Tiên Duyên Ngàn Kiếp Hương Trầm Phượng Hoàng!


Lý Lạc Yên không so đo với hắn, chẳng qua mặc nhiều lớp quần áo thế này đi ngủ thì không thoải mái.

Vừa ngại lại vừa sợ A Giang đi mất, xoắn xuýt cả buổi bèn lí nhí kêu: “Ta, ta muốn cởi áo ngoài, không cho ngươi xoay người.”
“...” A Giang không khỏi mất tự nhiên, thậm chí còn chuẩn bị đứng dậy rời đi, thế nhưng nhớ tới dáng vẻ công chúa làm sao cũng không cho hắn đi, đành phải từ bỏ, “Công chúa yên tâm.”
Người tập võ đa phần tai thính mắt tinh, lúc này đêm khuya yên tĩnh, âm thanh cọ xát của quần áo càng rõ ràng hơn.

Lý Lạc Yên cởi áo ngoài xong liền nhanh chóng chui vào trong chăn, bởi thế mà không phát hiện ra vành tai A Giang ửng đỏ tự bao giờ.
“A Giang.”
“Công chúa xin nói.”
“Không có việc gì, ta muốn gọi ngươi thôi.” Thời gian chầm chậm trôi qua, Lạc Yên bắt đầu có chút bối rối, nghiêng người sang nhìn chằm chằm bóng lưng A Giang mà ngẩn người.
Lạc Yên yên lặng nằm trong chăn.

Không hiểu sao, ánh nến đêm nay cực kì sáng, lồng ngực quá mức ồn ào, nàng nhắm mắt thế nào cũng không ngủ được, nhịn không được cẩn thận xoay đầu, cách màn che mỏng nhìn hắn.


Hạo Đo ngồi thẳng tắp như ngọn núi trầm mặc.
Là một đêm gió rất lớn.
Ngoài cửa lá cây rì rào, mà thế giới nhỏ bé này cũng không hề bị xáo trộn.

Một bên là gió muộn chợt thổi, một bên là ánh nến chập chờn, hắn ngồi ở đó, rõ ràng ngăn cách hai thế giới.
Lạc Yên xoay người lại, vùi mặt vào chăn mềm, từ từ đặt tay lên ngực.
Suy đoán trước đó dường như không đúng.
Khiến nàng căng thẳng cũng không liên quan đến việc khác.
Tất cả là tại A Giang.
Đêm tối là khoảnh khắc mà con người ta dễ bị khơi dậy những chuyện đau lòng, nhớ tới khoảng thời gian vô tư vô lo cùng với Ninh Nhi và Phong Thần ca ca, Lý Lạc Yên không bao giờ quên.

Hồi tưởng về đêm mưa hôm ấy, Ninh Nhi nói “Cha muội giết cha ta”, nghĩ tới bản thân sắp bị đưa đi hòa thân, nghĩ tới sau này không thể gặp lại Phong Thần ca ca...
Bất chợt A Giang nghe thấy tiếng nghẹn ngào khe khẽ, ngập ngừng dò hỏi: “Công chúa, người khóc sao?”
Lý Lạc Yên không trả lời, chỉ có tiếng khóc vang vọng hơn một chút.

A Giang quay người định sang an ủi Lý Lạc Yên, thân vừa mới chuyển đã nghe Lý Lạc Yên nức nở “Xoay qua chỗ khác, không được tới.”.

Thế là hắn lại quay trở lại, trầm ngâm một lát bèn hỏi một câu: “Chả nhẽ là người nhớ Ngụy Phong Thần.”
Nói xong A Giang mới thấy mình nhiều chuyện, mấy việc riêng tư của con gái thì có liên quan gì tới hắn.
Mấy năm trước Ngụy Phong Thần cứu Lý Lạc Yên bị rơi xuống nước, nàng đã trúng tiếng sét ái tình với y.

Đáng tiếc vị tiểu công chúa này không hay, người cứu nàng, là A Giang mới đúng.

A Giang ngại thân phận tôn quý của nàng, không có dũng khí để nhận, thế là để cho tên Phong Thần kia thừa cơ xen vào.
Ngay khi A Giang nghĩ ra cách an ủi Lý Lạc Yên, tiếng khóc sau lưng chậm rãi nhỏ dần.
"Thiếp đi rồi?" A Giang thử quay người, không nghe thấy âm thanh, xem ra đúng là ngủ thiếp đi.
Lý Lạc Yên be bé cuộn thành một cục ở trong chăn, chỉ lộ ra ngoài gương mặt thấp thoáng nước mắt, quả thực không còn dáng vẻ hoàn mỹ như trước, thế nhưng vẫn làm A Giang đắm chìm không thoát ra được.
“Cứ như con nít, khóc xong thì ngủ luôn?” A Giang hơi do dự, đưa tay giúp nàng lau sạch nước mắt, không dám nhìn lâu hơn.

Đang chuẩn bị đi thì Lý Lạc Yên lật người một cái khiến chăn rơi ra hơn phân nửa, bờ vai mảnh khảnh trắng nõn lộ ra bên ngoài.
A Giang vội vàng quay đi, thầm lẩm bẩm ba lần ‘phi lễ chớ nhìn’, giúp công chúa đắp kín chăn rồi nhanh tốc lui về vị trí cũ quỳ xuống.
Tiểu công chúa hắn yêu mến đặt trên đầu quả tim nhiều năm như vậy, cuối cùng đã trưởng thành.
Chỉ là không biết thân phận cao quý này, đến tột cùng là phúc hay là họa với nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận