Tác giả: Dục Kỳ
1.
Mọi chuyện xảy ra rất đột ngột và không hề có dự báo trước.
Khi Dương Tiễn vừa tiếp thánh chỉ của Ngọc Đế, chuẩn bị hạ giới tróc nã cháu trai không bớt lo, một dòng chữ màu lam xuất hiện trước mặt hắn.
«Hệ thống đổi Tam giới tận trung phục vụ ngài.»
Dương Tiễn giơ tay đánh một đường pháp lực theo bản năng, dòng chữ kia lù lù bất động, chỉ khổ cho Lý Tịnh đi gần đó ra khỏi Lăng Tiêu Bảo Điện bị dọa thiếu điều lăn xuống thềm ngọc.
Dương Tiễn cho vị đồng liêu này một ánh mắt xin lỗi cũng như không xin lỗi, sau đó nhanh chóng quay lại với vật trước mặt.
Giữa không trung xuất hiện một vầng sáng màu lam, nhìn có vẻ giống thuỷ kính, nhưng hiện lên không phải là cảnh tượng trong đó, mà là một dòng chữ nổi bên trên, ngoài ra không còn gì khác.
Dương Tiễn khẽ liếc mắt nhìn xung quanh.
Chúng tiên tan triều tốp năm tốp ba rời đi, ngoại trừ những người đi ngang qua hắn có chút căng thẳng mất tự nhiên thì không khác gì so với thường ngày.
Nói cách khác, vầng sáng kì lạ này chỉ có một mình hắn nhìn thấy.
2.
Dương Tiễn lặng lẽ đợi tất cả mọi người rời khỏi, xoay người bước đến cột đá ngoài Lăng Tiêu Điện, mở Thiên nhãn nhìn lên.
Ánh sáng lóe lên, vầng sáng kia không hề thay đổi, ánh mắt của Dương Tiễn cũng trở nên ngưng đọng.
Trong Tam giới, những thứ có thể khiến hắn ngay cả mở Thiên nhãn cũng không nhìn thấu đếm trên đầu ngón tay, mà thứ này hiển nhiên không nằm trong phạm vi hiểu biết của hắn.
Nếu chỉ nhắm vào một mình hắn thì tốt, chẳng may gây hoạ đến Tam giới...
Dương Tiễn cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi vươn tay.
Đầu ngón tay xuyên qua con chữ, vầng sáng màu lam nổi lên một chút gợn sóng, ngoại trừ cảm giác ấm áp như có như không thì không hề có bất kì đau đớn hay thương tổn nào như trong tưởng tượng.
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên dòng chữ trên luồng sáng thay đổi từ câu "Hệ thống đổi Tam giới tận trung phục vụ ngài" thành một đoạn thoại dài hơn.
«Hệ thống tập hợp nguyện vọng của chúng sinh Tam giới, có thể tùy ý đổi vật phẩm.
Chỉ cần ngài muốn, hệ thống sẽ giúp ngài có được.»
Nghe mạnh miệng thật, Dương Tiễn hừ một tiếng, chỉ cần ta muốn? Nếu ta muốn sửa Thiên Điều thì sao?
«Hệ thống đề cử với ngài đạo cụ [Ngũ Thải Thạch].»
Vầng sáng màu lam chợt lóe, ba chữ lớn "Ngũ Thải Thạch" thay thế lời giới thiệu ban đầu, phía dưới còn tỉ mỉ đánh một hàng chữ nhỏ: Chỉ cần khắc Thiên Điều lên trên, đợi đến ngày ra đời là có thể đổi Thiên Điều cũ.
"..."
3.
Dương Tiễn trở về Chân Quân Thần Điện, bảo mọi người lui xuống rồi nhốt mình trong mật thất, sau đó triệu hồi vầng sáng màu lam.
Dọc đường đi hắn phát hiện ra dòng chữ trên vầng sáng này sẽ thay đổi theo suy nghĩ của hắn.
Tuy có những lời không rõ nghĩa, nhưng phần lớn vẫn có thể giải đáp thắc mắc của hắn.
Thế nên sau khi tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, Dương Tiễn trực tiếp hỏi ra suy nghĩ trong lòng: "Ngươi có thể đổi những gì?"
Ngay khi hắn vừa dứt lời, vầng sáng lập tức kéo dài ra đến tận nóc nhà, chữ nhỏ rậm rạp hiện lên ở trên.
Dương Tiễn bị câu chữ lóe sáng đột ngột làm hoa mắt, sau khi ổn định hắn liền ngẩng đầu bắt đầu xem.
«Bàn đào»
«Ngưng thần đan»
«Quỳnh tương ngọc lộ»
Cũng chỉ là những món đồ tầm thường ở Thiên Đình, nếu chỉ có vậy thì cũng không có gì lạ.
Dương Tiễn nhíu mày, tiếp tục xem.
«Rượu ủ vạn năm»
«Quạt ba tiêu»
«Đỉnh tụ hồn»
«Hư mê ảo cảnh»
Pháp bảo của Vương Mẫu nương nương mà cũng đổi được, có chút thú vị đấy.
Dương Tiễn nhếch khóe môi đầy thâm sâu.
«Đan dược khôi phục pháp lực»
«Pháp quyết phong tỏa ký ức»
«Bấc đèn Bảo Liên Đăng»
«Linh hồn Khai Thiên Thần Phủ cần»
«Quần áo có mùi của Tư Pháp Thiên Thần»
Đợi đã...!Mấy món trước còn hiểu được, nhưng quần áo là cái quái gì? Cái gì mà "có mùi của Tư Pháp Thiên Thần"?
Giống như trả lời câu hỏi của hắn, hàng chữ kia bỗng nhiên được thêm dấu ngoặc:
«Quần áo có mùi của Tư Pháp Thiên Thần (Hao Thiên Khuyển độc quyền)»
...!Thôi được.
Dương Tiễn nhìn chữ nhỏ xuất hiện thêm, bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Sau đó hắn phát huy tốc độ đọc tấu chương thường ngày, đọc nhanh như gió cho đến hàng cuối cùng, tâm tình lúc này có thể nói là một câu khó diễn tả hết.
Không đề cập đến những thứ kì dị như "Chỉ nam tuyệt đối sẽ không lạc đường" và "Áo khoác mãi mãi duy trì độ sạch sẽ", chỉ nói "Bộ ba món hao tổn chiến lực" và "Kẻ mắt trang điểm độc quyền của Chưn Quưn" là cái gì cơ chứ?
Rốt cuộc ngươi có phải là một hệ thống đàng hoàng không vậy?
«Hệ thống ta tuyệt đối đàng hoàng.»
Dương Tiễn đỡ trán không muốn xem nữa, bên cạnh cạn lời thì cũng sinh ra chút chờ mong vi diệu.
Nếu những món đồ nó bày ra đều là thật, vậy...!không hẳn là không có điểm đáng khen.
4.
"Nhiều đồ như vậy chắc sẽ không vô duyên vô cớ cho ta.
Nói đi, ngươi cần thứ gì?" Dương Tiễn thở dài sau khi xem xong chuỗi danh sách kia.
Thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, cho dù thần tiên không cần ăn cơm thì cũng như vậy thôi.
Thứ không cần trả giá mà vẫn có được, ngoại trừ bẫy rập thì chính là phế vật.
«Tiền tệ thông dụng của hệ thống là "Điểm diễn xuất".»
"Điểm diễn xuất? Đó là cái gì?" Dương Tiễn không rõ nguyên do.
«"Điểm diễn xuất" có thể đạt được thông qua ngày thường ngài diễn kịch trước mặt người khác, bao gồm đánh nhau thả nước, sắm vai ác, bán manh tỏ vẻ yếu thế.
Diễn càng thật, điểm diễn xuất đạt được càng cao.»
Nghe có chút kì lạ, Dương Tiễn cũng không đưa ra đánh giá với đoạn thoại này, mà chỉ ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Có món nào khiến ta thoạt nhìn như bị thương nặng nhưng thực chất là không có gì không?"
«Hệ thống đề cử với ngài đạo cụ [Bộ ba hao tổn chiến lực].»
Chữ nhỏ ghi chú: Bao gồm "Phấn nền làm sắc mặt trông tái nhợt", "Đan dược khiến cơ thể có vẻ suy yếu" và "Thuốc viên ăn vào sẽ hộc máu".
...!Được rồi, thì ra hao tổn chiến lực là như vậy, Dương Tiễn trợn trắng mắt, tiếp tục hỏi: "Cái này cần bao nhiêu điểm diễn xuất?"
«30»
«Điểm diễn xuất bắt đầu của ngài là 100, xin hỏi có đổi hay không?»
"Đổi." Dương Tiễn vừa dứt lời thì vầng sáng màu lam loé lên, tiếp đó có một cái hộp gấm rơi trên bàn trước mặt hắn.
Mở ra thì có một chiếc hộp hình tròn và hai viên đan dược, một viên màu trắng và một viên màu đỏ, bên trên còn cẩn thận khắc chữ.
Dương Tiễn cầm lấy viên đan màu đỏ, nhẹ nhàng cười.
5.
"Hao Thiên Khuyển, theo ta đến miếu Tịnh Đàn tróc nã Trầm Hương."
————
Tác giả: Bị Nhân sinh ngược đau dạ dày, làm một chút văn hề hước để giải độc.
Không chắc sẽ có tiếp, cứ lên ý tưởng trước đã.
('-ωก').