Tiên Hà Phong Bạo


Cảnh giới linh hồn thậm chí so với một ít Đế Tôn đã muốn mạnh hơn, mà lại quanh quẩn một cổ ý cảnh kỳ lạ, khó có thể đoán được.

Tương tự như Liễu Vũ Yên, ý cảnh huyền diệu khó lường, không thể bắt được.

Hai người, một là đệ tử Thiên Sư, một là đệ tử Ma Sư, thực lực không thể dùng tu vi thông thường để cân nhắc.

- Cô Huyền!.

!
Băng Phong tiên tử sắc mặt hơi run sợ, giờ phút này nàng chỉ là chạm đến khí tức đối phương liền có thể khẳng định, người này ít nhất là cường giả cấp độ ngang Thái Âm Tử Thần kia.

Lực uy hiếp của Cô Huyền không cần dùng cảnh giới tu vi để chứng minh.

Chỉ dựa vào tên tuổi một trong “Thiên Tung Cửu Tinh”, tam đệ tử kiệt xuất nhất của Ma Sư, hắn ít nhất có thể xếp vào cấp độ đỉnh tiêm trong Thiên Tung Cửu Tinh, sánh vai cùng Cửu điện hạ, Liễu Vũ Yên.

- Cô Huyền dường như đã trở thành một nhân vật lợi hại!.

!
Ánh mắt Thái Âm Tử Thần u lãnh, một tia nghiền ngẫm cười nhạo, lườm xem Cô Huyền.

Mà giờ khắc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm:
- Có tin tức xác minh, Cô Huyền kia trong mấy năm gần đây đã thành công chiến thắng Thiên Tung Cửu Tinh, hôm nay hắn đến, có thể thấy rõ mục đích cùng quyết tâm của hắn!.

!
Thiên Tung Cửu Tinh, danh như ý nghĩa, chính là chín đại kỳ tài có một không hai lộng lẫy nhất, thiên phú đủ để tung hoành tinh không từ cổ chí kim.

Cô Huyền đã chiến thắng ba vị Thiên Tung Cửu Tinh, như vậy kế tiếp, mục thiêu của hắn còn thừa lại năm vị.

Trùng hợp năm vị Thiên Tung chi tinh còn thừa đều tại Thiên Lâm Giới, theo thứ tự là: Băng Phong tiên tử, Thái Âm Tử Thần, Tuyệt Vô Ảnh, Liễu Vũ Yên, cùng với Từ Huyền.

Dựa theo ý nguyện, Cô Huyền sắp sửa quét ngang ngũ đại tân tinh khác ở đây, mà lại coi thường bằng hữu.

- Rất tốt, rất tốt!.

! Tin tức đúng, toàn bộ đều ở đây!.

!
Cô Huyền một đầu tóc trắng phất phới, trôi nổi giữa không trung.


Ánh mắt hắn tịch liêu cô đơn, nhàn nhạt nhìn quét khắp thiên địa.

Không gian cách xa trùng trùng điệp điệp, ánh mắt của hắn lại nhao nhao chuyển qua ngũ đại tân tinh.

Bất kể là Thái Âm Tử Thần cùng Băng Phong tiên tử hay Từ Huyền mấy chục ức dặm bên ngoài, bọn người Cửu điện hạ cũng đều cảm nhận được ánh mắt bễ nghễ kia.

- Cô Huyền, ngươi rất cuồng vọng, cũng đủ cường a!.

! Vậy mà đã quét ngang Tam đại tân tinh.

Bất quá hôm nay, thành tựu của ngươi xem như phải dừng tạ��i đây!.

!
Một thanh âm khàn khàn lạnh như băng, lộ ra tử vong hàn ý, lan tràn cả phiến hư không.

Cô Huyền thân hình phiêu lập giữa không trung đột nhiên cứng đờ, lông mi nhảy lên, có chút ngoài ý muốn.

Hiển nhiên, hắn cũng không ngờ tới, trong Thiên Tung Cửu Tinh còn có tồn tại cường đại như thế.

Thái Âm Tử Thần luận cảnh giới linh hồn, tuyệt không thua hắn, thậm chí tạo nghệ càng sâu.

- Ra tay đi!.

!
Cô Huyền chậm rãi nhắm con ngươi lại, tóc trắng phất phới, trên mặt hiển hiện vài nếp gấp, trên người hiện ra một mảnh khí tức già yếu khô.

- Thái Âm Chi Mâu!.

!
Thân ảnh đên kịt như cây trúc rồi đột nhiên hóa thành vong viên nguyệt, hiện ra tâm tính Thái Âm.

Một mảnh bầu trời phụ cận lập tức lâm vào âm u, tử vong hàn ý phô thiên cái địa lan tràn ra.

Cường như Cô Huyền cũng cảm nhận được vài phần hàn ý, cổ khí tức nguy hiểm này thậm chí lan đến gần linh hồn.

A… Ông!.

!
Trong Thái Âm Chi Mâu bắn ra tử vong chi quang đen kịt trong suốt.

Cô Huyền lập tức bị một tầng màu đen trong suốt bao phủ, thân thể lạnh cứng run lên.

Sắc mặt hắn vốn rất già nua, giờ phút này ngược lại nhìn không ra hư thật.

Hiển nhiên, tạo nghệ linh hồn của Thái Âm Tử Thần trong Thiên Tung Cửu Tinh tuyệt đối đứng tại một điểm cao.

Đơn giản so sánh linh hồn, ngay cả Đế Tôn Thần Hư sơ kỳ, hơn phân nửa không phải đối thủ của hắn, thậm chí khả năng sẽ bị uy hiếp trí mạng!.

!
Nếu không trước đó Thái Âm Tử Thần cũng khó có thể chém giết Đế Tôn.

- Rất khiến ta ngoài ý muốn…
Cô Huyền mở ra hai con ngươi, một mảnh sắc thái u ám
Lực lượng Thái Âm Chi Mâu tập trung trên người hắn lại không có bao nhiêu phản ứng.

Cái gì!.

!
Thái Âm Tử Thần ánh mắt ngưng tụ, Cô Huyền bị hắn tập trung phảng phất như là cọc gỗ chết khô, không có bất kỳ phản ứng nào.

Cấm thuật linh hồn của hắn, đại đạo bản nguyên pháp tắc tham hóa có liên quan tử vong, phàm là sinh linh còn sống cũng khó khăn may mắn thoát khỏi.

Có thể ý cảnh của Cô Huyền cao thâm mạt trắc, phảng phất đã làm cho chính mình hóa thân tử vong, “Thái Âm Chi Mâu” của Thái Âm Tử Thần đã mất đi hiệu quả.

- Thái Âm Chi Hỏa!.

!
Thanh âm lạnh như băng sởn hết gai ốc quanh quẩn thiên địa.


Hô A…!.

!
Hồn diễm trong suốt màu đen tử vong, lăng không thiêu đốt trong ngoài Cô Huyền.

- Hí!.

!!.

!
Cô Huyền không khỏi đau nhức ngâm một tiếng.

Mi tâm hiện ra vài phần thống ý.

Lúc trước, Thái Âm Tử Thần bằng vào diễm này đã chém giết Đế Tôn.

- Khặc khặxxxxxx… Tam đệ tử kiệt xuất nhất của Tông như ma cũng không chỉ có thế a!.

!
Thái Âm Tử Thần phát ra tiếng cười đắc ý.

Giờ phút này, ngay cả Cô Huyền cũng lâm vào nguy hiểm nhất định.

Bên trong tất cả thống khổ dày vò, hắn chậm rãi mở ra hai tay, một tầng ánh sáng nâu đen bao phủ toàn thân.

Từ khi giao chiến đến giờ là lần dầu tiên hắn ra tay.

Lực lượng Thái Âm Chi Hỏa cùng ánh sáng nâu đen kia đan vào cùng một chỗ.

Rồi sau đó, Cô Huyền mặt không biểu tình, phiêu lập giữa không trung nhìn qua Thái Âm Tử Thần.

- Điều này sao có thể?
Thái Âm Tử Thần cảm nhận được Thái Âm Chi Hỏa của chính mình đang chậm rãi héo rũ, như đóa hoa héo tàn.

Bên trong u tối, tựa hồ có một loại quy luật tự nhiên, ảnh hưởng hết thảy.

- Ngươi thua!.

!
Cô Huyền rốt cục lên tiếng.

- Ta thua Làm sao có thể!.

!
Thái Âm Tử Thần sắc mặt tái nhợt.

Thi triển cấm thuật Thái Âm Chi Mâu bực này cực kỳ hao tổn nguyên khí tâm thần.


Hắn tiếp tục thi triển một lát, hồn lực cùng nguyên khí đều đại tổn.

Cô Huyền phảng phất nhìn thấu hết thảy.

- Hừ!.

! Nếu ta không công kích, ngươi cũng không làm gì được ta!.

!
Thái Âm Tử Thần đột nhiên đình chỉ thi triển Thái Âm Chi Mâu, giữ lại bộ phận chiến lực.

Thái Âm Chi Mâu của hắn, một ngày chỉ có thể thi triển ba lượt.

Thời khắc vừa rồi tương đương với thi triển gần hai lần, nếu như đổi lại là Đế Tôn bình thường, liền có khả năng tử vong.

Ông bá!.

!
Tiếp theo, dưới chân Thái Âm Tử Thần nhô ra một quang xoáy màu đen, tứ phía thiên địa lâm vào hắc ám, sau đó thân hình hắn triệt để ẩn nấp tan rã trong đó.

- Thương Thiên Diệc Lão…
Cô Huyền cười lạnh một tiếng, chậm rãi giơ chưởng lên, hướng hư không nhẹ nhàng nhấn một cái.

BA~ ba!.

!
Hư không phụ cận đen kịt, thoáng chốc lâm vào tĩnh mịch.

Thiên địa vũ trụ trong một khắc này tựa hồ bị cứng lại, thiên địa linh khí, quang, nhiệt phong, thanh, hết thảy sự vật đều như lão giả mất đi.

Quang cảnh loại này giống như dòng suối biến thành một bãi nước đọng.

Ngay cả thiên địa cũng như vậy, huống chi sinh linh ở giữa?
- Ah…
Trong hư không hắc ám, một thân ảnh khô gầy như gậy trúc không ngừng giãy dụa, lại có vẻ già nua vô lực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận