Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Công cuộc chuẩn bị cho việc tuyển tú tại Linh Hư cảnh đã sắp xong, Tiêu Dật đang dẫn Từ Sắt Nguyên biên tập lại nội dung [Tiên giới sớm biết] kỳ tới.

“Kỳ lạ.” Tiêu Dật nghi hoặc nhìn thẻ ngọc trong tay, quay lại hỏi Từ Sắt Nguyên, “Anh có thấy tin tức yêu thú xuất nhập trong nội dung phóng viên các nơi phát về không?”

Phóng viên các nơi mà Tiêu Dật nói, chính là đám người lần trước Từ Sắt Nguyên đã thuê. Sau khi trải qua huấn luyện ngắn hạn, Từ Sắt Nguyên phân tiên giới thành những khu vực riêng, để mỗi người phụ trách một khu, tất cả tin tức phỏng vấn trong các khu đều do bọn họ tự quyết định.

Từ Sắt Nguyên đang xem thẻ ngọc tới hoa mắt chóng mặt vô thức lắc đầu, “Không có.”

“Không có sao?” Tiêu Dật nghi hoặc quay đầu về, đang định đặt thẻ ngọc xuống, Từ Sắt Nguyên đột nhiên nhớ tới cái gì, “Đợi đã, hình như có hai cái.”

Khi Từ Sắt Nguyên lục lại hai tin tức đó theo trí nhớ, vẻ mặt Tiêu Dật càng thêm nghi hoặc. Từ Sắt Nguyên không hiểu, “Chỉ là tin tức mấy con yêu thú xuất nhập thôi, thế nào? Tiên giới thỉnh thoảng đều có yêu thú xuất hiện, chỉ cần chúng không tổn thương người, tiên đình thường cũng lười quản.”

Tiêu Dật đặt mấy thẻ ngọc trong tay xuống trước mặt Từ Sắt Nguyên, “Anh không cảm thấy kỳ quái sao? Địa điểm yêu thú xuất hiện đều là phụ cận Lăng Tiêu thiên, hơn nữa thời gian đại khái đều giống nhau, cụ thể là sáng sớm hôm qua.”

Đối với hai điểm Tiêu Dật đặc biệt chỉ ra, Từ Sắt Nguyên không để ý, ngược lại chế giễu, “Tiêu huynh muốn nói gì? Mấy yêu thú này sáng sớm hôm qua vượt ngục tập thể khỏi Lăng Tiêu thiên sao? Hay là đám yêu thú này cùng một lúc chạy tới Lăng Tiêu thiên cướp ngục?”

Một câu nói đùa vô ý của Từ Sắt Nguyên lại khiến vẻ mặt Tiêu Dật trở nên ngưng trọng. Tuy thời gian sớm hơn chút, nhưng kiếp trước quả thật có yêu thú chạy khỏi tiên lao của Lăng Tiêu thiên. Tiêu Dật nghĩ tới con Trì Mu đó, trong một thoáng giống như trở lại đáy sông Linh Hư lạnh lẽo, y kìm không được khẽ rùng mình, sắc mặt bắt đầu tái đi.

“Tiêu huynh?” Từ Sắt Nguyên ý thức được không đúng, lo lắng gọi.

Tiêu Dật tỉnh táo lại, xua tan cơn lạnh lẽo trong lòng, nghiêm túc nói, “Tôi cảm thấy yêu thú tập trung xuất hiện ở gần Lăng Tiêu thiên là không bình thường, anh chỉnh lý trước đi, tôi đi tìm Sở Mặc.”

Khi Tiêu Dật đi tìm Sở Mặc, Sở Mặc đang ở chỗ Sở Trầm Uyên, hắn là tới tìm trấn thiên ấn của Sở Trầm Uyên. Trấn tiên ấn là một trong những thứ đại biểu cho thân phận tiên đế, đúng ra là ấn không rời thân, nhưng Sở Trầm Uyên lại hoàn toàn không coi trấn thiên ấn là gì, thường xuyên xem trấn thiên ấn như tặng vật đánh nhau mà thua cho Đoạn Lăng Phong.

Lúc này Sở Trầm Uyên đã biết tin buổi chiều Tiêu Đỉnh Lâu có ghé, với cánh tay cột ngang ngực, Sở Trầm Uyên vẻ mặt không mang ý tốt đánh giá Sở Mặc, cười nhạo, “Tiêu Dật có biết con thay nó ra mặt cắt đứt hoàn toàn quan hệ với Tiêu gia không, khiến nó mất đi cơ hội ngồi lên vị trí gia chủ Tiêu gia?”

Sở Mặc đã quá quen với sự khiêu chiến ác ý của Sở Trầm Uyên, thần sắc đạm nhạt, “Nếu thúc rảnh quan tâm ta, không bằng quan tâm cho bản thân đi. Đừng nghĩ người khác đều là kẻ ngốc, cánh tay của thúc bị cũng lâu rồi, nên lành rồi dó.”

Sở Trầm Uyên hừ lạnh một tiếng, “Đau cũng là ta đau, ta cứ thích treo tay lủng lẳng thế đó, con có ý kiến hả?”

Sở Mặc câm nín nhìn Sở Trầm Uyên, hắn vừa mới định khen trí thông minh của Sở Trầm Uyên có tiến bộ, Sở Trầm Uyên lập tức lại cố chấp kéo trí thông minh xuống dưới mức đạt chuẩn. Lẽ nào Sở Trầm Uyên không thử nghĩ xem, nếu hắn cứ treo tay như vậy, Đoạn Lăng Phong sẽ không hoài nghi sao? Đừng để tới khi Đoạn Lăng Phong nhận ra, thì cái đang chờ Sở Trầm Uyên chắc chính là một trận đánh dữ dội thôi.

Ánh mắt thương hại của Sở Mặc khiến Sở Trầm Uyên vô cùng khó chịu, hắn nhịn không được lại kích thích Sở Mặc, “Tiêu Dật rốt cuộc có biết Linh Hư cảnh Tiêu gia có nghĩa là gì không? Đợi khi nó biết rõ rồi, con cảm thấy nó sẽ nhìn con thế nào?”

Sở Mặc khẽ nhếch môi, nhạo báng, “Thúc nghĩ nhiều rồi! Bản thân tiểu Dật căn bản không muốn nhận lại Tiêu gia, cũng hoàn toàn không có hứng thú với vị trí gia chủ Tiêu gia. Y dựa vào bản thân đã có thể lên tới vị trí còn cao hơn Linh Hư cảnh Tiêu gia, hà tất phải trở về nhận sự khinh rẻ của đám người đó. Huống hồ, thúc cho rằng ta không biết, thúc muốn ra tay với Tiêu gia từ lâu rồi? Thúc nhiệt tình hy vọng tiểu Dật trở về như thế, cũng chẳng qua là muốn lợi dụng tiểu Dật mà thôi, thúc chết tâm đi.”

Bị Sở Mặc vạch trần tâm tư, Sở Trầm Uyên không để ý, “Tiêu gia và Lư gia khống chế sản lượng tuyết tiêu sa đã quá lâu rồi, ta muốn động tới bọn họ lẽ nào con không muốn? Ta vốn còn lo lắng tuyết tiêu sa của Tiêu Diêu cung là tới từ một trong số hai nhà, nếu vậy, ta muốn động thủ cũng phải cân nhắc, may là không phải. Nhưng mà, con thật sự không định cho ta biết, tuyết tiêu sa của Tiêu Diêu cung là từ đâu ra sao?”

Sở Mặc như cười như không nhìn Sở Trầm Uyên một cái, “Thúc thật sự muốn biết?”

Sở Trầm Uyên nhanh chóng gật đầu.

Sở Mặc lộ ra chút chần chờ, có vẻ như đang do dự có nên cho Sở Trầm Uyên biết không. Mắt thấy hứng thú của Sở Trầm Uyên đã bị khơi lên toàn bộ, Sở Mặc giống như đã hạ quyết định, nghiêm túc mở miệng, “Bí mật thương nghiệp, không thể lộ ra.”

Sở Trầm Uyên, “…”

Thật ra, bắt đầu từ đợt tuyển tú đầu tiên, khi Sở Trầm Uyên mang vỏ Cố Vũ càng lúc càng dung nhập vào đám người Tiêu Dật, bất kể là Sở Mặc hay Sở Trầm Uyên đều cảm nhận được rõ ràng quan hệ giữa hai người đã có thay đổi. Lúc trước, hai người tuy đều tín nhiệm nhau, nhưng phần nhiều chỉ là không ghét nhau, rất ít khi nói chuyện vui vẻ như thế này. Đương nhiên hiện tại Sở Trầm Uyên vẫn tràn đầy ác ý, có điều so với sự hà khắc chanh chua trước kia, trong ác ý hiện tại phần nhiều là chế nhạo. Khi Tiêu Dật tìm tới là lúc thấy Sở Trầm Uyên vẻ mặt bị nghẹn.

Đối với Sở Trầm Uyên, Tiêu Dật mới đầu vẫn còn chút kính sợ, dù sao thân phận của Sở Trầm Uyên cũng tương đương với chủ tịch nước tại nhân giới, thậm chí quyền lợi còn lớn hơn chủ tịch nước. Tiêu Dật là một người bình thường, khó tránh khỏi có chút cẩn trọng trước mặt Sở Trầm Uyên. Nhưng sau vụ lần tước Sở Trầm Uyên lén lút tới tìm y, còn cảnh cáo y không cho phép lại bán Playboy cho Đoạn Lăng Phong nữa, rồi bị Đoạn Lăng Phong bắt được, đánh cho một trận, từ đó hình tượng của Sở Trầm Uyên trong lòng Tiêu Dật đã rớt xuống ngàn dặm, vỏ bọc thần tiên triệt để vỡ nát.

Lần đó bị đánh xong không bao lâu, Sở Trầm Uyên lại lén lút chạy tới tìm Tiêu Dật lần nữa. Tiêu Dật mới đầu còn cho là Sở Trầm Uyên không chết tâm, muốn tiếp tục cảnh cáo mình. Ai ngờ Sở Trầm Uyên đã thay đổi phương thức hành sự, không còn lạnh mặt cảnh cáo, mà biến thành dùng tinh ngọc dụ dỗ. Không biết hắn từ miệng ai nghe được sự tồn tại của tạp chí BL tại nhân giới, Tiêu Dật có lý do đầy đủ để tin rằng người này là Lâm Thính Hải. Tóm lại, Sở Trầm Uyên hy vọng khi lần sau Tiêu Dật bán Playboy cho Đoạn Lăng Phong, có thể thuận tiện tặng kèm một quyển tạp chí BL. Hắn muốn âm thầm thay đổi sở thích hứng thú của Đoạn Lăng Phong, vì thế Sở Trầm Uyên hào phóng trả thù lao một vạn thượng phẩm tinh ngọc.

Tuy với hoàn cảnh hiện tại của Tiêu Dật, một vạn thượng phẩm tinh ngọc không tính là gì, nhưng dùng cách nói của Từ Sắt Nguyên là, chân muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt. Tiêu Dật không chút khách khí nhận lấy, và xem nó như là bồi thường cho lần trước Sở Trầm Uyên uy hiếp y tạo thành tổn thương tâm lý cho y.

Còn về tạp chí BL mà Sở Trầm Uyên hy vọng, Tiêu Dật trải qua chọn lựa tỉ mỉ, đặc biệt chọn tạp chí truyện tranh BL đặc biệt phát hành dành cho Lolita mười mấy tuổi của thị trường nhân giới tặng cho Đoạn Lăng Phong. Về một trình độ nào đó, có thể nói kế hoạch của Sở Trầm Uyên đã thành công, vì hiện tại Đoạn Lăng Phong lại có thêm sở thích mới, theo dõi truyện tranh nhiều kỳ mới nhất của nhân giới.

Sau chuyện này, Sở Trầm Uyên mỗi lần thấy Tiêu Dật đều trưng vẻ mặt chỉ trích “ngươi cư nhiên cầm tiền mà không làm việc”, Tiêu Dật cứ làm bộ như không thấy, tạp chí truyện tranh BL cũng là tạp chí BL mà! Y không tin Sở Trầm Uyên có mặt mũi đòi y trả tinh ngọc lại. Dù dao Sở Trầm Uyên nếu dám lén lút tới cảnh cáo y, y lập tức sẽ nói với Đoạn Lăng Phong.

Sự xuất hiện của Tiêu Dật, khiến Sở Mặc nhanh chóng hiện lên nét cười, “Tiểu Dật, sao em tới đây?”

Trước khi Tiêu Dật tới tìm Sở Mặc, trong lòng tràn đầy lo lắng, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Sở Mặc, lo lắng ban đầu bất tri bất giác nhạt đi không ít. Tiêu Dật không phí lời, trực tiếp đưa mấy thẻ ngọc có tin yêu thú xuất nhập cho Sở Mặc, còn nhắc lại nghi điểm của mình.

So với Tiêu Dật là vì có kinh nghiệm ở kiếp trước, đặc biệt mẫn cảm với hành động của yêu thú mới phát giác khác thường, Sở Mặc và Sở Trầm Uyên sau khi xem xong nội dung trong thẻ ngọc, gần như lập tức liền phát hiện đầu mối trong đó. Hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được tính nghiêm trọng của vấn đề trong mắt đối phương.

Sở Trầm Uyên lập tức đánh một lệnh bài màu vàng vào hư không, Cố Vũ còn đang bế quan, vân mạc không thể liên lạc với hắn, đạo lệnh bài này có thể xuyên qua các cấm chế của Cửu Thiên Huyền cung, là phương thức liên lạc duy nhất của hai người.

Khi Sở Trầm Uyên đánh lệnh bài ra, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên ngưng trọng. Tiêu Dật rất muốn hỏi, trong tiên lao dưới Lăng Tiêu thiên có phải đang nhốt một con Trì Mu bậc chín, nhưng lại cảm thấy y hỏi như vậy quả thật rất khó hiểu.

Có lẽ sắc mặt Tiêu Dật không tốt lắm, Sở Mặc an ủi vỗ vỗ y.

“Yên tâm, sẽ không có chuyện gì. Cấm chế của tiên lao vô cùng nghiêm mật, cho dù là yêu thú bậc mười trong đó căn bản cũng không thể thoát ra.”

Tiêu Dật nghĩ tới chuyện yêu thú chạy thoát kiếp trước, do dự một chút, gật đầu. Nói không chừng chuyện kiếp trước là một việc ngoài ý muốn, kiếp này bọn họ phát hiện sớm hơn, sẽ có khác biệt thôi!

Sau khi ba người nôn nóng đợi một canh giờ, tin tức của Cố Vũ truyền về, là tin xấu nhất.

Một ngày trước, mười mấy yêu thú bị trấn áp trong tiên lao dưới Lăng Tiêu thiên đồng thời vượt ngục đào thoát, tin tức này bị thủ vệ tiên lao giấu giếm, không báo lên trên. Cố Vũ hoài nghi, chuyện này là người bên cạnh Sở Trầm Uyên làm. Vừa rồi hắn tới tiên lao kiểm tra, phong ấn của tiên lao không có bất cứ tổn hại nào, giống như có người mở tiên lao thả yêu thú ra. Còn về thủ vệ che giấu tin tức này, đã hồn phi phách tán, tra không được chút đầu mối nào.

Tin tức của Cố Vũ, khiến ba người đang vui vẻ vì tuyển tú tiến hành thuận lợi lập tức cùng phủ lên một bóng âm trong lòng.

Sở Trầm Uyên sầm mặt, người thả yêu thú biết hắn không có mặt ở Lăng Tiêu thiên, nếu không sẽ không chọn lúc này. Phong ấn trấn áp yêu thú trong tiên lao có một chút tương liên với trấn thiên ấn trên người hắn, nếu phong ấn bị mở, trấn thiên ấn khẳng định có cảm ứng. Nhưng hiện tại hắn ở Linh Hư cảnh, cách Lăng Tiêu thiên quá xa, trấn thiên ấn cũng mất đi liên hệ với phong ấn tiên lao.

Sở Mặc đồng thời cũng nghĩ tới điểm này, nhíu mày, “Trừ Cố Vũ ra, còn ai biết thúc không ở Lăng Tiêu thiên?”

Sắc mặt Sở Trầm Uyên khó coi vô cùng, bất cứ ai biết bên cạnh có người phản bội cũng đều không phải là chuyện vui vẻ gì.

“Biết ta ra ngoài chỉ có một mình Cố Vũ, nhưng người hầu trong Huyền cung đều là lão nhân nhiều năm, tuy Cố Vũ lấy danh nghĩa bế quan không xuất hiện, nhưng thời gian lâu rồi, khó tránh sẽ để lộ vài sơ hở khiến người bên cạnh nhìn ra.”

Sở Trầm Uyên nói thế, rõ ràng là đã bài trừ hiềm nghi đối với Cố Vũ.

Tiêu Dật không hiểu những điều họ nói, điều y quan tâm nhất là, những yêu thú đã chạy thoát hiện tại đang ở đâu?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui