Tiên Giới Tẩu Tư Phạm

Yêu thú vượt ngục đi đâu?

Đây là điều mà mấy người Tiêu Dật trước mắt muốn biết nhất. Yêu thú bị trấn áp trong tiên lao đều không phải là yêu thú bình thường, thấp nhất cũng là tu vi đỉnh cao bậc tám, phần nhiều là yêu thú bậc chín. Những yêu thú này trước khi bị trấn áp không có con nào không là đại yêu làm mưa làm gió, nguy hại một phương tại tiên giới. Hiện tại những yêu thú này lại trốn ra, nghĩ thử xem, chúng nó muốn làm gì? Chúng nó sẽ làm gì?

Tiêu Dật không biết kiếp trước tại sao Trì Mu lại tới Linh Hư cảnh, là bị kim ngư vệ bức tới không còn lối thoát chạy tới đây? Hay là do ở đây có gì dẫn dụ nó, nơi này vốn là mục đích của nó? Nếu đổi vị trí, Tiêu Dật cảm thấy nếu y là yêu thú bị nhốt mấy trăm năm, một ngày chạy ra được, một là tìm nơi nào đó trốn để tránh bị kim ngư vệ bắt về lần nữa, một là tâm linh uốn éo dứt khoát hoành hành tàn sát tiên nhân để tiết hận. Huống hồ, theo ý của Sở Mặc và Sở Trầm Uyên, yêu thú chạy ra không phải là ngoài ý muốn, mà có người lập kế sau lưng. Nếu là vậy, Tiêu Dật cảm thấy đối phương tuyệt đối sẽ không chọn cách lén ẩn trốn, chọn lựa thứ hai có khả năng hơn.

Tiêu Dật có thể nghĩ vậy, đương nhiên Sở Mặc và Sở Trầm Uyên cũng nghĩ được. Cảm nhận Sở Mặc nhìn mình, Sở Trầm Uyên nhíu mày, “Con cảm thấy bọn chúng nhắm vào ta?”

Sở Mặc gật đầu, “Nếu đối phương đã biết người trong Huyền cung không phải là thúc, truy nguồn gốc tìm tung tích của thúc cũng không phải chuyện khó. Nếu không phải tiểu Dật cảm thấy đươc đầu mối trong tin tức phóng viên gửi về, hiện tại chỉ sợ chúng ta còn không biết chuyện yêu thú chạy thoát. Lấy hữu tâm tính vô tâm, ta nghĩ không ra đối phương đã khua chiêng gõ trống như thế, trừ nhắm vào thúc ra thì còn có thể là gì.”

Sắc mặt Sở Trầm Uyên khó coi nghiến răng nói, “Lại là đám điên dư nghiệt Vân Lam.”

Nghe tới dây, Tiêu Dật đã hiểu rõ thế cục hiện tại. Nói đơn giản, chính là phần tử khủng bố mang vũ khí hạt nhân chuẩn bị ám sát chủ tịch nước. Bọn họ cuối cùng có thể ám sát được chủ tịch nước hay không Tiêu Dật không biết, nhưng Tiêu Dật biết, một khi thật đúng như Sở Mặc nói, chuyện này do dư nghiệt Vân Lam làm, mà mục đích của họ lại là Sở Trầm Uyên, vậy hiện trường tuyển chọn ngày mai nhất định sẽ có chuyện, cuối cùng người bị thương vẫn là tiên nhân bình thường.

Tiêu Dật nghĩ thế, lập tức đề nghị, “Có cần tạm dừng cuộc tuyển chọn ngày mai không, suốt đêm sơ tán tiên nhân nơi này?”

Sở Trầm Uyên cười nhạo một tiếng, ra hiệu Tiêu Dật nhìn ra ngoài, “Nếu thật sự là dư nghiệp Vân Lam nhằm vào ta mà tới, cậu biết trong số những tiên nhân tới đây sẽ tiềm ẩn bao nhiêu người của họ không? Cho dù cậu muốn sơ tán, bọn họ cũng chưa chắc chịu đi. Hơn nữa cậu có từng nghĩ qua, đây là cơ hội tốt, một lưới bắt gọn bọn họ. Hiện tại đổi lại là chúng ta hữu tâm tính vô tâm, bỏ qua cơ hội này, sau này muốn bắt bọn họ rất khó.”

Tiêu Dật tuy biết Sở Trầm Uyên nói có đạo lý, nhưng vẫn nhịn không được nói, “Vậy những tiên nhân bình thường thì sao?”

