Động Thánh Phật, Dương Tiễn hôn mê nằm trên giường đá, hai mắt khép hờ, khuôn mặt an tĩnh, vạt áo màu đen rũ xuống bên người để lộ màu son loáng thoáng tách biệt với nơi Phật gia thanh tịnh.
Nếu không phải cổ tay bị trói bởi dây thừng vàng thì không ai nghĩ hắn lại đang rơi vào cảnh lao tù.
Đối diện là Lưu Trầm Hương, kẻ đã bắt trói người kia trước mặt thần tiên trên trời, cũng là dựa vào sức của bản thân dẫn tới mười vạn Thiên quân.
Trầm Hương đau khổ quỳ trước giường, nghe trách mắng từ hai vị sư phụ.
"Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi——" Đầu ngón tay Tôn Ngộ Không tức run cầm cập đến mức tạo ra tàn ảnh, trong lòng điên cuồng niệm "A di đà phật" để đè nén xuống hàng vạn câu mắng chửi.
Cuối cùng đúc thành một câu chất vấn đầy oán giận: "Lão Tôn và ngươi không oán không thù, vì sao lại hại ta?!"
Giọng Trầm Hương nhỏ như muỗi kêu: "Con không biết chuyện sẽ thành như vậy..."
Đây không phải là kiếm cớ, quả thật cậu cảm thấy mình vô tội.
Lần trước bắt Dương Tiễn cũng không thấy hắn trả thù, tại sao lần này lại nghiêm trọng đến thế?
Nhưng đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng.
Trầm Hương nhìn sắc mặt hai vị sư phụ, cẩn thận đưa ra kiến nghị: "Chi bằng...!Chúng ta thả Dương Tiễn ra?"
"Không được!!!" Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đồng thanh quát làm tai Trầm Hương ù ù, sau một lúc vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bàn tay lông lá của Tôn Ngộ Không gõ lên đầu Trầm Hương, hận sắt không thành thép: "Ngươi xem, heo còn hiểu lý lẽ.
Chỉ có ngươi là không hiểu, ngươi còn không bằng cả heo!"
Trư Bát Giới ở một bên muốn nói lại thôi: Cảm giác giống như bị mắng, nhưng lại không hẳn là mắng?
62.
Trầm hương bị dỗi đến mức hai mắt mờ mịt.
Đương nhiên Trầm Hương không hiểu.
Thiếu niên phàm trần mười sáu tuổi, sống ở thôn xóm nhân gian chất phác, nhìn đâu cũng thấy đều là chuyện trong nhà.
Trốn học bị phạt đã là điểm nhấp nhô lớn nhất trong cuộc đời.
Thế giới của cậu rất đơn giản, đơn giản đến mức không tồn tại hai chữ "quyền" và "mưu".
Cá lướt mặt nước không thấy biển sâu, vì sao ẩn tàng không hiểu trăng sáng.
Hắn không hiểu phía sau Thiên Đình trăng thanh gió mát ẩn giấu bao nhiêu mây vờn sóng cuộn, cũng không rõ đạo lý đối nhân xử thế của thần tiên che giấu bao nhiêu lá mặt lá trái.
Càng không hiểu hai chữ "Dương Tiễn" rốt cuộc là gì.
Dương Tiễn chính là "quyền" và "mưu" của Thiên Đình.
Từ xưa, người vô năng phạm phải kẻ quyền mưu, chết không có chỗ chôn.
63.
Trư Bát Giới vỗ vai đồ đệ ngốc, đưa ra kết luận: "Đồ đệ, đã hiểu chưa? Hiện tại bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ là vì Dương Tiễn đang ở trong tay chúng ta.
Ngươi có tin không, chỉ cần hắn rời khỏi nơi này một bước, Thiên Đình sẽ lập tức san bằng núi Nga Mi."
Thế giới quan đột nhiên đổi mới, Trầm Hương lúng trúng trợn mắt nhìn Dương Tiễn hôn mê bất tỉnh.
Giác ngộ ra bản thân không phải bắt trói một người, mà là mời ông trời về nhà.
"Vậy...!bây giờ phải làm sao?" Cậu nhìn Tôn Ngộ Không đi tới đi lui, bỗng nhiên cảm thấy cái đùi kia nên ôm cho chắc.
Tôn Ngộ Không đá cậu ra khỏi động phủ: "Biến!"
Trư Bát Giới chưa kịp khuyên đã bị đá ra làm bạn với đồ đệ: "Ngươi cũng biến!"
64.
Đóng cửa ngăn cách tiếng sói gào quỷ khóc bên ngoài, Tôn Ngộ Không phất áo cà sa ngồi trên ghế đá, đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh: "Ngươi thật giỏi tính toán.
Trước mặt Thiên Đình đè đầu bái sư, bây giờ lão Tôn có muốn thoát thân cũng không được."
"Đại Thánh quả là người thông minh." Cùng với giọng nói, người vốn đang hôn mê bỗng nhiên mở hai mắt, sắc mặt tỉnh táo hoàn toàn không có vẻ suy yếu, trên mặt còn loáng thoáng nụ cười bày mưu tính kế.
"Nếu thoát không được, vậy thì xá thân nhập cục, thế nào?"
Tôn Ngộ Không hừ một tiếng, không đáp lời.
Dương Tiễn cũng không vội.
Hắn cởi dây thừng trên cổ tay thu vào trong tay áo, thản nhiên đứng dậy đánh giá bài trí trong động.
Kinh Phật ngả màu, đệm hương bồ rách tươm, quả đào đổ mốc, chỉ có bầu rượu trên bàn là trơn bóng như mới.
Dương Tiễn rót cho mình một chén, hương rượu nồng lan toả khắp.
Tôn Ngộ Không đè chén rượu lại, đôi mắt đen nhánh có vài đường gợn sóng: "Trầm Hương gây ra hoạ lớn, Phật môn chưa chắc giữ được nó."
Dương Tiễn nắm chén rượu, dùng chút lực: "Chỉ cần hai tháng."
Tay Tôn Ngộ Không khẽ run: "Hai tháng sau lão Tôn sẽ giao Trầm Hương cho Thiên Đình."
Buông nhẹ giọng, chén rượu rơi vào tay Tôn Ngộ Không, Dương Tiễn chắp tay cười: "Đa tạ đại thánh."
65.
Từ khi Dương Tiễn bị Trầm Hương bắt trói trước đám đông, Thiên Đình loạn như một nồi cháo.
Mười vạn Thiên binh bao vây núi Nga Mi chặt như nêm cối, văn thần võ tướng tới hết đợt này đến đợt khác, nhưng không một ai dám bước vào núi Nga Mi.
Nếu không phải bị Tôn Ngộ Không đuổi đánh, thì sẽ bị Trầm Hương dùng tính mạng của Dương Tiễn uy hiếp, ngay cả Hằng Nga ngả bài thân quen cũng không tiến triển thêm được chút nào.
Dương Tiễn bị bắt trong lúc bị thương nặng, không rõ tình hình ra sao.
Tôn Ngộ Không và Trầm Hương lại mềm cứng không ăn, dầu muối không ăn, sống chết không chịu thả người.
Chớp mắt đã qua mấy ngày, mọi người bên ngoài càng lúc càng lo lắng.
Sau nhiều lần thử không có kết quả, Khang lão Đại cắn răng bất chấp khả năng sau khi xong việc sẽ bị Nhị gia trọng trách, chạy tới Hoa Sơn, đưa nguyên thần của Dương Thiền ra ngoài.
Dương Thiền bị phong bế pháp lực, nguyên thần mỏng manh.
Nhưng hiện tại thứ chống đỡ nàng không phải là pháp lực, mà là tức giận.
Đặc biệt là khi nàng ẩn thân lẻn vào động Thánh Phật, nhìn thấy Nhị ca bị trói chặt tay hôn mê bất tỉnh, còn Trầm Hương thì ở một bên quơ chân múa tay, lửa giận càng lúc càng bùng phát.
66.
Dương Tiễn biết Dương Thiền đã đến.
Tuy không mở mắt, nhưng mối liên kết khắc vào trong xương cốt thì không thể nhầm lẫn được.
Hắn nhắm mắt, nghe tiếng gió nho nhỏ khi Trầm Hương luyện võ, cõi lòng phức tạp không nói thành lời.
Có lẽ Khang lão Đại có ý tốt, muốn mượn tay Tam muội cứu hắn.
Nhưng giữa Dương Tiễn và Trầm Hương, Nhị ca lục thân không nhận và con trai gặp lại sau xa cách, đối với Tam muội mà nói là đáp án vốn dĩ không cần lựa chọn.
Hắn cuộn tròn trên giường đá, hé mắt nhìn trộm qua cánh tay, xuyên qua lớp sương mù mông lung nhận ra bóng hình xinh đẹp.
Nguyên thần suy yếu không rõ, nhưng vẫn có thể phân biệt ra cảm xúc kích động trên gương mặt.
Dường như Trầm Hương cảm nhận được điều gì đó, cậu ngơ ngác nhìn khoảng không.
Như vậy cũng tốt, Dương Tiễn chua xót nghĩ, đầu sỏ gây tội đã trở thành tù nhân, mượn cơ hội này để mẹ con họ gặp nhau, cũng tốt.
Hắn muốn dời mắt đi, nhưng lại lưu luyến không nỡ.
Chỉ loáng thoáng lướt qua đáy mắt, thấy nguyên thần chưa tan khó khăn nhấc tay lên, duỗi về phía mặt của đứa trẻ.
Sau đó là một cái tát bay qua.
"...??!".