Nghe Dương Thiền nói, Dương Tiễn chỉ im lặng rũ mi mắt.
Chuyện gì cũng thích tự giữ trong lòng, không biểu lộ cảm xúc ra ngoài, dù cho phải nghe những lời cay độc như đâm vào tim từ Dương Thiền, gương mặt của hắn vẫn cứ bình thản không chút gợn sóng.
Một lúc sau, Dương Tiễn mới mỉm cười: "Cũng tốt."
Gió đêm làm Dương Thiền rùng mình, sắc mặt nàng trắng bệch, gần như mất khống chế buông lỏng cánh tay đang đỡ Dương Tiễn, lạnh lùng quát: "Tốt cái gì! Dương Tiễn, nếu ngươi dám có hành động tự tổn thương bản thân thì đời đời kiếp kiếp ta đều sẽ hận ngươi, căm ghét ngươi! Còn có mẫu thân, mẫu thân cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!"
Thiên Điều đã sửa, Dao Cơ trở về.
Hiện tại cục diện đã chuyển biến tốt hơn dự tính lúc trước gấp trăm lần, hắn thật sự không có lý do gì phải tự làm bản thân mình bị thương.
Dương Tiễn nghiêng đầu nhìn Dương Thiền, hắn không hiểu vì sao muội muội lại có suy nghĩ này.
Bất chợt, hình ảnh Dương Thiền ngã ngồi dưới đất lọt vào tầm mắt, hắn liền không kiềm chế được sự run rẩy của cơ thể.
Dương Thiền là người ngoài mềm trong cứng, tính tình tỉ mỉ cẩn thận, luôn mong mọi chuyện được vẹn toàn, nhưng lại chẳng bao giờ được như ý.
"Ta..." Dương Tiễn đau lòng muội muội, định lên tiếng giải thích thì bị Dương Thiền ngắt lời.
"Ngươi làm nhiều việc ác nên muốn chết cho xong chuyện! Nhưng mẫu thân chỉ vừa trở về, sao ngươi có thể nhẫn tâm làm mẫu thân đau lòng, sao có thể nhẫn tâm...!Trầm Hương là cháu trai của ngươi kia mà, sao ngươi có thể ra tay được chứ..." Dương Thiền bị chạm đến chỗ đau trong lòng, nói năng lộn xộn, nửa câu sau đã là ôm mặt khóc rấm rứt.
Nếu tổn thương con trai nàng là người khác, nàng nhất định sẽ nuốt gan uống máu kẻ đó.
Thế nhưng trớ trêu thay khi người này lại là Dương Tiễn, trái tim chịu dày vò từ hai phía, tha thứ là đau đớn, oán hận cũng là đau đớn.
"Tam muội..." Dương Tiễn khẽ gọi, hốc mắt nóng lên.
Đối với hắn mà nói, oán hận ngút trời hay lời lẽ cay độc đều chẳng sao cả, dù có là vạn tiễn xuyên tim hắn cũng chấp nhận.
Chỉ riêng việc Dương Thiền đau khổ là hắn không thể nào chịu nổi.
Bàn tay to lớn đặt lên vai Dương Thiền, bị nàng hất ra hết lần này đến lần khác.
Tiếng khóc ai oán nức nở xen lẫn những tiếng xin lỗi, người đối diện liên tục nói "xin lỗi", chân tay luống cuống vừa kiên nhẫn vừa dịu dàng.
Qua một lúc lâu rốt cuộc Dương Thiền cũng ngừng khóc, lau sạch nước mắt bên gò má, nàng hỏi: "Thuốc trị thương đâu?"
"Ở ngăn tủ thứ nhất." Dương Tiễn vốn dĩ muốn bảo không cần phiền phức, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Dương Thiền, hắn lại không dám từ chối, chỉ đành thành thật trả lời.
"Bị thương ở đâu?" Dương Thiền lấy thuốc đặt trên bàn, lạnh lùng hỏi.
"Trên lưng." Dương Tiễn vừa đáp vừa cởi một nửa bên áo.
Miệng vết thương sau bả vai, tuy đã ngừng chảy máu, nhưng bởi vì không được xử lý đàng hoàng nên máu thịt lẫn lộn một màu tím đen đáng sợ.
Dương Thiền bưng vào một chậu nước ấm, rửa sạch miệng vết thương rồi cẩn thận bôi thuốc bột lên trên.
Bởi vì vướng chậu nước, cho nên nàng không với tới đồ trị thương trên bàn, liền bảo Dương Tiễn: "Băng gạc."
