Thông thường mà nói, pháp bảo đạt đến cấp bậc bảo khí, luyện khí tiên sĩ căn bản không thể sử dụng, thậm chí luyện thần kì tiên sư cũng chưa chắc có thể khống chế, nhưng Nhiếp Hàn lĩnh ngộ và dung hội kiến ý trong đó, lại là một ngoại lệ, miễn cưỡng có thể điều khiển kiếm này một hai.
Dưới sự gia trì của bảo khí cấp cổ kiếm, công kích của Nhiếp Hàn trực bức luyện khí kì đỉnh phong cấp hạn, nhưng so với võ tu mặt vàng, vẫn có chênh lệch nhất định.
Nhiếp Hàn kinh hô một tiếng, cổ kiếm một lần nữa chém ra, kiếm khí băng hàn sâm nhiên, liên tục lập lòe, như những viên tinh quang băng lạnh lấp lánh.
Trước bất lợi rõ ràng, hắn vẫn chủ động xuất kích.
Nam tử mặt vàng cười lạnh một tiếng, quyền chưởng giao thoa, trong hư không sản sinh chân lực nổ vang như sấm, mỗi một đòn đều kinh hồn động phách.
Chát chát chát ~
Mấy hiệp thời gian, Nhiếp Hàn bị một luồng chân lực cường đại đánh bay ra ngoài, đập mạnh lên vách núi, thổ ra một ngụm huyết, nhìn có vẻ mệt mỏi. Còn nam tử mặt vàng, cũng kêu lên một tiếng, thân thể vốn đã trọng thương, bị tác động vài phần.
- Chịu chết đi!
Nam tử mặt vàng quát lên một tiếng giận dữ, vận chuyển chân lực hùng hậu, chuẩn bị phát động một đòn chí mạng cuối cùng.
- Kết thúc vậy sao?
Nhiếp Hàn khóe miệng hiện ra một tia chua chát, lập tức bị thần tình lạnh lùng dứt khoát thay thế, nhắm mắt, từ từ giơ cổ kiếm, trong nháy mắt ngưng tụ ra kiếm đạo áo nghĩa cường đại nhất từ trước đến nay: Một kiếm đó chưa chém ra, trong hư không đã vang lên vô số tiếng kiếm minh, trên cổ kiếm ngưng tụ vô số lãnh tinh quang điểm, như tinh thần sáng chói hóa thành kiếm hà mênh mông...
Nam tử mặt vàng cảm nhận tiếp theo sẽ là một kiếm đáng sợ, nhưng hắn có đủ tự tin, cho dù phải trả giá, cũng phải đoạt được bảo khí này, nếu cứ kéo dài thời gian, cường giả khác của Đông Phương gia sẽ chạy đến, đến lúc đó sẽ chẳng còn cơ hội.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Oanh!
Một tiếng thét như kinh lôi, hóa thành khí láng sóng âm sắc bén, từ sau lưng phóng tới nam tử mặt vàng.
- Cái gì!
Hắn bỗng dưng dừng công thể, khí huyết tâm thần hơi rung, khóe mắt còn kịp nhìn thấy một thiếu niên cân xứng sau lưng.
- Ngươi... sao ngươi lại đến?
Nhiếp Hàn đang ngưng tụ một kiếm cuối cùng, giật mình chấn động.
- Bởi vì muốn đến, cho nên mới đến.
Từ Huyền hít một hơi thật sâu, da dẻ nổi màu sáng loáng như đồng thau, một luồng "thế" vô hình, từ trên người tán phát, mắt cháy rực hồng quang, như ánh nến nhảy nhót:
- Ta không muốn nhiều năm sau, bởi vì nhất thời e sợ mà hối hận cả đời. Tất cả, chỉ vì tuân theo bản tâm ta, không oán không hận!
- Tiểu tử này...
Nam tử mặt vàng nhất thời rơi vào thế gọng kìm, chỉ cảm thấy trên người thiếu niên sau lưng truyền đến một luồng khí tức nóng rực, làn tràn trong lòng.
Sát!
Cùng thời gian tranh giành mạng sống!
Từ Huyền không chút do dự, lệ mang hiện lên trong mắt, "binh" thân hình như đạn pháo bay vọt trong không trung, nguyên lực trong người như triều thủy thôi động, toàn thân cháy rực như hỏa diễm quang nhân, khí tức viêm nhiệt bạo ngược cùng sức mạnh viễn cổ thể tu "thế" dung hợp.
Khoảng khắc đó, tư thế Từ Huyền như hỏa sắc long ảnh, dừng lại giữa không trung, hư không xung quanh tựa như bị ngưng kết, áp lực đến cực hạn.
Nguyên lực toàn thân hắn thiêu đốt, thôi động một viên tinh huyết trong người, ngưng tụ trong miệng, há miệng nhổ: phụt ~
Một khối xích sắc quang diễm quỷ khốc thần sầu, như từ trong miệng thượng cổ thiên long nhổ ra, từ không trung phía sau hướng đến võ tu mặt vàng. Bạn đang đọc truyện được tại
Võ tu mặt vàng thân hình cứng đờ, luồng khí tức viêm liệt mang tính hủy diệt sau lưng, mang theo một luồng nguy cơ chí mạng mãnh liệt...
Từ Huyền bay lên giữa không trung, hiện tư thái long hình, toàn thân bao phủ trong một tầng hồng quang viêm liệt, hoàng cứ giữa không trung, ngưng tụ toàn thân nguyên lực và một viên tinh huyết, thiêu đốt đẩy tới một điểm, trong miệng thổ ra một khối xích sắc quang diễm rung rung bất định, khí tức viêm nhiệt hủy diệt, lao xuống mặt đất, khiến sinh linh gần đó run rẩy bất an.
Đây chính là bí kĩ Từ Huyền tham ngộ sau khi lĩnh ngộ đệ thập biến, long chi nộ tức.
Vừa hiện thân, đã trực tiếp thi triển đòn sát thủ, không chút bảo lưu. Bởi vì đối diện là luyện thần kì võ tu, thủ đoạn bình thường không thể làm gì được đối phương.
Long chi nộ tức lúc này, so với lần thi triển đầu tiên, biến hóa rất lớn.
Đầu tiên là uy năng, tăng trưởng rất lớn, mà lại dung hợp "thế" tinh thần thần uy, phát ra một đòn như vậy, lập tức khóa chặt kẻ thù.
Cho nên khoảng khắc Từ Huyền phun ra viêm lực hủy diệt, thân hình võ tu mặt vàng cứng đờ, nhưng vì chênh lệch cảnh giới, Từ Huyền muốn hoàn toàn khóa chặt đối phương, cũng cực kì khó khăn.
Thứ hai trên phương diện phát huy sức mạnh, Từ Huyền lần này hoàn toàn khống chế như ý, đem "long chi nộ tức" khí tức kinh thế hãi tục thu liễm áp súc, vừa gia tăng uy lực, vừa tránh kinh động những người gần đó.
- Khí tức đáng sợ quá, đâu là võ đạo cấm kị gì vậy...
Võ tu mặt vàng lưng đẫm mồ hôi, luồng khí tức nóng bỏng như lôi đình viêm hỏa hủy diệt, tiến một bước thẳng thấu linh hồn.
Luyện thần kì võ tu cho dù cường đại, cũng không dám chống lại một đòn này.
Hắn vô thức chuẩn bị né tránh, nhưng đúng lúc này, Nhiếp Hàn trước mặt, mắt hiện một đường kiếm hình thần quang đáng sợ, hét lên một tiếng, cổ kiếm trong tay lấp lánh một phiến lãnh tinh quang điểm, phóng ra một đường kiếm quang chói sáng như tinh hà, nhưng trong tích tắc lại biến mất trong cổ kiếm.
Biến mất!
Đồng thời cũng mang theo vô số tiếng kiếm minh và khí tức băng lạnh thấu xương.
- Không ổn!
Võ tu mặt vàng thân hình lắc mạnh, suýt chút nữa đứng không vững, sắc mặt có chút trắng bệch.
Khoảnh khắc Nhiếp Hàn phát ra một đòn quỷ thần khó đoán, võ tu mặt vàng linh hồn tầng diện chấn động, chỉ cảm thấy một phiến tinh thần quang điểm băng lạnh sáng ngời, hội tụ ra một đường tinh hà băng lạnh trảm thiên bổ địa, đem sức mạnh kiếm ý, huyễn hóa thành khí thế bàng bạc như tinh hà, khó có thể tưởng tượng một đòn của Nhiếp Hàn lại ẩn hàm uy năng và áo nghĩa như vậy.
Cho dù với tu vi và cường độ kiếm ý hiện tại của Nhiếp Hàn, kiếm đạo công kích mô phỏng ra, trước mặt cường giả chân chính, chẳng là gì, nhưng phóng nhãn thoát phàm tam giai, lại là kinh thế hãi tục.
Cho dù với tu vi của võ tu mặt vàng, tâm thần cũng bị đâm ra một vết thương, thân hình cứng đờ tại chỗ trong giây lát.
Nhưng, uy năng công kích mang tính hủy diệt chân chính, lại đến từ Từ Huyền phía sau.
Phốc~
Từ Huyền hội tụ bảy phần nguyên lực, đốt cháy tinh khí thần trong người, thậm chí tiêu hao tinh huyết phát ra quang khối xích viêm, mang theo một tia khí tức kiêng kị, từ giữa không trung ầm ầm đánh lên người võ tu mặt vàng.
Võ tu mặt vàng vừa hồi phục, chỉ kịp vận chuyển bốn năm phần chân lực hộ thể, một khắc sau linh hồn và nhục thân cùng run rẩy, khí tức viêm nhiệt hủy diệt nổ tung trong nháy mắt.
Ầm!
Mặt đất gần đó rung chuyển, một phiến khí tức viêm nhiệt hủy diệt, trong giây lát cuốn sạch tất cả trong phạm vi mười mấy trượng vuông.