Sở Trầm Uyên đang định nói y đừng để ý, Sở Mặc đã giành trước mở miệng, “Tiểu Dật yên tâm, bệ hạ có một món vũ khí trấn thiên ấn, có thể áp chế tu vi của tất cả mọi người trong một phạm vi nhất định xuống cùng một mức bằng nhau. Nếu thật sự đúng là do dư nghiệp Vân Lam nhân cơ hội ra tay, chắc chắn bọn chúng sẽ phái tới toàn là cao thủ. Chỉ cần áp chế tu vi của tất cả mọi người xuống cùng một trình độ, người của dư nghiệt Vân Lam và tiên nhân bình thường đấu với nhau, ai đánh ai chưa nói chắc được.”

Tiêu Dật hồ nghi nhìn Sở Mặc một cái, “Thật sự có vũ khí lợi hại như thế sao?”

“Đương nhiên.” Sở Mặc khẳng định, “Nếu không em cho rằng tu vi của bệ hạ chẳng qua là bậc tám, dựa vào cái gì có thể trấn áp tiên nhân bậc mười.”

Sở Trầm Uyên bồi thêm một câu mát mẻ, “Đúng đó, dựa vào trấn thiên ấn không chỉ có thể trấn áp tiên nhân bậc mười, còn có thể trấn áp tới mức người đó không nói chuyện được, ai kia mất trắng vị trí gia chủ, không biết sau này biết được chân tướng rồi có đau lòng hay không.”

Câu này của Sở Trầm Uyên vừa nghe đã biết có ám chỉ, Tiêu Dật nghĩ tới dị thường của Tiêu Đỉnh Lâu hồi chiều, ngẫm nghĩ nhìn Sở Mặc một cái, nhưng không nói gì. Đã xác nhận chuyện yêu thú trốn thoát, Tiêu Dật để lại không gian cho Sở Mặc và Sở Trầm Uyên, bất kể bọn họ có bố trí gì, y có thể làm cũng chỉ là tự bảo vệ tốt bản thân, đứng một bên phất cờ cổ vũ trợ uy mà thôi.

Tiễn Tiêu Dật đi, Sở Trầm Uyên cố ý nhìn Sở Mặc, “Con cảm thấy Tiêu Dật có nghe ra không, con không lo lắng một chút nào sao?”

Sở Mặc, “… Vấn đề này nên là ta hỏi thúc, thúc xem ra hoàn toàn không lo lắng chuyện có thể bị yêu thú tập kích.”

Sở Trầm Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, “Uổng cho ta có một đứa cháu tốt, con có biết trấn thiên ấn phong ấn tu vi một lần, thì sau đó ta cần phải tốn bao lâu mới có thể trở lại bình thường không.”

Sở Mặc không cho là đúng, “Đó là do thúc tu vi quá thấp, hơn nữa chẳng qua là bế quan thêm vài lần thôi, dù sao thúc thỉnh thoảng cũng hay bế quan.” Sở Trầm Uyên bị Sở Mặc làm nghẹn nửa ngày không nói ra lời, hừ lạnh đổi vấn đề, “Nhân thủ bao vây bên ngoài thì sao? Tập trung kim ngư vệ?”

Sở Mặc cự tuyệt, “Ngay cả bên cạnh thúc còn có người của dư nghiệt Vân Lam, thúc cảm thấy kim ngư vệ có thể trong sạch hết? Còn nhân thủ bao vây bên ngoài, chứ giao cho ta.”

Bên cạnh Sở Mặc có bao nhiêu người Sở Trầm Uyên còn không biết sao? Hắn thăm dò nhìn bộ dáng như đã biết rõ của Sở Mặc, vẻ mặt ngẫm nghĩ. Sở Mặc hoàn toàn không để ý sự thăm dò của hắn, trực tiếp quay người đi tìm Tiêu Dật.

“Anh muốn tìm bọn Lộ mượn nhân thủ?” Tiêu Dật kinh ngạc nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc gật đầu, “Chỗ Lộ còn có một phần hắc giáp mặc vệ, hỏi mượn Lộ thêm một số nhân thủ, để vây ở ngoài là đủ rồi.”

Tiêu Dật lặng lẽ cho điểm thưởng đối với chủ ý này, nhưng y nghĩ tới Sở Trầm Uyên, “Bệ hạ biết dự định của anh không?”

Sở Mặc lắc đầu, nhẹ cười trong ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Dật, “Tiểu Dật cảm thấy hắn còn có chọn lựa khác?”

Sở Mặc nói thế, Tiêu Dật cũng cảm thấy hiện tại Sở Trầm Uyên quả thật không còn chọn lựa nào khác, tính ra hắn không còn tin ai được nữa. Nếu đã quyết định đi thú nhân thế giới, hai người cũng không kéo dài, trực tiếp mang Vượng Tài biến mất khỏi tiên giới.

Ngay khi Sở Mặc và Tiêu Dật biến mất, tại một nơi cách biệt viện Đoạn gia không xa, một tiếng gầm gừ kỳ quái truyền ra. Trong tiếng gầm, một con hổ tướng mạo quái dị hiện ra từ chỗ tối, nôn nóng nhìn hướng biệt viện. Ngay vừa rồi, khí tức của thần cách đột nhiên biến mất. Con hổ không hiểu bước tới vài bước, có vẻ muốn lại gần nhìn xem, nhưng nó lập tức nhớ tới gì đó, bước chân dần chần chừ. Trong biệt viện đó có cao thủ cùng cấp với nó tồn tại, nó không dám lại quá gần. Không dễ gì mới trốn khỏi tiên lao, nó không hy vọng lại bị bắt trở về.

Con hổ nóng nảy đi vòng vòng vài lần, nó không cảm ứng sai, thần cách trước đó là ở trong viện. Từ Lăng Tiêu thiên đến Linh Hư cảnh, nó men theo khí tức thần cách tìm tới đây, nó nhất định phải lấy được thần cách. Nghĩ thế, con hổ nhìn biệt viện lần cuối, rồi lại ẩn mình vào bóng tối.

Một khắc sau, bóng dáng con hổ xuất hiện ở cửa sau đại trạch huy hoàng tráng lệ. Con hổ tựa hồ vô cùng quen thuộc hoàn cảnh nơi này, sau khi né trái né phải tránh khỏi mấy chỗ cấm chế nghiêm ngặt, thân hình khẽ vút nhảy vào trong viện. Con hổ tỉ mẩn ngửi trong không khí, sau khi xác nhận xung quanh an toàn, thân hình lập tức thu nhỏ, biến thành một con hổ con màu trắng có vằn, nức nở chạy tới một viện tử gần cửa sau.

Nơi hổ con màu trắng chạy tới, một thanh niên dung mạo hàm hậu tươi cười như hoa vuốt một con xích viêm sư hống thú, ánh mắt vô cùng dịu dàng.

“Hỏa Diệm, ngày mai ta dẫn mi ra ngoài dạo một vòng, được không?”

Xích viêm sư hống thú được gọi là Hỏa Diệm cúi đầu cọ cọ vào cổ thanh niên, có vẻ vô cùng thân mật, bên cạnh hắn còn có ba con xích viêm sư hống thú khác đang nằm.

Hổ con màu trắng xuất hiện vào lúc này, trong mắt thanh niên hiện lên tia vui sướng, vẫy tay với hổ con màu trắng, “Tiểu Bạch, qua đây.”

Hổ con màu trắng lấy lòng cọ cọ vào người thanh niên, nức nở kêu.

Thanh niên mỉm cười cúi người ôm hổ con màu trắng lên, cúi đầu cười dịu dàng, tiến sát lỗ tai hổ con thấp giọng nói, “Mi đi đâu? Đừng quên chuyện mi từng hứa.”

Thân hình hổ con cứng lại, rất nhanh quay đầu, nhanh chóng nói, “Yên tâm, nể tình các ngươi cứu ta ra, chuyện ta đã đáp ứng nhất định sẽ làm được.”

Thanh niên mỉm cười, nghiêm túc giúp hổ con vuốt lông.

Khi thanh niên trêu chọc mấy con xích viêm sư hống thú xong chuẩn bị đi, Tiêu Dương một thân cẩm y cùng mấy tiểu tư đi vào.

Nụ cười trên mặt thanh niên biến mất, cẩn trọng nhìn Tiêu Dương một cái, nói, “Tam đệ.”

Tiêu Dương bất mãn trừng hắn một cái, sắc giọng nói, “Ngươi ở đây làm gì?”

Thanh niên do dự liếc nhìn xích viêm sư hống thú bên cạnh, từ khi Tiêu Dương bước vào đã thấy xích viêm sư hống thú bên cạnh thanh niên, hắn chính là nhắm vào mấy con xích viêm sư hống thú này.

“Xích viêm sư hống thú của ngươi từ đâu mà có?”

Thanh niên yếu ớt lùi lại một bước, cắn môi không chịu trả lời.

Tiêu Dương hừ lạnh một tiếng, “Ngày mai ta muốn đến xem tuyển tú ở Linh Hư cảnh, mấy con xích viêm sư hống thú này ta muốn.”

Thanh niên co cổ, nhưng vẫn gắng gượng nói, “Mấy con xích viêm sư hống thú là bạn của ta gửi ở đây, ta…”

Tiêu Dương trực tiếp liếc thanh niên một cái, “Không phải chỉ là mấy con súc sinh thôi sao? Bạn của ngươi dùng bao nhiêu tinh ngọc mua được, bảo đại ca trực tiếp cho ngươi tinh ngọc là xong.”

“Đại ca…” Thanh niên tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng vẫn không dám nói.

Tiêu Dương chán ghét trừng thanh niên một cái, từ nhỏ hắn đã xem thường nhị ca nhu nhược vô năng này, một chút tác dụng cũng không có, cũng như mẹ hắn, tại Tiêu gia đều như kẻ trong suốt.

Cái trừng này, Tiêu Dương cảm thấy hình như hắn nhìn thấy một con hổ con màu trắng, lập tức nâng cằm Tiêu Khắc lên, “Sau lưng ngươi là gì?”

“Không… không có gì.”

Trong lúc Tiêu Khắc nói, một con hổ con màu trắng có vằn rụt rè thò đầu ra, Tiêu Dương lập tức hai mắt phát sáng. Ra hiệu bảo Thập Tứ ôm hổ con qua.

“Đây là yêu thú chủng loại nào?”

Thập Tứ cúi đầu cung kính nói, “Là tuyết hổ đặc biệt của Hư Vô hải, không có lực công kích, chỉ là món đồ chơi.”

Tiêu Dương thỏa mãn cười, “Vừa hay ngày mai tặng cho chị dâu tương lai, nàng nhất định rất thích. Nhị ca, ngươi nói đúng không?”

Thanh niên được gọi là nhị ca rụt rè nhìn Tiêu Dương một cái, chậm rãi gật đầu.

Tiêu Dương thỏa mãn ôm hổ con màu trắng rời khỏi tiểu viện, bỏ lại thanh niên nhìn theo bóng lưng hắn mỉm cười.

Thấy Tiêu Dương đã đi xa, một tiểu tư vẫn luôn đứng cúi đầu sau lưng thanh niên lặng lẽ tiến lên một bước, khàn giọng nói: “Đây chính là tên ngu xuẩn mà ngươi nói?”

Thanh niên hàm hậu cười, “Đủ ngu, nhưng lại đủ hữu dụng.”

Tiểu tư dùng ánh mắt như nhìn người chết nhìn Tiêu Dương một cái, gật đầu tán đồng lời thanh niên.

Thanh niên tựa hồ nhớ tới gì đó, hạ giọng, “Bệ hạ không phải nói muốn đợi tin tức bên phía ma pháp thế giới sao? Sao lại đột nhiên có hành động?”

Trên mặt tiểu tư lộ vẻ đắc ý, khẩu khí như bố thí, “Hiện tại cho ngươi biết cũng không sao cả, bệ hạ vốn dự định cùng ma pháp thế giới trong ứng ngoại hợp. Nhưng tên ngu xuẩn Hàn Ngọc Khiêm vẫn không có tin tức, gần đây Sở Trầm Uyên lại tăng mạnh tuần tra ở thông đạo biên giới hai giới tiên nhân, bệ hạ hoài nghi Hàn Ngọc Khiêm đã gặp chuyện.”

Tiêu Khắc bày vẻ mặt hứng thú nghiêm túc lắng nghe, trong lòng thì không nhịn được thầm mắng, ngu xuẩn, mấy thứ này có liên quan gì tới hành động lần này.

Cuối cùng tiểu tư nói tới chính đề, “Sở Trầm Uyên không ở tại Lăng Tiêu thiên, mà vẫn luôn làm giám khảo của cuộc tuyển tú.”

“Cái gì?” Tiêu Khắc không nhịn được kêu nhỏ.

Tiểu tư khoe khoang, “Chỉ sợ trừ bản thân Sở Trầm Uyên, cũng chỉ có bệ hạ có thể vừa nhìn đã nhận ra tên Cố Vũ trên bàn giám khảo chính là Sở Trầm Uyên. Nếu Sở Trầm Uyên dám một mình rời khỏi Lăng Tiêu thiên, bệ hạ sẽ cho hắn có đi không về.” Nói tới đây, tiểu tư cười nói, “Hiện tại ngươi biết tại sao ta bảo ngươi đẩy những con yêu thú này cho người khác, mà không phải để ngươi đích thân ra mặt rồi chứ?”

Tiêu Khắc lộ vẻ cảm kích gật đầu.

Tiểu tư phất tay, “Sau này ngươi là đại công thần phục quốc của bệ hạ, là gia chủ tương lai của Tiêu gia, huynh đệ ta còn cần ngươi phải chăm sóc nhiều.”

Tiêu Khắc hàm hậu cười thành khẩn gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui