Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Vì uy hiếp của Sở Mặc vừa rồi, qua loa ăn cơm xong, ba người Tiêu Dật đều không còn tâm tình đi dạo, mà sớm trở về chỗ ở của Tiêu Dật.

Tiêu Dật không biết chuyến này Sở Mặc chỉ là đi ngang qua Nhược Thủy châu hay là có chuyện gì khác, nhưng để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn, y không dám trở về nhân giới mà quyết định mấy ngày nay lưu lại tiên giới, thậm chí đề nghị dời hợp tác của y và Từ Sắt Nguyên sang vài ngày sau. Không biện pháp, làm một kẻ ở lậu tại tiên giới, Tiêu Dật có cảnh giác trời sinh đối với cơ cấu bạo lực vũ trang kim ngư vệ này, cũng giống như cảnh giác của tiểu thương buôn ở nhân giới đối với quản lý thành thị.

Tuy Từ Sắt Nguyên cảm thấy Tiêu Dật có chút làm lớn chuyện, nhưng nghĩ lại khí thế của Sở Mặc, vẫn co cổ tán đồng quyết định của Tiêu Dật.

Tối hôm đó, Tiêu Dật lại nằm mơ thấy tình cảnh kiếp trước mình rớt xuống hồ.

Con Trì Mu to lớn đột nhiên xuất hiện trước thuyền, tiếng gầm điên cuồng lại mang theo thê lương, kiếm quang đầy trời cùng ánh mắt lãnh khốc được che giấu dưới bộ khôi giáp của những kim ngư vệ đang vây bắt Trì Mu. Tất cả cảnh tượng cứ như tái hiện lại, Tiêu Dật nhìn không thấy những người khác, chỉ có bản thân cô đơn đứng trên đầu thuyền, đuôi rắn thô to quật tới y, y thậm chí còn không biết xảy ra chuyện gì, đã bị đuôi rắn cuốn lấy lôi lên cao. Một mũi tên màu vàng đâm mạnh vào thân Trì Mu, trong tiếng gầm thét khản đặc của Trì Mu, chiếc đuôi rắn đập mạnh xuống nước, mà y cũng theo đó chìm vào đáy hồ.

Trong thoáng chốc chìm xuống nước, Tiêu Dật tuyệt vọng nhìn lên trời, lại chạm phải một đôi mắt lãnh liệt.

“Phù!”

Tiêu Dật giật mình tỉnh dậy, trước kia nhiều nhất là y mơ thấy mình chìm vào đáy sông vô lực giãy dụa, đây vẫn là lần đầu tiên mơ thấy cảnh tượng trước đó. Y đột nhiên ý thức được tại sao ánh mắt của Sở Mặc lại có thể dọa tới y, không chỉ vì y chột dạ, mà còn vì nỗi ám ảnh khắc sâu trong lòng y. Kiếp trước trước khi chết, ánh mắt lãnh khốc của các kim ngư vệ đã để lại ấn tượng quá sâu cho y, cho nên y mới cảm nhận được cảm giác toàn thân băng lạnh khi thấy ánh mắt Sở Mặc.

Nhận thức này khiến Tiêu Dật không còn chút buồn ngủ nào, nằm đó tỉ mỉ nhớ lại chuyện trước khi chết đó một lần. Phụ thân hờ đó đột nhiên an bài, Trì Mu bất ngờ xuất hiện, cục diện nguy hiểm và hỗn loạn, y không có bất cứ năng lực tự bảo vệ nào, tất cả giống như đều là trùng hợp, nhưng trùng hợp này lại lấy luôn mạng y.

Nếu tất cả thật sự là ngoài ý muốn, vậy thì mạng Tiêu Dật vốn nên như thế, nhưng nếu tất cả đều là tính toán, đối phương có thể biết tin của kim ngư vệ, đúng lúc Trì Mu xuất hiện mang y tới sông Linh Hư, thủ đoạn năng lực này thật sự y có thể tránh được sao?


Tiêu Dật nhẹ thở một hơi, đứng lên lục tìm thanh linh đan, cảm giác nguy cơ không thể nói rõ đang đè ép sau lưng y, y không ngủ nổi nữa, phải tranh thủ thời gian tu luyện.

