Tiên Duyên Ngàn Kiếp Hương Trầm Phượng Hoàng!

Lạc Yên không đáp lời, chỉ cười ngây ngốc với nàng. Sài nương tử hung hăng vỗ mái tóc mây của nàng, tức giận nói: “Lý tiểu nương tử cũng đừng có nằm mơ giữa ban ngày. Làm công chúa có gì tốt, thêu tử tế, tiền công mới nhiều.”

Lạc Yên cũng không hề tức giận.

Nàng biết, Sài nương tử tuy nói khó nghe nhưng cũng không giống người trong cung. Ngôn ngữ là vũ khí sinh tồn của nữ nhân, nếu Sài nương tử không có miệng lưỡi bén nhọn, nàng và mấy vị nữ công đã sớm bị người ta ăn hiếp rồi.

Nhưng trong cung cần ăn nói cẩn thận, Lạc Yên cảm thấy như vậy tốt lắm. Nàng vụng về như vậy, ngay cả mấy câu dễ nghe cũng không nói được. Giữa tiệc rượu hồi năm ngoái, Ninh Nhi nâng ly, nói:“Đường đến quan sơn vạn dặm, rút kiếm khởi Ninh Nhi”. Ngụy tiểu lang quân kính nàng nửa ly rượu, trên khuôn mặt tuấn mỹ là nụ cười nhàn nhạt, Phong công hô to chí khí ngút trời. Đến lượt nàng, Lạc Yên kính ba ly rượu, cũng chỉ nói nửa câu “Trăng sáng thật đẹp”, rồi không nói được nữa.


Vĩnh An huyện chủ có yến tiệc độc lập, lại không biết làm thế nào. Nhưng khi nàng ngồi xuống, Ninh Nhi kéo nàng, tiện tay uống cạn ly rượu kia của nàng, còn cười với nàng, nói mà ai cũng nghe được: “Lạc Yên của chúng ta nói tốt lắm.”

Vĩnh An vẫn áy náy, nhưng Ninh Nhi lại nói với nàng, Lạc Yên không có chỗ nào không tốt cả.

Nàng ấy ôm nàng vào ngực, cắn lưỡi mấy vị nương tử đông cung kia. Ngươi khiêm ta nhường, uống ly trà cũng phải lễ phép chu toàn.Đông Cũng mấy năm nay Trừ ta không có một con cháu, Ninh Nhi cười lạnh. Lạc Yên không nghe rõ, Ninh Nhi cũng không nói nhiều, chỉ đơn giản nói lại với nàng: “Muội ấy…” Ninh Nhi tựa vào cổ nàng, các nàng đều dùng hương phấn bào chế trong cung, hương thơm vừa thanh vừa ngọt: “Ta phải tìm cho muội một người tốt, tránh cho muội bị người khác bắt nạt.”

Nhưng về sau Lạc Yên cũng hiểu, Ninh Nhi hẹn ước vĩnh viễn lại không thể đi cùng nàng, Ngụy Phong Thần luôn bảo vệ nàng cũng có chuyện quan trọng hơn phải làm. Mọi thứ nàng phụ thuộc vào để sinh tồn đều không có nhiều giá trị trong mắt người khác, ngay cả chính nàng cũng vậy.

Lạc Yên từ Bắc cảnh dễ dàng bị bọn buôn người bắt cóc, bị Sở Lam lời ngon tiếng ngọt dễ dàng lợi dụng, lại bị hài tử trông có vẻ ngây thơ dễ dàng cướp đi túi thơm. Chức huyện chủ mấy năm của nàng không dạy nàng phản kháng thế nào, Lạc Yên cũng chỉ chịu đựng.

Dù sao thời thế loạn lạc, ngay cả kẻ đòi nợ cũng gặp tình hình nguy cấp, Lạc Yên không tìm được ai để oán hận, nên nàng sẽ không oán hận.

Nàng vẫn lạc quan, làm việc càng thuận tay.


Hôm nay tâm tình Sài nương tử cũng coi như tốt, nàng ngồi cạnh Lạc Yên, thấp giọng hỏi: “Lý tiểu nương tử có tiểu lang quân trong lòng chưa?”

Lạc Yên xấu hổ đỏ mặt, Sài nương tử nói xấu hổ gì chứ. Vì vậy Lạc Yên nói với nàng, ở kinh thành có mười hai lang quân tốt, Lý Triệu Tiền Tôn Vương, Trương Trình Từ Sài Đỗ, còn có Ngụy và Phòng.

Sài nương tử chỉ cho là nàng nói vớ vẩn, nhưng cũng không lên tiếng châm chọc. “Ta thích vị Ngụy tiểu lang quân.”

- “Tại sao?”

- “Khi còn bé ngã xuống ao, được huynh ấy cứu.”


Vì vậy Sài nương tử cười lớn:“Thật là trẻ con.” Lạc Yên không hiểu đánh giá của nàng, Sài nương tử cũng không muốn giáo dục cô nương ngoan cố này: “Nam nhân không thể chọn điều tốt cho ngươi, trong mấy người này, có ai thật lòng đối xử tốt với ngươi?”

Lạc Yên bị hỏi bất ngờ, Ngụy tiểu lang quân đối xử với nàng tốt mà cũng không tốt, hơn phân nửa là tình nghĩa khi còn bé với Ninh Nhi, rồi có ý với nàng, còn lại mấy vị công tử cũng không tôn trọng lắm vị huyện chủ nho nhỏ không có tài này, chỉ là nhìn mặt mũi Vĩnh Ninh quận chúa. Nói như vậy, trừ cha thì đúng là không có ai.

Sài nương tử thấy nàng nhất thời không trả lời được, tự cảm thấy làm được chuyện tốt cứu vãn được mối nhân duyên, liền đứng dậy.

- “Nhưng mà, cũng có một người…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận