm thấy vô cùng thích thú, trực tiếp nhét lì xì vào trong tay cô.
"Không được, cháu nhất định phải nhận, thằng nhãi Tôn Hoài Cẩn không chịu cưới cháu thì bây giờ bác sẽ trực tiếp gọi điện cho mẹ cháu cầu hôn!"
Chu Du cầm bao lì xì trong tay, quay lại nhìn Tôn Hoài Cẩn với một vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, dùng ánh mắt hỏi anh: Đây là tình huống gì?
Vốn dĩ chỉ là gặp mặt bàn chuyện đính hôn, xem tình hình này thì giống như ngay chiều nay bọn họ sẽ bị túm cổ tới thẳng Cục Dân Chính luôn quá!
Tôn Hoài Cẩn sờ sờ cái đầu dưa của cô nói: "Không sao, sớm hay muộn cũng phải bàn tới chuyện này."
Chu Du: "..."
Sao cô cứ cảm thấy câu này quen quen.
Mẹ Tôn và Ngô Tú Trân trò chuyện với nhau rất vui vẻ, thậm chí còn bàn tới việc lễ cưới sẽ tổ chức ở đâu, làm mấy bàn, lễ dạm hỏi rồi của hồi môn các thứ.
Trước khi tới Tôn gia Chu Du vẫn là một em gái đại học đáng yêu trẻ trung, vậy mà từ Tôn gia rời đi cô cảm thấy mình đã là một thiếu nữ sắp kết hôn rồi.


Cô mơ màng đi theo Tôn Hoài Cẩn lên xe, đôi mắt chớp chớp: "Em cảm thấy cuộc đời em giống như là đang ngồi trên tàu siêu tốc ý."
Chưa gì đã sắp phải kết hôn sinh con đẻ cái rồi.
Tôn Hoài Cẩn bật cười: "Tính cách của mẹ tôi chính là như vậy, rất hấp tấp, nếu em không muốn nói thì cứ kệ bà ấy, tất cả cứ làm như những gì em muốn, còn về phía bà ấy thì đã có tôi lo rồi."
"Em cũng không phải không thích..." Chu Du thành thật nói: "Em rất thích ba mẹ của anh...Đúng rồi, Tôn Hoài Cẩn, em có một việc muốn hỏi anh."
Cô suýt chút nữa đã quên mất.
"Anh cũng học trường cấp ba Tế thành đúng không? Anh đã biết em từ hồi cấp ba à?"
Trước đó có thám tử Lý Triệt Triệt với thần trợ công Đặng Dạ Tư nói rồi nhưng Chu Du vẫn cảm thấy chuyện này quá mơ hồ làm cô vẫn chưa thể tin nổi.
"Ừ"
Người lớn cũng đã gặp rồi, Tôn Hoài Cẩn cũng cảm thấy bây giờ mà nói ra cũng sẽ không đến mức dọa cô chạy mất.
"Nhưng mà cũng không hẳn là biết, tôi nhìn thấy em từ xa vài lần nên cũng bắt đầu chú ý tới em.

Nói yêu đơn phương thì cũng không phải, chỉ là cảm thấy em không tệ, nếu có cơ hội thì tôi muốn được làm quen với em."
Chu Du trầm mặc hai giây: "Vậy sao lúc ấy anh không tìm em làm quen?"
Tôn Hoài Cẩn nói: "Tôi lúc ấy khá là vụng về, tôi nghĩ là mình có dùng cách nào để tiếp cận em đi chăng nữa thì cũng giống như cố ý, chỉ sợ lại biến khéo thành vụng thì sẽ bị em chán ghét, cứ do dự tới do dự lui mãi thế là đến kỳ thi đại học."
Hơn nữa có tấm gương của tiểu béo trước đó, trong tiềm thức của Tôn Hoài Cẩn liền mặc định Chu Du là một người rất khó tiếp cận, giống như ánh trăng trên bầu trời, rất nhiều người mê đắm nhưng chưa ai có thể chạm tới được.
"Thế...Tại sao thi đại học xong anh không tới tìm em? Nếu sau này không có vụ gia sư đó thì anh định làm thế nào?" Chu Du hỏi.
"Tôi lúc đó định chờ em tốt nghiệp cấp ba xong thì mới hỏi GVCN xem em học trường nào, đến lúc đó tôi sẽ đến tìm em." Thật ra Tôn Hoài Cẩn cũng đã từng nghĩ tới vấn đề này rồi, "Nếu như thật sự có duyên không phận thì tôi sẽ hối hận, nhưng dù sao cũng là do trước đó tôi nhút nhát, không biết phải mở lời như thế nào."
Thời điểm anh nói mấy lời này rất nghiêm túc làm Chu Du không nhịn được mà tưởng tượng đến tình cảnh mà cô và Tôn Hoài Cẩn không ở bên nhau thì sẽ thế nào.
"Nhưng mà không biết em còn nhớ hay không..." Tôn Hoài Cẩn đột nhiên chuyển đề tài, cười cười nói: "Lúc đó em còn từ chối một đàn anh học lớp 12, cái người mà hơi béo ý, cậu ấy là bạn cùng lớp của tôi.

Cậu ấy bảo bởi vì chơi game không thắng được em nên mới bị em từ chối."
Chu Du sửng sốt một chút: "À...Thế hả?"
Mỗi lần có người tới làm quen cô đều làm như vậy hết nên cô cũng không nhớ rõ nữa.

Lý Triệt Triệt nói cô bề ngoài thì là từ chối người khác, nhưng thật ra cậu chính là tìm một lý do để người ta chơi game cùng cậu thôi.

Chu Du cũng cảm thấy Lý Triệt Triệt nói không sai chút nào.
"Không nhớ rõ cũng không sao." Tôn Hoài Cẩn giơ tay nhéo nhéo da thịt mềm mại trên mặt cô, lại thoáng dời mắt đi: "Thật ra sau chuyện đó tôi cũng bí mật download cái game PUBG đấy, tôi sợ rằng đến phiên tôi đến làm quen thì cũng chơi không lại em."
"..."
Trước đó Chu Du còn tưởng Tôn Hoài Cẩn có thiên phú cao trong việc chơi game, lại không nghĩ rằng anh đã sớm luyện trước, mà lại còn vì một cái lý do oái oăm như vậy nữa.
Tôn Hoài Cẩn nhìn cô bé ở ghế lái phụ đang ngây ngẩn nên cũng tự giác cho cô thời gian để cô tiêu hóa.

Anh nổ máy chuẩn bị rời nhà thì Chu Du lại nói: "Chờ một chút."
Anh dừng lại động tác, giây tiếp theo Chu Du đã nhào lên ôm cổ anh.
"Bỏ đi, kết hôn thì kết hôn.

Nhưng em phải nói trước với anh là trước khi em có công việc ổn định thì em sẽ không nghĩ đến việc sinh con đâu đấy."
Tôn Hoài Cẩn đương nhiên cũng nghĩ như vậy, anh thậm chí còn nghĩ tới việc nếu Chu Du sợ đau, không muốn sinh thì không sinh con cũng được.
"Tại sao tự nhiên em lại thay đổi suy nghĩ vậy?" Anh cười cười ôm lấy bé con mềm mại trong ngực, "Không phải cảm động vì tôi học chơi game đấy chứ?"
"Không đến mức đấy, nếu như anh vì em mà gia nhập đội chơi game chuyên nghiệp thì còn có khả năng em sẽ cảm động một chút."

Chu Du không lưu tình đâm vỡ ảo tưởng của Tôn Hoài Cẩn.
"Chủ yếu là lúc nãy em suy nghĩ nếu không có sự kiện kia thì anh sẽ không trở thành gia sư của em, chúng ta lại càng không có mối quan hệ yêu đương như bây giờ."
"Ừ, rồi sao nữa?" Tôn Hoài Cẩn thuận theo hỏi.
Không nghĩ tới người trong ngực lại lắc đầu: "Em phát hiện ra là em không dám nghĩ tới chuyện đó."
Cô không dám tưởng tượng nếu như mối quan hệ giữa cô và Ngô Tú Trân căng thẳng đến mức không thể vãn hồi, trong lúc cô độc đó nếu như không có Tôn Hoài Cẩn thì sẽ thành cái dạng gì, cũng không dám tưởng tượng cuộc sống đại học nếu không có anh sẽ như thế nào.
Khi ý thức được mình ngay cả tưởng tượng cũng không dám, Chu Du cảm thấy cô như hiểu mình thêm một chút, cũng càng muốn yêu Tôn Hoài Cẩn nhiều hơn.
Trong một khắc đó cô có thể hiểu được tại sao Tôn Hoài Cẩn muốn nhanh chóng đính hôn hay thậm chí kết hôn với cô càng sớm càng tốt.
Bởi vì cô cũng giống như vậy.
Chu Du ngẩng đầu hôn lên môi của Tôn Hoài Cẩn, vô cùng trịnh trọng nhìn chăm chú vào đôi mắt của anh.
"Tôn Hoài Cẩn, cảm ơn anh vì đã luôn thích em như vậy."
"Sau này mong anh sẽ chỉ bảo em nhiều hơn."
_Hoàn chính văn_.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận