Trang Hầu gia nghe thấy nàng nói vậy, tức giận trợn trắng mắt.
Lời đã nói muốn rút là rút được sao, đây là mối hôn ước mà Hoàng đế đã định đấy.
Nếu như ông dám hủy hôn thì tức là chán sống rồi!
"Quỳ xuống!" Trang Hầu gia chống tay ngang hông, bực bội đi đi lại lại.
Cô con gái lớn này của ông luôn muốn tự mình làm chủ, tính tình lại ương ngạnh.
Nhìn mà xem, đây là hôn sự Hoàng đế ban cho mà nàng nói không muốn là không được tiến hành, nàng không định quan tâm đến an nguy của Hầu gia phủ sao.
Sở Tư Quyết đó thì có gì tốt mà đáng để nàng chấp nhận từ bỏ vinh hoa phú quý, nhung nhớ không thôi đến mức này.
Trang Tịnh Nhàn nói quỳ là quỳ, chỉ cần có thể hủy hôn thì quỳ có sao chứ?
Thấy nàng nghe lời như vậy, lửa giận trong người Trang Hầu gia lại càng cuộn trào.
"Trang Tịnh Nhàn, chuyện hôn sự lần này kiểu gì con cũng phải đồng ý.
Tóm lại ta đã bảo mẹ con đi chuẩn bị cho con rồi, đến lúc đó con chỉ việc lên kiệu hoa thôi, còn lại đừng nghĩ đến chuyện gì khác!"
"Con không gả đâu."
Trang Tịnh Nhàn đáp lại một cách mạnh mẽ.
Cơn giận của Trang Hầu gia lên đến cực điểm, ông giơ tay tát vào má nàng.
Má Trang Tịnh Nhàn đỏ ửng lên nhưng nàng tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt nào.
Trang Hầu gia bất lực vô cùng, ông cắn răng, ngón tay run run chỉ về phía Trang Tịnh Nhàn: "Con không thể hủy mối hôn sự này được, nếu con dám hủy hôn, cả nhà ta sẽ rơi đầu đấy."
Trang Tịnh Nhàn mím môi, nàng thấy phụ thân đang chuyện bé xé ra to rồi.
Hủy hôn với Lâm gia cùng lắm cũng chỉ khiến quan hệ hai nhà sứt mẻ một chút.
Nàng có hủy hôn với Tiêu Quân Hách đâu mà sợ cả nhà mất đầu?
Nói trắng ra thì đây là phụ thân nàng tự ăn trái đắng, ai bảo ông ấy tự mình quyết định.
Trang Hầu gia lại nghĩ ông cần gì tức giận với nàng, dù sao mọi việc là do ông định đoạt, không đến lượt nàng nuốt lời.
Thế là ông xua tay bảo nàng về phòng mình đi.
Trang Tịnh Nhàn thấy nói chuyện với phụ thân không được, nàng quyết định dẫn Hạnh Nhi đi tìm Lâm thị lang.
Hắn làm việc trong triều, thường tối mới về phủ.
Trang Tịnh Nhàn ngồi trên xa ngựa, vén rèm, chống tay trên bậu cửa, đôi mắt nhìn đăm đăm ra ngoài.
Một lúc sau một chiếc xe ngựa chạy tới rồi dừng lại trước cửa Lâm phủ.
Trang Tịnh Nhàn nhảy xuống xe, mặc kệ Hạnh Nhi vẫn đang ngạc nhiên, nàng chạy thật nhanh về phía Lâm thị lang.
"Lâm Hoán".
Nàng gọi lớn.
Lâm Hoán giật mình, quay người quan sát người vừa gọi tên hắn.
Đó là một thiếu nữ lạ mặt, hắn không quen người này.
Trang Tịnh Nhàn thấy hắn ngây ra mới nhận ra mình lỡ lời.
Kiếp trước nàng quen miệng gọi hắn như vậy, quên mất là lúc này Lâm Hoán chưa từng gặp nàng.
Trang Tịnh Nhàn nhấc váy tiến lại gần, nói: "Ta có thể nói chuyện với Lâm công tử một lát không?"
Lâm Hoán có hơi nghi ngờ, nhưng nhìn cách ăn mặc và trang điểm của thiếu nữ này, hẳn nàng ấy cũng là người có thân phận.
Hắn gật đầu rồi đi theo Trang Tịnh Nhàn.
Trang Tịnh Nhàn giới thiệu: "Lâm công tử, ta là Trang Tịnh Nhàn."
Thiết nghĩ hôn sự này Lâm Hoán cũng đã biết.
Lâm Hoán gật đầu, hắn đã từng nghe danh tiếng của Trang Tịnh Nhàn, là trưởng tỉ của cô nương mà hắn sẽ cưới.
Nàng ấy đến đây là để thay muội muội kiểm tra hắn sao?
Môi Lâm Hoán căng cứng.
"Lâm công tử, ta cũng không nói vòng vo với huynh nữa, không giấu gì huynh, ta đã có người trong lòng rồi,"
Lâm Hoán gật đầu, nhất thời không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
"Lâm công tử tài giỏi thiện võ, tư chất hơn người, nay còn trẻ tuổi đã có những thành tựu lớn ở trong triều."
Nghe nàng nịnh hót một hồi, Lâm Hoán chợt hiểu, có lẽ vị Đại tiểu thư này nhận được thông tin sai rồi.
Khóe miệng hắn cong lên, nở nụ cười với nàng:
"Trang tiểu thư, cô hiểu lầm rồi."
Lúc hắn cười lên nhìn rất đẹp.
"Người mà tại hạ cưới là muội muội của cô nương, Trang Thư Duy."
Tim Trang Tịnh Nhàn hẫng một nhịp, nàng gần như không dám tin lời mình vừa nghe được.
"Huynh..
huynh nói lại lần nữa đi."
"Ta nói, ta được hứa hôn với Nhị tiểu thư Trang gia."
Hắn có lờ mờ nghe được Tứ vương gia xin bệ hạ ban hôn với Đại tiểu thư Trang gia.
Có lẽ có hai mối hôn sự cùng lúc ở Trang gia, vị Đại tiểu thư này đã nhầm lẫn người mình sẽ cưới là ai.
Mặt Trang Tịnh Nhàn căng cứng, môi mím chặt, tâm trạng nàng tuột dốc không phanh.
Nhìn Lâm Hoán, nàng chỉ cảm thấy ngượng ngùng.
"Xin lỗi, tại ta đường đột đến đây làm phiền huynh." Trang Tịnh Nhàn gãi gãi đầu rồi chạy mất.
Lâm Hoán nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của nàng, cảm thấy cô nương này thật thú vị.
Không biết thê tử chưa qua cửa của hắn có thú vị hư trưởng tỉ của nàng ấy không đây.
Trang Tịnh Nhàn ngồi trên xe ngựa, càng nghĩ càng thấy tức.
Tại sao người kết hôn với Tiêu Quân Hách lại là nàng chứ? Chẳng chắc cha nàng nói nếu dám hủy hôn sẽ mất đầu.
Nàng điên cuồng vò tóc, Hạnh Nhi vội giữ tay nàng lại, quỳ xuống chỉnh lại tóc tai cho nàng.
"Tiểu thư, tiểu thư sao vậy?" Rõ ràng khi mới ra cửa còn vui vẻ lắm cơ mà.
Trang Tịnh Nhàn trừng mắt nhìn nàng ấy.
Nha đầu này nói chẳng nói hết.
Nàng cắn răng, ép nàng gả cho Tiêu Quân Hách thì nàng thà treo cổ tự vẫn cho xong.
Đời này để mắt không thấy tim không đau, nàng đã không đi theo con đường cũ, không vào triều làm quan như trước.
Nhưng ai mà biết tránh né thế nào cuối cùng lại quay lại lối mòn.
Thế nhưng Tiêu Quân Hách không phải thanh mai trúc mã với Trang Thư Duy sao.
Có khi hắn cũng không muốn cưới nàng cũng nên.
Kiếp trước là nàng cố chấp cầu xin ban hôn, khiến Tiêu Quân Hách phản ứng mạnh như thế, kiếp này hắn lại chịu ngồi yên như vậy sao? Có lẽ không đâu, nhưng mọi chuyện đều phải lo chu toàn, nàng không thể đánh cược chuyện này trên người một Tiêu Quân Hách mà nàng còn chưa từng gặp mặt.
Trang Tịnh Nhàn suy nghĩ một lúc, nàng quyết định đi gặp Hoàng đế.
Dù sao chuyện thành hôn của nàng và Tiêu Quân Hách cũng chỉ lác đác người biết, cho dù chuyện không thành thì cũng không quá ảnh hưởng đến mặt mũi Hoàng gia.
Một mình nàng thì không thể vào cung được, vậy là nàng đợi đến một ngày Trang Hầu gia vào cung thì nằng nặc đòi đi theo.
Trang Hầu gia ban đầu không muốn dẫn nàng đi, nhưng tính toán một lát, nếu ông để con gái mình được chứng kiến quyền thế, phồn hoa nơi cung đình thì nàng sẽ hiểu phụ thân đã rất tận tâm với nàng, rồi nàng sẽ không bám riết lấy tên lang y nghèo kia nữa mà ngoan ngoãn làm bảo vật của Tứ vương gia.
Trang Hầu gia đưa Trang Tịnh Nhàn vào cung, Hoàng đế được báo trước rằng Trang Tịnh Nhàn sẽ đến nên đã lệnh cho ngự thiện phòng làm rất nhiều điểm tâm ngon rồi đặt ở phòng nghị sự.
Chờ Hoàng đế và Trang Hầu gia bàn xong việc, Trang Tịnh Nhàn lễ phép đứng dậy nói mình có chuyện muốn thưa với Hoàng đế.
Khoảnh khắc đó mặt Trang Hầu gia lập tức biến sắc.
Thấy Trang Tịnh Nhàn chần chừ không nói, Hoàng đế liền lệnh Trang Hầu gia ra ngoài chờ.
Trang Hầu gia trợn mắt với Trang Tịnh Nhàn một cái, ngụ ý nhắc nàng không được nói linh tinh.
Sau đó ông ra ngoài chờ mà lòng nóng như lửa đốt.
Ông chợt nhìn thấy Tiêu Quân Hách khoác cẩm y đen đang chạy nhanh tới.
Tiêu Quân Hách cũng nghe nói hôm nay Trang Tịnh Nhàn theo phụ thân vào cung nên mới vội chạy tới đây.
Hắn muốn gặp nàng.
Trang Hầu gia nghe được từ chỗ Hoàng đế rằng Tiêu Quân Hách là người đề nghị muốn được kết duyên với Tịnh Nhàn.
Lại nhớ về hội săn lần trước, Tiêu Quân Hách đi về phía gia đình ông, sau khi nhìn rõ tiểu cô nương sau lưng Quản Tư Hiền thì ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
Liên kết mọi thứ lại với nhau, Trang Hầu gia đã hiểu tất cả, thế là ông giữ Tiêu Quân Hách lại, nhỏ giọng nói: "Vương gia, sợ là tiểu nữ không đồng ý mối hôn sự này."
"Đang làm ầm lên muốn hủy hôn.".