Quả nhiên Tiêu Quân Hách dẫn nàng tới miếu Tháp Thạch.
Trong miếu có một vị đại sư phụ nghe nói pháp lực lợi hại, lá bùa nào ông ấy viết cũng đều rất linh nghiệm.
Tiêu Quân Hách bỏ ra một khoản tiền lớn cầu một lá bùa bình an để Trang Tịnh Nhàn luôn mang bên người.
Trang Tịnh Nhàn thấy hắn cứ nhìn chăm chú gì đó, lúc nàng quay đầu sang, nhận ra hắn đang nhìn túi thơm đôi của một cặp tình nhân đứng bên.
Hắn mím chặt môi rồi đột nhiên nhìn về phía nàng, thấp giọng thủ thỉ bên tai nàng: "Ta cũng muốn có cái kia."
Trang Tịnh Nhàn: "..."
May mà kiếp này nàng học được không ít kĩ nghệ thêu thùa từ mẫu thân, nếu không đúng là không thể làm vừa lòng nổi Tiêu Quân Hách.
Còn qth vẫn nhớ kiếp trước có cô thiếu nữ tặng hắn một chiếc túi thơm nhưng hắn từ chối nhận.
Trang Tịnh Nhàn và Tiêu Quân Hách trở về Tứ Vương phủ.
Trong triều cũng chẳng có việc gì quan trọng nên hắn quyết định đẩy những công việc không cần thiết cho người khác còn mình thì ở lại viện tự của nàng.
Trang Tịnh Nhàn ngồi thêu túi thơm, Tiêu Quân Hách thì chăm sóc những gốc hoa trong vườn.
Xong việc hắn lại qua xem bụng nàng rồi đọc sách dạy cách dưỡng thai.
Hơn một tháng sau Sở Tư Quyết tới Vương phủ thăm nàng.
Hắn nói hắn sắp phải về cốc rồi, chân cẳng lão Vạn không còn khỏe nữa, nếu cứ ở đây mãi cũng không tiện chăm sóc cho ông ấy.
Trang Tịnh Nhàn suy nghĩ một hồi, nàng định sẽ cùng Sở Tư Quyết về thăm ông lão, dù sao thì kiếp trước ông ấy cũng từng hi vọng nàng và hắn có thể cùng về thăm ông.
Nhưng có điều đó cũng là chuyện từ kiếp trước rồi.
Sở Tư Quyết không có ý kiến gì mà chỉ hỏi: "Hắn cho muội đi sao?"
Không biết gần đây Tiêu Quân Hách bị trúng gió hay gì mà cứ bố trí bày biện cái nọ cái kia ở y quán của Sở Tư Quyết, lại còn làm bảng hiệu bằng vàng và thay một loạt tủ thuốc cho hắn.
Thậm chí Tiêu Quân Hách còn mang đến không ít các loại dược liệu quý hiếm mà quan trọng nhất là không lấy tiền.
Trang Tịnh Nhàn nghĩ dạo này Tiêu Quân Hách khá dễ thuyết phục nhưng chuyện này vẫn nên thông báo với hắn một tiếng.
Bên này Tiêu Quân Hách nghe được tin, nghi hoặc nhìn Trang Tịnh Nhàn.
Hắn nhéo má nàng, nói: "Nàng đừng có lừa ta."
Hắn không quên mối quan hệ của Trang Tịnh Nhàn và Sở Tư Quyết thân thiết cỡ nào, lại càng không quên hai hôm trước lúc gặp Trang Hầu gia ở ngoài, Trang Hầu gia đã nói với hắn rằng Sở Tư Quyết từng cầu xin Trang Hầu gia được cưới Trang Tịnh Nhàn nhưng ông ta đã kiên quyết không đồng ý.
Hơn nữa tên Sở Tư Quyết đó ngoại hình cũng nổi bật nên Tiêu Quân Hách lại càng lo lắng.
Nhưng mà Trang Tịnh Nhàn rất ít khi xin hắn cái gì đấy, hắn không thể khước từ được, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một cách đảm bảo hai bên cùng vui vẻ.
Vậy là ngày xuất phát, đồng hành cùng Sở Tư Quyết còn có thêm Tiêu Quân Hách.
Trang Tịnh Nhàn ngồi trong xe ngựa, Sở Tư Quyết và Tiêu Quân Hách cưỡi ngựa bên ngoài.
Sở Tư Quyết nắm chắc dây cương, điều khiển ngựa lại gần Tiêu Quân Hách, nhỏ giọng hỏi: "Ngài sắp xếp mấy món đồ trong y quán của ta có mục đích gì?"
Thậm chí Sở Tư Quyết còn đang nghĩ không biết hồi xưa mình có từng cứu mạng Tiêu Quân Hách lần nào chưa mà hắn đối xử tốt với mình vậy.
Tiêu Quân Hách đáp: "Cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho Vương phi."
Sở Tư Quyết chau mày: "Ta chăm sóc muội ấy đâu vì có ý đồ gì."
Tiêu Quân Hách quất dây thừng vào con ngựa Sở Tư Quyết đang cưỡi, nói: "Tốt nhất ngươi không nên có ý đồ gì, đừng mơ mộng đến những thứ không được mơ mộng."
Đặc biệt không được tơ tưởng đến người của Tiêu Quân Hách.
Sở Tư Quyết không lên tiếng, được một lúc sau hắn lại ghé sát vào hỏi: "Ngài thích A Nhàn từ lúc nào vậy?"
Tiêu Quân Hách bực mình đạp vào ngựa của hắn: "Dám gọi nàng ấy thân mật như thế ngươi chán sống à?"
"Nghiêm túc gọi nàng ấy là Tứ Vương phi."
Sở Tư Quyết đau lòng vuốt ve bờm ngựa, thầm nghĩ: Nói chuyện thì cứ nói đi, cứ phải ra tay với ngựa của ta làm gì chứ.
Sở Tư Quyết vốn nghĩ hắn sẽ không trả lời, chẳng ngờ Tiêu Quân Hách lại chủ động đến gần, nói: "Từ rất lâu trước đây rồi, từ khi nàng ấy còn chưa được gả đi ta đã thầm thương trộm nhớ nàng."
Chậm một bước nữa là bị tên tiểu tử thối này cưới mất rồi.
Trang Tịnh Nhàn vén rèm thấy ngựa của hai người lúc thì sát vào nhau, lúc lại tách ra, đầu hai người ngày càng dính gần vào nhau, không biết hai nam nhân đang thì thầm to nhỏ gì nữa.
Sở Tư Quyết từng kể với nàng tq tặng hắn rất nhiều đồ, Trang Tịnh Nhàn chỉ cảm thấy đấy là điều Tiêu Quân Hách nên làm.
Rất nhanh ba người đã tới Hòa Vạn cốc.
Lão Vạn vẫn sống trong căn nhà cỏ ọp ẹp đó.
Lúc Trang Tịnh Nhàn tới trước cửa tâm trạng nàng rất hỗn độn.
Kiếp trước nàng không thể đưa Sở Tư Quyết nguyên vẹn về gặp lão Vạn, kiếp này..
Nàng nhìn Sở Tư Quyết, hi vọng đời này hắn có thể sống bình an không sầu muộn.
Tiêu Quân Hách thấy ánh mắt Trang Tịnh Nhàn dồn hết lên người Sở Tư Quyết, hắn không kiềm chế được lấy tay che mắt nàng.
Trang Tịnh Nhàn:?
Lão Vạn trông thấy có người đến thì rất nhiệt tình, ông gọi Vạn Lâm Tri ra tiếp đãi khách.
Nhà lão Vạn có ruộng vườn riêng, trồng không ít cây cỏ.
Ông ấy còn nuôi mười mấy con gà.
Trong nhà một lúc có nhiều khách quý như vậy nên càng náo nhiệt.
Ông còn hào hứng tự tay làm thịt gà rồi đào hũ rượu mình đã chôn năm năm dưới gốc cây trong vườn lên.
Ở trong cốc và ở kinh thành không giống nhau, Trang Tịnh Nhàn cảm thấy quyến luyến không muốn rời.
Lúc mấy người kia đang nói chuyện, nàng và Vạn Lâm Tri ra vườn gieo rau cải, củ cải.
Nàng cũng muốn trồng trọt ở Vương phủ nhưng ngặt nỗi ở đó đất không rộng được như này.
Tiêu Quân Hách để ý hết những điều này, lúc trở về hắn mua rất nhiều hạt giống cây trồng, sau đó còn mua một mảnh đất trồng trọt.
Tiếp đó hắn còn cất nhà trên mảnh đất để Trang Tịnh Nhàn thỏa mãn ước nguyện.
So với Vương phủ nhàm chán, căn nhà nhỏ này rất hợp ý Trang Tịnh Nhàn, nàng ở lại đây liền ba tháng.
Những cây ra nàng trồng đã có thể ăn được rồi.
Tiêu Quân Hách gần đây bận việc triều chính nên rất bận.
Hắn đã sai người đi bảo vệ Trang Tịnh Nhàn đề phòng xảy ra chuyện gì.
Hắn còn tìm thêm mấy bà lão đến chăm sóc nàng, dù sao những người có tuổi cũng có kinh nghiệm trong nhiều việc.
Tiêu Quân Hách lại còn phái đầu bếp có tay nghề cao nhất trong Vương phủ đến nấu ăn cho nàng.
Những ngày này Trang Tịnh Nhàn sống rất thoải mái.
Thấy bụng mình ngày càng lớn, nàng chuẩn bị tới cửa hàng tơ lụa trên phố xem có kiếm được lụa may áo cho con không.
Đi qua một lầu xanh, nàng trông thấy một cô nương đang phẩy quạt trên lầu hai.
Là Trang Thư Duy.
Chuyện Trang Thư Duy và Lâm gia nàng có biết.
Bây giờ Lâm Hoán đã lấy người khác nhưng bên Trang Hầu gia vẫn truyền tin ra ngoài là Trang Thư Duy giờ đi tu rồi.
Trang Thư Duy dường như nhận thấy có người đang nhìn nàng ta nên ngó xuống dưới, lúc này Trang Tịnh Nhàn đã buông rèm.
Tính cách của Trang Thư Duy không tốt đẹp gì, nàng cũng chẳng muốn gây thêm trắc trở cho mình.
Thấy chiếc kiệu có chữ "Hách", Trang Thư Duy cắn môi, đấy chẳng phải là kiệu của Tứ Vương phủ sao.
Tỉ tỉ của nàng ta thật tốt số.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Trang Tịnh Nhàn sắp lâm bồn.
Tiêu Quân Hách đã giải quyết xong công việc chất đống, hắn xin nghỉ phép về nhà.
Mặc dù là Trang Tịnh Nhàn sinh con nhưng trông hắn còn lo lắng hơn nàng.
Bà đỡ đã được mời tới, hắn nhấc chân định xông vào trong.
Bà đỡ vội vã giữ hắn lại bên ngoài, nói nữ nhân sinh con, nam giới không được vào trong, nếu không sẽ không tốt.
Tiêu Quân Hách vốn không tin mấy thứ này nhưng chắc chắn hắn không hiểu mấy chuyện này bằng bà đỡ nên ngoan ngoãn ra ngoài đợi.
Từng chậu nước đỏ au được mang ra lại có những chậu nước sạch được bưng vào.
Tiêu Quân Hách đi đi lại lại trước cửa, sau đó hắn ngồi ngay trên bậc thang, tay nắm thành quyền, răng nghiến chặt.
Bên trong truyền ra tiếng kêu gào thảm thiết của phụ nữ khiến trái tim Tiêu Quân Hách như bị bóp chặt.
Trời tối dần, lưng Tiêu Quân Hách ướt đẫm mồ hôi lạnh, hắn chưa bao giờ sợ thế này.
Trong phòng yên lặng đến ghê người, Tiêu Quân Hách đứng dậy, cắn chặt răng, liền sau đó là tiếng khóc của trẻ sơ sinh vọng ra.
Nghe thấy tiếng khóc, Tiêu Quân Hách không nhịn được nữa, hắn đá cửa xông vào bên giường.
Trang Tịnh Nhàn trông không có tinh thần chút nào, đôi mắt nàng khép hờ, trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.
Tiêu Quân Hách ôm chầm lấy nàng, cả cơ thể đều đang run lên.
Trang Tịnh Nhàn cúi đầu, nhận ra hắn đang khóc.
"Tiêu Quân Hách." Nàng đưa tay vuốt tóc hắn.
Nhìn kĩ mới nhận ra đến cổ áo hắn cũng ướt đẫm.
"Vương gia, Vương phi, là một bé trai." Bà đỡ bế đứa bé trong tay, nhỏ giọng lên tiếng sau lưng hắn.
Lúc này Tiêu Quân Hách mới đứng dậy ra ngắm con.
Toàn thân đứa nhỏ đều nhăn nheo, trông cứ xấu xí thế nào.
Qua hai tháng, da của đứa bé bắt đầu hồng hào lên, ngày càng đáng yêu.
Mắt mũi của nó chẳng khác gì Tiêu Quân Hách, chỉ có cái miệng lại giống Trang Tịnh Nhàn như đúc.
Sở Tư Quyết sai người mang tặng cho đứa nhỏ một chiếc khóa vàng.
Tháng hai năm sau, Trang Tịnh Nhàn nhận được thiệp mời cưới của Sở Tư Quyết, là của hắn và tiểu sư muội.
(Hết).