Tiêu Quân Hách nắm chặt tay Trang Tịnh Nhàn rồi kéo nàng vào lòng, sau đó hắn dẫn nàng đến bên bàn, nhấc chén rượu trn bàn rồi đưa cho nàng.
Đây là rượu hợp cẩn.
Uống xong li rượu này đồng nghĩa với việc cuộc sống của hai người họ sẽ thành một thể rồi.
Trang Tịnh Nhàn khá lạ lẫm với chuyện này, dù sao thì kiếp trước Tiêu Quân Hách cũng hất đổ chén rượu hợp cẩn, nàng nào đã được nếm mùi vị của nó ra sao.
Uống xong, Tiêu Quân Hách khẽ cầm lấy chén rượu của nàng đặt dưới giường, còn chén của mình úp dưới đất.
Trang Tịnh Nhàn không hiểu mục đích của việc ấy là gì.
Tiêu Quân Hách bế bổng Trang Tịnh Nhàn lên, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường.
Toàn thân Trang Tịnh Nhàn đều muốn kháng cự nhưng nàng biết có kháng cự cũng vô dụng thôi, làm gì có đêm tân hôn nào không xáy ra chuyện ấy?
Tiêu Quân Hách có thể hiểu được thái độ chống đối trong mắt nàng.
Môi hắn hơi cong lên, hắn khẽ cúi đầu hôn lên trán nàng.
Nàng nhắm chặt mắt, hàng mi nhẹ lay động, hai bàn tay theo phản xạ chắn giữa hai cơ thể.
Tiêu Quân Hách lại hôn mắt nàng rồi hắn ôm nàng thật chặt vào lòng.
Hỉ phục của hai người còn chưa thay ra mà chỉ một lát sau tiếng thở đều đều của Tiêu Quân Hách đã truyền tới.
Trang Tịnh Nhàn mở mắt, nàng thầm nghĩ có vậy thôi sao? Nàng len lén rướn đầu nhìn Tiêu Quân Hách, thấy quả thật hắn ngủ mất rồi.
Nếu như không phải kiếp trước hai người là vợ chồng, Trang Tịnh Nhàn sẽ nghi ngờ Tiêu Quân Hách bị bất lực mất.
Nàng đoán có lẽ trước ngày thành hôn hắn đã phải chuẩn bị việc gì đó nên giờ mệt quá mới thành ra như vậy.
Dòng suy nghĩ cứ trôi miên man, nhưng dù sao đêm nay nàng rất vui.
Ban đầu nàng còn cố thức nhưng chắc được bao lâu thì cơn buồn ngủ ập tới, nàng ngủ thiếp đi mất.
Chờ khi nàng không còn cử động nữa Tiêu Quân Hách mới mở mắt ra, đôi mắt hắn nhìn nàng không chớp.
Hắn giơ tay vén lọn tóc mai ra sau tai nàng.
Tai nàng trắng y như nước da của nàng vậy.
Hắn không kiềm chế được ngón tay vuốt ve tai nàng.
Sợ nàng bị tỉnh giấc, hắn không dám dùng lực, cũng không dám động đậy.
Tiêu Quân Hách không hề cảm thấy buồn ngủ.
Hắn nhung nhớ Trang Tịnh Nhàn đến phát điên, bây giờ được ôm nàng trong lòng khiến hắn có cảm giác không chân thực cho lắm.
Trang Tịnh Nhàn không hề biết cả đêm hôm ấy Tiêu Quân Hách cứ mãi ngắm nhìn mình.
Sáng hôm sau khi nàng thức dậy thì Tiêu Quân Hách vẫn chưa tỉnh.
Bình thường Tiêu Quân Hách dậy rất sớm, thức dậy mà vẫn còn nhìn thấy hắn là một chuyện rất hiếm có.
Có lẽ đêm qua hắn hơi quá chén.
Trang Tịnh Nhàn chậm rãi vén chăn rồi sai người vào giúp nàng thay y phục.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, nàng liền tới viện tự.
Bên trong viện tự trồng rất nhiều hoa hải đường, cây nào cây nấy đều cao to đẹp đẽ.
Từng chùm hoa màu hồng nhạt trông vô cùng diễm lệ.
Chẳng biết tự bao giờ Tiêu Quân Hách đã xuất hiện sau lưng và ôm nàng thật chặt.
Trang Tịnh Nhàn cứng đờ người, cằm Tiêu Quân Hách kề trên vai nàng, hắn nghiêng đầu nói: "Vừa nhìn thấy những bông hai đường này ta lại nhớ nàng."
Trang Tịnh Nhàn đáp lại: "Vương gia quen ta từ trước sao?"
Nàng không hề cảm thấy nàng và mấy bông hoa hải đương có liên quan gì đến nhau.
Tiêu Quân Hách mỉm cười, gật đầu nói: "Ừm, từ rất lâu rất lâu trước đây rồi."
Hai tay hắn bao trọn bàn tay nhỏ nhắn của nàng, hắn thấp giọng hỏi: "Hội săn lần trước rõ ràng có gọi nàng tới, sao nàng lại không đi nữa?"
Trang Tịnh Nhàn thầm nghĩ không phải do ta không muốn gặp mặt ngươi sao.
"Ta không thấy hứng thú lắm thôi."
Tiêu Quân Hách nghe thấy vậy khẽ nhướn mày.
Kiếp này tính cách nàng ấy thay đổi thật rồi, ngày xưa nàng ấy thích xem mấy trận tỉ võ hoặc hội săn náo nhiệt nhất.
Lúc được xem những thứ ấy, nàng ấy vui hơn bất cứ ai.
Lúc đó hắn cảm thấy nàng không giống nữ nhân bình thường, nhưng sau này nghĩ lại, dáng vẻ ấy của nàng lại là thứ mà hắn yêu thích nhất.
"Nghe nói nàng thích xem binh pháp, ta đã chuẩn bị mấy cuốn tốt trong thư phòng rồi, nếu nàng muốn xem có thể tới bất cứ lúc nào."
Mắt Trang Tịnh Nhàn ngay lập tức sáng lên.
Nàng biết sách binh pháp mưu lược mà Tiêu Quân Hách sưu tầm được chắc chắn người bình thường chưa bao giờ được xem.
Nàng muốn xem chứ.
Nhưng mà..
nàng không biết tại sao mình không muốn làm hắn vui.
Thấy nàng không nói gì, Tiêu Quân Hách nhéo nhẹ đầu mũi nàng, cầm tay nàng lên, hắn nói: "Bữa sáng xong rồi."
Tì nữ dâng toàn những món ngon lên nhưng Trang Tịnh Nhàn không muốn động đũa chút nào.
Trước đây nàng đã từng nghĩ đến chuyện gả cho Sở Tư Quyết, sau đó hai người sẽ cùng nhau lên núi hái thuốc, cùng nhau bốc thuốc, cùng nhau giúp việc kinh doanh của y quán trở nên phát đạt hơn.
Nhưng bây giờ nàng lại vào Vương phủ, giống như một con chim bị nhốt trong lồng, lúc nào cũng cảm thấy như đang bị trói buộc.
Vậy mới nói được gả vào Vương phủ thì có gì tốt chứ..
Dường như nhận ra được tâm trạng không vui của nàng, Tiêu Quân Hách nói: "Lát nữa ta sẽ tới sân tập võ, nàng đi theo ta nhé."
Mấy năm nay luôn có những tiểu quốc dòm ngó, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ phải dẫn binh ra trận.
Kiếp này Trang Tịnh Nhàn không tập võ nên hắn muốn đích thân dạy nàng một ít võ công, như vậy nàng có thể theo hắn tới quân doanh, nàng cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Trước đây Trang Tịnh Nhàn có thể khiến phụ thân hắn đánh giá cao không chỉ bởi vì võ công của nàng mà còn bởi trí thông minh tuyệt vời của Trang Tịnh Nhàn, nàng rất giỏi việc bày binh bố trận.
Hắn có ý định để nàng làm quân sư của mình.
Nhưng mấy chuyện này vẫn còn xa lắm, hắn không định nói với nàng luôn bây giờ.
Tiêu Quân Hách dẫn nàng tới sân tập võ, nắm bàn tay thon mềm của nàng hắn lại không nỡ để đôi tay ấy cầm vũ khí.
Tay nàng chỉ nên cầm sách vở, được người khác chăm sóc bảo vệ mà thôi.
Bên này Trang Thư Duy gả cho Lâm Hoán.
Ngày nào nàng ta cũng không vừa mắt với hắn.
Từng ngày từng ngày một nàng ta đều suy nghĩ Trang Tịnh Nhàn sống ở Tứ Vương phủ như thế nào.
Mối hôn sự của Trang Tịnh Nhàn được rất nhiều người ngưỡng mộ, đặc biệt khi nàng ta ra ngoài gặp mặt với bạn bè, bọn họ lúc nào cũng hỏi thăm về Trang Tịnh Nhàn, nói tỉ tỉ của nàng ta đúng là đã quý nhân số mệnh lại còn tốt nên mới được gả cho Tứ Vương gia đương triều.
Tiêu Quân Hách lại còn đối xử rất tốt với Trang Tịnh Nhàn, tốt đến mức hận không thể hái sao trên trời trao tặng cho nàng ấy.
Cái gì mà sau một đêm Tứ Vương phủ có thêm một cái ao nuôi cá chỉ bởi vì Vương phi có nhắc đến chuyện muốn câu cá.
Nào là tiệm vải mới nhập về một trăm cuộn vải lụa chất lượng cực tốt đã được Tứ Vương phủ mua mất, nói là để may y phục cho Vương phi.
Rồi nào là Tứ Vương phủ mời riêng người hát xướng đến phủ để hát cho một mình Vương phi nghe.
Loại hương mới ra mắt chắc chắn Tứ Vương phi sẽ là người đầu tiên được tới chọn.
Trang Thư Duy càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Phu quân của nàng ta ngày nào cũng nhốt mình trong thư phòng đọc sách.
Ngoài đọc sách ra hắn chả có việc gì khác, có được gương mặt đẹp mà tính cách thì vô vị đến cực độ.
Trang Thư Duy không chịu được nên đi dạo phố cùng tì nữ, sau đó nàng ta đã gặp một người tên Cốc Ức.
Tên Cốc Ức đó tuy không đẹp bằng Lâm Hoán nhưng hắn biết nhiều chuyện trên trời dưới biển, vậy nên trong mắt Trang Thư Duy hắn tốt hơn Lâm Hoán nhiều lần.
Hai người họ tư thông với nhau, nhưng cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, Lâm Hoán phát hiện ra chuyện này.
Hắn tức giận quyết định bỏ vợ.
Chuyện Trang Thư Duy và Cốc Ức tư thông với nhau bị truyền đi như vũ bão.
Trang gia bị nàng ta làm cho mất mặt nên đã đưa nàng ta tới một ngôi miếu xa xôi.
Cốc Ức vốn chỉ tham tiền của Trang Thư Duy, bây giờ nàng ta chẳng còn tiền nữa rồi, đương nhiên hắn cũng chẳng còn mặn mà.
Ban đầu hắn còn đến thăm nàng ta được hai ba lần, còn thề thốt sẽ cưới nàng ta nhưng cuối cùng cũng lặn mất chẳng còn tăm hơi.
Lúc này Trang Thư Duy mới biết hối hận..