Dương Tiễn ngay lập tức đưa băng gạc cho Dương Thiền.
Hổ khẩu ở tay phải loáng thoáng nhìn thấy vết thương không mấy nghiêm trọng, tuy hơi có dấu hiệu thối rữa chuyển sang màu tím đen, nhưng cũng có thể nhận ra là đã hồi phục không ít.
Nguyên nhân của vết thương này không khó đoán, là vì mấy ngày trước bị ma vật quấy nhiễu, Dương Tiễn chắn ma khí cứu Dương Thiền và Lưu Ngạn Xương mà ra.
Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột, Na Tra và Trầm Hương đều không kịp phản ứng.
Tuy Dương Tiễn xông lên ngăn chặn, nhưng thực chất đã bị chậm một giây, cho nên mới bị thương.
Băng gạc trong tay nâng lên được một lúc vẫn không thấy người tiếp nhận.
Dương Tiễn hoang mang xoay người lại nhìn Dương Thiền, vô tình để lộ vết thương vắt ngang từ vai trái xuống bụng phải.
Cõi lòng Dương Thiền chấn động, khuôn mặt cứng đờ cắn chặt hàm răng, khó khăn lắm mới kiềm chế được nước mắt sắp vỡ đê.
Dương Tiễn cũng nhận ra, xấu hổ kéo quần áo trở lại.
"Vẫn chưa băng xong, đừng lộn xộn." Dương Thiền giật lấy băng gạc, đánh rớt cái tay đang kéo quần áo của Dương Tiễn, giả vờ như chưa có gì xảy ra tiếp tục băng bó vết thương.
Tay cầm băng gạc không ngừng run rẩy, trong không khí như có kim châm đâm vào cổ họng đau rát, trái tim cũng tương tự nhói đau.
"Tuy nhìn có hơi đáng sợ, nhưng thật ra không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một thời gian thì ngay cả sẹo cũng sẽ biến mất." Dương Tiễn thử thăm dò an ủi.
Lời này ngay cả gạt Trầm Hương cũng không gạt được.
Nếu chỉ là binh khí tầm thương sao có thể để lại vết sẹo kinh khủng như thế trên người Dương Tiễn, là ai có thể đả thương hắn đến mức này? Trong lòng Dương Thiền đã sớm có đáp án.
Dương Tiễn trước giờ luôn thờ ơ lạnh nhạt, bản tính sát phạt quyết đoán, cao thâm khó dò, khiến người khác cũng dần dần quên mất hắn đã trải qua những gì mới được như thế.
Vết sẹo dữ tợn không cho Dương Thiền có cơ hội tiếp tục trốn tránh, để nàng thấy rõ khoảng cách giữa Dương Tiễn và tử vong.
Nỗi sợ hãi vốn dĩ đã biến mất kể từ khi Dương Tiễn sống lại bỗng chốc đánh úp trở về, trùng sinh trùng sinh, trước khi trùng sinh đã từng chết một lần, thế nhưng tại sao nàng lại chỉ nhìn thấy mỗi đường sống.
Dương Thiền hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đáp một tiếng "Ừm."
Mãi đến khi Dương Thiền rời đi, hai người vẫn không nói thêm một lời nào.
Chật vật một hồi, Dương Tiễn cũng chẳng chống đỡ nổi, ngủ mê mang đến sáng hôm sau.
Mặt trời ló dạng, bên ngoài trướng có một Thiên binh không biết đợi từ lúc nào đến báo là tiểu gia Trầm Hương cho mời.
Khi Dương Tiễn có mặt thì xung quanh lều chỉ huy đã tập trung đông đủ.
Trầm Hương mặt mày xanh mét đứng trên một mảnh đất trống, thấy Dương Tiễn tới thì hai mắt thiếu điều phóng ra lửa.
Na Tra ở một bên mặt mũi đỏ phừng phừng, xấu hổ né tránh ánh mắt của Dương Tiễn, lôi kéo Trầm Hương đang nổi nóng mà không biết nói gì hơn.
Cách đó không xa còn có một Thiên binh phụ trách chuyện thưởng phạt trong quân doanh đứng trân trân khóc không ra nước mắt.
Nhìn thấy tình cảnh này, Dương Tiễn đã có phán đoán trong lòng.
Chắc hẳn Trầm Hương tức giận chuyện hôm qua Na Tra bị phạt, cho nên hôm nay mới muốn tìm mình gây rắc rối.
Dương Tiễn vừa giận vừa buồn cười, chỉ cảm thấy đau đầu kinh khủng, âm thầm tính toán xem liệu mình có khả năng rời khỏi nơi khôi hài này ngay bây giờ hay không.
Đáng tiếc, không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng thì Trầm Hương đã nổi giận đùng đùng xông tới trước mặt: "Dương Tiễn, ngươi có tư cách gì mà phạt Na Tra!"
"Na Tra phạm quân pháp, theo lý nên bị phạt." Dương Tiễn nhìn hắn một cách hờ hững, "Huống hồ, ta cũng chẳng phạt hắn.
Hắn thân là chủ soái một quân, nên tự mình nhận phạt làm gương."
"Phải phải phải." Na Tra vội vàng gật đầu lia lịa, ngày hôm qua là hắn chủ động nhận phạt, hắn còn cảm thấy bản thân mình là người cứng cỏi bất khuất, thế mà hôm nay mới sáng sớm Trầm Hương đã nháo nhào làm loạn hết cả lên, khiến cho Tam Thái Tử hắn cứ như bị bắt chịu phạt lại còn khó chịu hằn học trong lòng, thật sự rất mất mặt.
Càng khiến hắn không thể chấp nhận chính là chuyện này bị đem đến trước mặt Dương Tiễn.
Nếu có thể, Na Tra nhất định sẽ đánh Trầm Hương bất tỉnh, rồi đem đến chân núi Trấn Ma chôn sống, bớt đi một tai họa.
"Ngươi nói Na Tra tự tiện ra khỏi doanh vi phạm quy củ." Trầm Hương nổi máu nghĩa khí, làm gì còn tâm trạng nghĩ đến thứ khác, chỉ một lòng muốn báo thù cho huynh đệ, "Nhưng bản thân ngươi không phải cũng rời khỏi doanh đấy sao, có phải cũng nên phạt hai mươi quân côn hay không."
"Ta biết ngươi định nói gì.
Phải, hôm qua ta cũng ra ngoài, hai mươi quân côn này đương nhiên ta sẽ nhận phần của ta." Trầm Hương thấy hắn không đáp bèn chủ động tiếp lời.
Trầm Hương đã sớm suy nghĩ kĩ, hai mươi côn mình nhận xem như là chịu cùng Na Tra để bồi tội.
Còn hai mươi côn dành cho Dương Tiễn chính là báo thù.
Huống hồ với cái thanh danh thảm hại của Dương Tiễn, hiện tại lại còn ỷ thế hiếp người, ép cháu trai chịu phạt, tương lai còn không biết sẽ bị Tam giới lan truyền như thế nào.
Tốt nhất là có thể buộc Thiên Đình khiển trách hắn.
Dương Tiễn nhìn tròng mắt chuyển động của Trầm Hương là biết tỏng tên nhãi này đang có ý đồ gì.
Hắn đang định răn dạy tiểu tử thúi không biết trời cao đất dày thì thấy Dương Thiền nhận được tin tức từ xa chạy tới, rốt cuộc vẫn không thốt ra được lời nào.
Dương Thiền chạy đến liếc nhìn Dương Tiễn một cái rồi kéo tay Trầm Hương nhỏ giọng trách mắng: "Con làm loạn gì vậy!"
"Mẹ, chuyện này không liên quan tới mẹ." Trầm Hương cản Dương Thiền, đánh ánh mắt khiêu khích sang phía Dương Tiễn, "Ngươi luôn miệng nói quân pháp, hiện tại ta đã nhận tội của ta, thế nào, lẽ nào ngươi muốn chạy trốn?"
"Trầm Hương!" Dương Thiền nổi nóng, cất cao giọng, "Con..."
"Có một chuyện có lẽ ngươi đã quên." Dương Tiễn mở miệng ngắt lời Dương Thiền, nói với Trầm Hương, "Trong quân hai soái, mọi việc đều cần cả hai soái ấn đưa ra chỉ thị.
Khi ngươi và Na Tra ra ngoài thì ta đang ở trong quân doanh, trong chuyện này các ngươi không hề thương lượng với ta, cho nên cái này gọi là tự mình rời doanh.
Nhưng đến khi ta rời đi, ngươi và Na Tra không ở quân doanh, trong quân doanh lúc đó chỉ có một mình ta là soái, ta tự mình quyết định, sao có thể nói là vi phạm quân pháp?"
Na Tra thở dài, cảm thấy mất mặt liền ôm mặt trốn tránh.
"Hình phạt này, ta không dám nhận vơ, còn về ngươi..." Tầm mắt Dương Tiễn di chuyển từ Dương Thiền sang Trầm Hương, "Muốn sao thì tùy."
Dứt lời, Dương Tiễn xoay người bỏ đi.
Na Tra nhìn Dương Tiễn trân trối, nói đi nói lại cũng chỉ có mình hắn là đáng chịu phạt.
"Trầm Hương, con theo ta vào đây!" Thấy Trầm Hương có ý định đuổi theo Dương Tiễn, Dương Thiền sắc mặt nghiêm trọng giữ chặt tay Trầm Hương.
Trầm Hương không dám trái ý mẫu thân, chỉ có thể theo sau, tâm tình thấp thỏm nhìn Dương Thiền rót cho mình một ly trà, lòng tự nhủ lần này chịu chút thương tích nhẹ đã làm mẫu thân lo lắng, nhất định sẽ lại bị mắng một trận.
Nhưng rồi Trầm Hương không ngờ Dương Thiền lại nói đến chuyện không liên quan.
Nàng cất giọng chậm rãi, kể lần lượt những chuyện xảy ra trăm năm trước, Dương Tiễn và Thốn Tâm đã hòa ly như thế nào, và Dương Tiễn lên trời làm quan ra sao.
Nàng nói bằng giọng trầm trầm, những năm tháng bận rộn cả ngày lẫn đêm, những khi bằng mặt không bằng lòng cố gắng chu toàn mọi việc, cứ như một lần nữa tái hiện trước mắt.
Cuối cùng nàng thở dài: "Khoảng thời gian đó hắn rất mệt, dường như ta rất ít khi thấy hắn cười.
Có rất nhiều việc ta không hiểu, nói đúng ra thì Mai Sơn huynh đệ bọn họ biết nhiều hơn ta."
"Dương Tiễn thật không ra gì, Tây Hải công chúa mà hắn cũng phụ...!lòng...?" Nhận ra Dương Thiền đang kể chuyện của Dương Tiễn, Trầm Hương miễn cưỡng nghe được phần đầu, thấy Dương Thiền ngừng đột ngột cũng lên tiếng cho có lệ, nhưng nói được một nửa lại thấy ánh mắt Dương Thiền có gì đó không đúng liền mất hết tự tin.
Những kí ức ngày xưa một lần nữa hiện lên trước mắt, Tôn Ngộ Không và Trư Bá Giới nhục mạ, Na Tra huynh đệ phản bội...!Dương Thiền khổ sở cúi gục đầu.
"Mẹ," Trầm Hương thấy Dương Thiền như vậy cũng chuyển thái độ nghiêm túc hơn, "Con hiểu ý mẹ, suy cho cùng thì Dương Tiễn cũng có cùng huyết mạch với mẹ, mẹ muốn làm hòa với hắn đúng không?"
Dương Thiền lắc đầu: "Trầm Hương, con đã là người trưởng thành, mẹ chẳng thể yêu cầu con gì hơn.
Chỉ là những ngày qua mẹ thường hay nhớ lại chuyện cũ, nhớ lại huynh trưởng là người thế nào, càng nghĩ càng cảm thấy chán ghét hắn của hiện tại.
Mẹ không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng, làm sao có thể yêu cầu con hoàn toàn bỏ qua? Nhưng rồi mẹ lại nghĩ, một mình hắn ở Thiên Đình lá mặt lá trái, không người giúp đỡ, Thiên Đình nơi chốn đều là đầm rồng hang hổ, trên vai hắn gánh vác cả Thiên hạ, tình thế bắt buộc phải dùng tâm cơ thủ đoạn bảo vệ địa vị của bản thân.
Có lẽ là sai một bước, bước bước đều sai, đến cuối cùng, ngay cả sơ tâm của chính mình cũng không còn nhớ nữa.
Đây là lỗi của mẹ, luôn yêu cầu hắn phải mạnh mẽ, chỉ biết ỷ lại hắn, thậm chí còn quên hắn cũng có lúc cần người hỗ trợ cầm đèn, hỗ trợ dẫn đường."
"Mẹ, mẹ quá lương thiện, là do hắn tâm trí không vững, làm sao trách mẹ được?"
"Trầm Hương, mẹ hận hắn hủy hoại tình cảm huynh muội ngàn năm, hận hắn tổn thương con và cha con.
Nhưng hắn đã cứu mẹ, cứu cha con, cứu con.
Hắn chịu một rìu của con xem như trả hết nợ, con không nên gây khó dễ cho hắn.
Mẹ không cầu con phải tôn kính hắn, nhưng ít nhất cũng đừng làm khó mà dẫn đến huyết nhục tương tàn, con có làm được không?".