Liên tục mấy ngày, Tiêu Dật đều an phận ở lại tiên giới nhờ uống đan dược mà từng chút một gia tăng tiên khí nội thể. Mới đầu Tiêu Dật còn lo lắng dùng quá nhiều có khả năng không thể hấp thụ mà bạo thể không, nhưng rất nhanh y phát hiện, vết bớt thái cực ở ngực giống như lỗ đen to lớn nuốt chửng tiên khí, bất kể y dùng bao nhiêu đan dược, đều hoàn toàn không có tình trạng hấp thu không được. Đương nhiên vết bớt thái cực hấp thu càng nhiều, tương ứng tiên khí trong người Tiêu Dật cũng càng nhiều. Tiêu Dật ẩn ẩn có cảm giác, nếu tiếp tục như thế, y rất nhanh có thể đột phá ràng buộc trong người, tiến bậc trở thành tiên nhân bậc một của tiên giới.

Đáng tiếc thời gian này không thể kéo dài quá lâu, một mặt nhờ Từ Sắt Nguyên thám thính, từ sau khi Sở Mặc tới Nhược Thủy châu vẫn không có động tĩnh gì lớn, đa phần sẽ bế môn ở sở tuần kiểm không ra ngoài, sự cẩn trọng của Tiêu Dật có vẻ không tất yếu lắm. Một mặt khác là cô cô của Lâm Thính Hải mấy lần mấy lượt phái Lâm Thính Hải tới cửa thúc giục nội y tình thú, cộng thêm Lâm Thính Hải mỗi lần tới ôm lấy Ipad hết điện vẻ mặt ủy khuất nhìn chằm chằm Tiêu Dật, sau mấy lần Tiêu Dật không thể chịu nổi nữa. Đương nhiên, trước đó còn có một nguyên nhân càng quan trọng hơn là đan được Tiêu Dật mua đã bị y uống hết rồi, mà tinh ngọc trong tay y cũng không còn bao nhiêu, để bảo đảm tốc độ tu luyện hiện tại, y cần phải mau chóng kiếm thêm tinh ngọc.

Dưới đủ nguyên nhân, Tiêu Dật không thể không kết thúc cuộc sống hiện tại, chính thức bắt đầu đại nghiệp buôn lậu của y.

Lại trở về nhân giới, nhìn căn nhà vì lâu không có người ở mà thiếu đi hơi người, Tiêu Dật không khỏi cảm khái, dường như thời gian này y sống ở tiên giới càng lúc càng nhiều, thế nhưng đã quen với cuộc sống tiên giới.

Dọn dẹp qua loa một chút, thay áo thun chữ T và quần bò quen thuộc, Tiêu Dật sạp pin cho Ipad của Lâm Thính Hải, sau đó tìm bóp tiền đã lâu không dùng, bắt đầu tính toán vốn tích lũy đầu tay trước mắt.

Lần trước Từ Sắt Nguyên mua thiết kế của Bạch Vi, sau khi Tiêu Dật trở về nhân giới đã đặc biệt lấy mười vạn trong tài khoản trả tiền cho Bạch Vi. Lần này tính thêm tiền mua Ipad cho Từ Sắt Nguyên, tiền mua nội y cho cô cô Lâm Thính Hải, còn cần có nội y mẫu để hợp tác với Từ Sắt Nguyên, tính ra toàn bộ ít cũng phải mất một vạn, cũng chính là nói trong thời gian ngắn ngủi Tiêu Dật thế nhưng đã xài hết mười một vạn. Tính như vậy xong, Tiêu Dật bất giác nhíu mày, tuy tiền cha mẹ để lại cho y vẫn đủ, nhưng nếu thời gian dài tiếp tục như thế, y nhất định phải tìm cách kiếm tiền.

Kiếm tiền, kiếm tiền, Tiêu Dật cười khổ, có vẻ bất kể là tiên giới hay nhân giới, vấn đề trước mắt của y đều là kiếm tiền.

Tiên giới? Ý niệm nào đó chợt lóe lên, đồ của nhân giới bị y mang đi buôn lậu ở tiên giới, vậy đồ của tiên giới có thể đem đi buôn lậu ở nhân giới không? Tiêu Dật nghĩ tới điều này, bất giác nghiêm túc suy ngẫm. Nói ra thì, khác với nhân giới hàng hóa lấp lánh lóa mắt, đồ tiên giới có thể buôn lậu ở nhân giới không nhiều, không ngoài một vài tài nguyên thiên nhiên địa bảo và tiên đan linh dược các loại, nhưng vấn đề là những thứ này nhân giới có người biết nhìn hàng không?

Tiêu Dật nhíu mày, y hình như từng nghe Từ Sắt Nguyên nhắc tới nhân giới có tu chân giả, nếu nói vậy, tu chân giả sẽ có thể trở thành khách hàng giúp y phát triển, nhưng y đi đâu để tìm tu chân giả chứ? Núi Côn Luân? Núi Trường Bạch? Hay là Cửu Trại Câu?


Tiêu Dật nghĩ nửa ngày cũng không ra nơi nào có thể tìm được tu chân giả, cuối cùng chỉ đành lắc đầu, để sau hãy nói vậy, dù sao trước mắt tiền vẫn đủ.

Bỏ qua ý niệm này, Tiêu Dật trực tiếp mở máy tính, mở trang Taomao, web mua sắm lớn nhất lên. Vì lần này y muốn mua một phần sản phẩm có tính đặc thù, vì tránh bị xem là biến thái, Tiêu Dật không thể đích thân ra ngoài mua, như vậy, mạng mua sắm là lựa chọn tốt nhất.

Tiêu Dật nhập mấy chữ nội y tình thú vào thanh tìm kiếm ở trang đầu, rất nhanh kết quả tìm kiếm xuất hiện hàng loạt bên dưới. Vì cô cô của Lâm Thính Hải đã chỉ rõ kiểu dáng, Tiêu Dật phải làm chính là cố gắng tìm kiếm trên mạng sản phẩm y hệt như đối phương muốn có, mang về tiên giới cho Từ Sắt Nguyên chế tạo. Sau một lúc tìm kiếm, Tiêu Dật cuối cùng tìm thấy hàng lý tưởng trong cửa tiệm có tên là tiệm vật phẩm tiêu khiển lão Vương.

Điểm khiến Tiêu Dật bất ngờ là, trong cửa tiệm vật phẩm tiêu khiển lão Vương này có đầy đủ mọi loại hàng, hầu như tất cả những vật phẩm người lớn nào bạn có thể nghĩ tới thì ở đây đều bán, thậm chí còn có các loại tạp chí nước ngoài như Play boy bản gốc. Tiêu Dật nghĩ tới sự lúng túng lần trước khi giúp Từ Sắt Nguyên mua thuốc, lặng lẽ đánh dấu tiệm này, sau này cuối cùng có thể không cần đến cửa hàng sau trường nghệ thuật đó chịu đựng ánh mắt khác lạ và sự quan tâm của ông chủ.

Nhanh chóng đặt hàng và trả tiền, Tiêu Dật đặc biệt ghi chú hy vọng đối phương có thể nhanh chóng giao hàng. Vì cửa hàng này nằm cùng thành phố với y, Tiêu Dật nghĩ chắc khoảng tới tối thì có thể nhận được chuyển phát, như vậy sẽ không lỡ cuộc hẹn Lâm Thính Hải ngày mai tới lấy hàng.

Tiêu Dật vừa mới chuyển khoản xong, tiếng chuông đinh đang thanh thoát vang lên, ô chuyện phiếm trên màn hình chớp nháy.

“Xin chào, tôi là lão Vương, tôi đã thấy yêu cầu thêm của bạn, hàng sáng hôm nay đã phát đi hết rồi, nếu bạn cần gấp, có thể chọn tới tiệm trực tiếp lấy.”

Ánh mắt Tiêu Dật chuyển một vòng trên chữ tới tiệm trực tiếp lấy, uyển chuyển cự tuyệt đề nghị của đối phương. Y chính là không muốn lộ mặt mới chọn mua đồ trên mạng, nếu tự đi lấy, vậy có khác gì với việc đích thân ra ngoài. Tiêu Dật nghĩ nếu thật không được ngày mai lấy hàng cũng vậy, khi đang định bảo đối phương cứ chuyển phát theo lưu trình, ô đối thoại trên màn hình lại sáng lên.

“Bạn cần gấp không?”


Tiêu Dật nghĩ cũng thấy cần gấp, liền khẳng định trả lời một chữ “Ừ”.

Đối phương phản ứng rất nhanh. “Tôi đã hiểu rồi.”

Bốn chữ trả lời đơn giản, biểu tượng của đối phương tối đi.

Tiêu Dật mê mang nhìn bốn chữ đó, không hiểu đối phương có ý gì. Lúc này di động đột nhiên vang lên, con số xa lạ, Tiêu Dật nghi hoặc tiếp máy.

“Xin chào?”

“Xin chào, tôi là lão Vương, hiện tại tôi đưa hàng tới cho cậu, nửa tiếng nữa sẽ tới, cậu ở nhà đợi đó.”

Tiêu Dật: “…”

Như vậy có gì khác biệt với chuyện y tự đi lấy!

Cho dù vạn phần không tình nguyện chuyện đối phương đưa hàng tới cửa, nhưng Tiêu Dật cũng không thể ngăn cản nhiệt tình công tác của đối phương, chỉ đành uể oải cúp điện thoại an ủi bản thân, dù sao đều là người xa lạ, gặp thì gặp thôi. Chỉ là Tiêu Dật hơi cảm thấy giọng nói trong điện thoại hình như đã nghe qua ở đâu rồi, có chút quen tai, là ở đâu đây?

Nghi hoặc của Tiêu Dật rất nhanh được giải đáp, khi nửa tiếng sau lão Vương mang theo nụ cười tự cho là thân thiết thực tế là thô tục gõ cửa nhà Tiêu Dật.

Tiêu Dật: “…!”

Lão Vương: “…!”


Đây là nghiệt duyên cỡ nào a! Trong vẻ mặt dung tục, kinh ngạc, cổ quái tiếp theo là bừng tỉnh đại ngộ của lão Vương, Tiêu Dật lần đầu tiên có xúc động muốn giết người diệt khẩu

Lão Vương nhìn Tiêu Dật muốn nói lại thôi hết nửa ngày, cuối cùng vẫn không nói gì, lặng lẽ đi về. Sau lưng ông, Tiêu Dật nỗ lực duy trì biểu tình thản nhiên đã co rút trên mặt.

Chuyện nội y tình thú khiến cả người Tiêu Dật đều bao trùm một tầng áp suất thấp, tầng áp suất thấp này vẫn duy trì cho tới buổi chiều Tiêu Dật ra ngoài tới phố máy tính.

Sau khi cứng mặt dứt khoát nhanh chóng chọn hai cái Ipad, khi Tiêu Dật đang định rời khỏi nơi chuyên bán Apple, đột nhiên nhìn thấy laptop bày bên cạnh, bất giác dừng lại ngẫm nghĩ.

Lại nói, Ipad tuy thú vị, nhưng nếu nói thực dụng thì là laptop. Có laptop không chỉ có thể chơi càng nhiều game, cũng tránh được thời gian khổ khổ sở sở tải phim ảnh, trực tiếp mua đĩa về là được. Nghĩ tới nhiệt tình của Lâm Thính Hải và Từ Sắt Nguyên đối với bộ phim cẩu huyết trong Ipad đó, Tiêu Dật cảm thấy dường như y lại tìm ra được một con đường kiếm tiền.

Nghĩ thế, Tiêu Dật quyết định cũng phải mang hai cái laptop đến tiên giới, trước xem thử phản ứng của Từ Sắt Nguyên và Lâm Thính Hải rồi nói. Đương nhiên laptop thì không cần phải của Apple, như vậy giá thành sẽ quá cao.

Tiêu Dật dạo một vòng ở phố máy tính mua hết những thứ cần mua, khi đang chuẩn bị đi về, một người đàn ông trung niên mặc âu phục rõ ràng không hợp người thần thần bí bí đi lại chỗ y. Tiêu Dật vốn cho rằng ông ta là trộm, không ngờ người đàn ông đó đi tới cạnh y cúi đầu nhỏ giọng nói; “Mua phim không? Phim Đảo quốc vô số cao thanh, mười đồng một đĩa, mua năm tặng một.”

Ánh mắt nhiệt tình của người đàn ông khiến Tiêu Dật một trận run rẩy, y đang định đi luôn, đột nhiên nhớ tới sở thích đặc thù của Lâm Thính Hải, quỷ thần sai khiến lại dừng chân, hỏi: “Có SM không?

Y vừa nói xong, trên gương mặt người đàn ông hiện lên nụ cười cực kỳ thô tục, ánh mắt nhìn Tiêu Dật đã mang theo ý vị khác thường, “Thì ra cậu em thích dạng này, có, loại nào cũng có.”

Người đó vừa nói vừa chậc chậc, Tiêu Dật cảm thấy y thậm chí có thể đoán được tâm tư người này, nhất định đang thầm phun một câu nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Tiêu Dật mặt co giật cố làm vẻ bình tĩnh nhìn người đó cong lưng tìm kiếm trong túi nilong to màu đen, trong đầu hung tợn nghĩ, đợi y về tiên giới rồi, bất kể phim Đảo quốc vô số hay phim SM, đều phải đòi một đĩa một khối thượng phẩm tinh ngọc, tuyệt không cho trả giá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận