Tiên Hà Phong Bạo

Đông Phương gia chủ lùi liền mấy bước, ổn định thân hình, một mặt ngưng trọng.

Trương Thiên Khôi hừ nhẹ một tiếng, bị đẩy xa hơn, có chút thở dốc, mặc dù ở thế hạ phong nhưng chiến ý trong mắt đại tăng, cười vang một tiếng nói:

- Trương mỗ thấn thăng luyện thần cửu trọng chưa lâu, đang muốn cùng ngươi ma luyện một phen.

Võ tu và những phương thức tu hành khác, đặc điểm lớn nhất chính là thông qua chiến đấu, nâng cao tu thực lực, tục xưng lấy chiến dưỡng chiến cho nên trong chiến tranh tu giới, thân ảnh võ tu càng lúc càng nhiều, dần trở nên phồn vinh, thay thế thể tu hậu thế.

- Trương gia là lấu tiên pháp truyền thừa, không ngờ lại có một võ đạo cao thủ ngươi.

Đông Phương gia chủ lơ lửng giữa không trung, thu hồi linh kiếm trong tay.

- Vậy thì đã làm sao. Trương mỗ thứ nhất không phải gia chủ, thứ hai chỉ theo đuổi đạo của riêng mình.

Thiết thương trong tay Trương Thiên Khôi hơi động đậy, trong mắt lóe hiện chiến ý cường đại.

- Rút!

Đông Phương Uy quan sát hai cái, đột nhiên vung tay dẫn lĩnh một luyện thần kì tiên sư, quay người bỏ đi, lôi lệ phong hành.

Từ Huyền kinh ngạc không thôi, hai đại cao thủ tại sao mới giao thủ vài chiêu đã lập tức kết thúc?

- Gia chủ, tại sao không tiếp tục đánh, chúng ta đâu phải không có cơ hội chiến thắng.

Sau khi bay xa vài dặm, luyện thần kì tiên tu bên cạnh, băn khoăn hỏi.

- Lúc nãy lão bất tử ngưng đan tổ sư tự bạo ảnh hưởng đến ta, bị thương không nhẹ, tiếp tục trường chiến, e rằng khó giành thắng lợi. Huống hồ, võ tu đồng giai giao phong với nhau, có thể đẩy mạnh tu vi, Trương Thiên Khôi vừa bước vào luyện thần cửu trọng chưa lâu, ta bây giờ đánh với hắn khó có thể giành chiến thắng, ngược lại còn giúp hắn ma luyện tu vi cảnh giới...

Đông Phương Uy lạnh nhạt nói.

- Gia chủ anh minh chu đáo, nếu chỉ vì mấy dư nghiệt Tinh Vũ Môn có tiềm lực mà liều mạng đúng là không xứng đáng, trên thế gian này thiên tài có tiềm lực còn rất nhiều, nhưng có thể vượt qua thoát phàm tam giai, Hoàng Long Thành mấy trăm năm cũng không được mấy người.

Vị luyện thần tiên tu bên cạnh gật đầu nói.

Còn bên kia, Trương Thiên Khôi sau khi đánh lùi Đông Phương gia chủ quay về Quỳnh ngọc phi các, chúng đệ tử Trương Thị gia tộc hưng phấn đại hỉ.

- Biểu thúc thực lực quả thật phi phàm, đến Đông Phương gia chủ cũng bị người đánh chạy.

Lâm Huy vẻ mặt lấy lòng nói.

Nhưng Trương Thiên Khôi sau khi bước vào phi các thân hình đột nhiên lảo đảo, khóe miệng rỉ máu:

- Không hổ là Đông Phương gia chủ, luyện thần đỉnh phong cường giả, giữa ta và hắn vẫn còn khoảng cách nhất định.

Từ Huyền nhíu mày, cùng là luyện thần cửu trọng, chênh lệch lớn thế sao? Đông Phương gia chủ liên tục đại chiến thực lực

hao tổn hơn nữa còn có thể bị thương.

Trương Vũ Hàm ngữ khí ngưng trọng, thì thầm giải thích nói:

- Đông Phương gia chủ thân là võ tu thế gia, truyền thừa một loại thần bí huyết mạch hiếm thấy nào đó.

- Đông Phương gia tộc thân là võ tu thế gia, truyền thừa một loại thần bí huyết mạch mỏng manh nào đó... Đệ tử đích hệ tộc này, tu vi vượt trội võ tu đồng giai. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Đông Phương gia có thể sừng sững ngàn năm ở Hoàng Long Thành.

- Huyết mạch... ngươi là chỉ truyền thừa huyết mạch?

Kí ức liên quan trong kiếp trước, lập tức phù hiện trong não hải Từ Huyền.

Truyền thừa huyết mạch là một số gia tộc đời đời kéo dài sức mạnh huyết mạch, thường sở hữu uy năng không thể tưởng tượng, hơn nữa sức mạnh loại huyết mạch này, không liên quan đến linh căn thiên phú. Căn cứ tin tức kiếp trước, hậu thế sở hữu truyền thừa huyết mạch, viễn cổ tổ tông, chắc chắn không phải sự tồn tại cường đại trong thiên địa như cổ thần mà, trong đó cũng có thể tu thời kì hoang cổ.

- Ngươi cũng biết truyền thừa huyết mạch.

Trương Vũ Hàm có chút bất ngờ, gật đầu nói:

- Loại huyết mạch mà Đông Phương gia truyền thừa, cực kì mỏng manh, đến hôm nay, loại huyết mạch truyền thừa đó chỉ còn lại rất ít, đến Đông Phương gia chủ cũng không có được huyết mạch truyền thừa chân chính.

Từ Huyền lập tức động dung, Đông Phương gia chủ vậy mà vẫn chưa có được huyết mạch truyền thừa chân chính.

- Sở hữu huyết mạch truyền thừa chân chính là Đông Phương lão tổ, một thân tu vi đạt đến ngưng đan hậu kì, phóng nhãn Hoàng Long Thành, gần như không ai có thể địch nổi. Ngoài ra, Đông Phương gia còn có một người nữa sở hữu truyền thừa huyết mạch, đó là Đông Phương Bá!

Trương Vũ Hàm nói đến đây, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia lo lắng.

Đông Phương Bá!

Từ Huyền thoáng rùng mình, Đông Phương Bá này kiêu căng hoành hành, tham lam âm độc, không ngờ lại có truyền thừa huyết mạch, nghe nói hắn là Hoàng Long Thành võ tu kì tài hiếm có, không ngờ còn đáng sợ hơn tưởng tượng.

Chẳng trách Trương Vũ Hàm lúc này tâm sinh lo lắng, nhiều năm sau, khi Trương Thị gia tộc lão nhất bối cường giả ngưng đan mất đi, đợi đến lúc bọn Trương Phong chưởng quản gia tộc, còn có thể chống lại Đông Phương gia chủ nữa hay không?

Mau mắn duy nhất là, Đông Phương gia tộc và viễn cổ tổ tông cách nhau quá xa, đến hôm nay, loại truyền thừa huyết mạch đó, đã khá mong manh.

Từ Huyền trong lòng không khỏi cảm khái, một số người vừa sinh ra đã có ưu thế đắc thiên độc hậu, người khác nỗ lực cả đời, cũng không đổi được.

- Ha ha, huyết mạch truyền thừa? Nhưng là hưởng ân đức viễn cổ tổ tông che chở, sức mạnh huyết mạch tiên thiên truyền thừa mà đến, có gì đáng kiêu ngạo?

Giọng nói của tàn hồn kiếp trước đột nhiên vang lên, từ chối cho ý kiến.

Từ Huyền không cho là vậy, huyết mạch truyền thừa này ưu thế quá lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, nhiều năm sau, thực lực đáng sợ của Đông Phương Bá sẽ vô cùng cường hoành, muốn giết hắn liệu có dễ hay không?

- Ngươi cũng không có chí khí, huyết mạch truyền thừa chỉ là hưởng ké phúc từ viễn cổ tổ tông, một ngày nào đó, ngươi đem thể tu chi đạo tu luyện đến cực chí, mỗi một giọt huyết dịch trên người, đều có sức mạnh áp bách thiên địa, kinh diệt tiên ma, khi đó chính là khai sáng truyền thừa huyết mạch tổ tông, để hậu nhân ngươi kéo dài huyết mạch cường đại.

Trong giọng nói của tàn hồn kiếp trước mang theo đầu độc cường đại.

Từ Huyền cũng nghe đến tim đập thình thịch, thầm gật đầu, so với tổ tông khai sáng huyết mạch truyền thừa, hậu thế hưởng thụ ân huệ tổ tông, căn bản không thể đánh đồng.

- Từ tiên sĩ, việc gia nhập bổn tộc khách liêu, không biết ý ngươi thế nào.

Trương Vũ Hàm mỉm cười nói.

- Trương tiểu thư không cần hỏi lại, Từ mộ lúc này cho dù lòng không muốn, cũng sẽ đáp ứng chuyện này. Huống hồ trước mắt đây cũng là lựa chọn tốt nhất của ta.

Từ Huyền dí dỏm đón nhận đôi mắt đẹp, Trương Vũ Hàm lập tức phát giác, có tật giật mình né tránh ánh mắt hắn, khuôn mặt ngọc bỗng nhiên ửng đỏ.

Đối với chuyện gia nhập Trương Thị khách liêu, trong lòng Từ Huyền đã có quyết định, sau đó vì bảo vệ mình, Trương Thiên Khôi lại bị thương, đánh lùi Đông Phương Uy, có thể coi là nợ một nhân tình, càng không thể chối từ. Trương Vũ Hàm băng tuyết minh tuệ, đương nhiên có thể nắm bắt yếu hại trong đó, liệu được Từ Huyền sẽ không cự tuyệt.

Trương Vũ Hàm không chút bất ngờ nhận được câu trả lời của Từ Huyền, trong mắt có một tia an ủi:

- Ca ca biết chuyện này, nhất định sẽ kinh hỉ.

Những người còn lại của Phong Vũ Môn, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bọn Lạc Phong trong lòng vui sướng, có thể gia nhập Trương Thị gia tộc, sau này phục thù có hi vọng, hơn nữa cũng thêm một chỗ dựa lớn hơn. Trên khuôn mặt nhỏ của Du Cầm có một chút mơ màng, khi đôi mắt thuần mỹ long lanh như thủy tinh, lướt qua Trương Vũ Hàm, lộ rõ vẻ ảm đạm.

- Đã đến Hoàng Long Thành.

Bên ngoài lầu các truyền đến giọng nói của một đệ tử Đông Phương gia tộc.

Bọn Lạc Phong lần lượt đi ra lầu các, vừa hay có thể từ giữa không trung nhìn xuống Hoàng Long linh thành, dưới một tầng quang giới hoàng sắc trong suốt bao phủ, thành trì bên dưới như một miếng minh ngọc oánh hoàng long lanh.

Trong không trung, thỉnh thoảng lại có tu giả, dẫm trên ngự khí phi hành từ phụ cận bay qua.

"Quỳnh ngọc phi các" của Trương Thị gia tộc, đương nhiên được rất nhiều tu giả chú ý, mắt mang theo ngưỡng mộ kính sợ.

- Mau xem, đó là Trương gia phi các, một tòa lầu các bay lượn trong thiên không, đúng là có phẩm vị.

- Haizzz, đừng nhìn, phi các này, chí ít trải qua mấy năm tinh luyện truyền thừa, cho dù bán luôn tiểu gia tộc của chúng ta, cũng chưa chắc kiếm được một cái.

...

Từ Huyền lần này đến Hoàng Long Thành là buổi sáng, đứng trên Quỳnh ngọc phi các, đón nhận ngọn gió mát lạnh, nhìn tu giới linh thành phồn hoa mỹ lệ bên dưới, trong lòng không khỏi nỉ non: Nơi này vùng đất mộng tưởng của bao nhiêu tu giả và dập tắt đấu chí sục sôi của bao nhiêu người?

Quỳnh ngọc phi các tiến vào trong linh thành, tốc độ chậm lại, lúc đi qua khu vực thương mậu giao dịch, cũng có nhìn thấy dòng thấy dòng sông người đang chen nhau đi vào chợ tự do và lướt qua những phù không giao dịch.

Một khắc nào đó, Từ Huyền cũng nhìn thấy Trương Thiên linh lâu.

- Đại tiểu thư, ta quay về linh lâu trước xử lý một số công việc.

Pháp bào lão giả họ Hồ mỉm cười cáo từ, chân dẫm lên pháp khí phi hành, kéo theo một đường thanh quang mê ly, bay xuống Trương Thiên linh lâu phía dưới. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Quỳnh ngọc phi các tiếp tục bay vào sâu trong Hoàng Long Thành, dòng người dần dần trở nên thưa thớt, nhưng linh khí càng ngày càng tốt.

Lúc tiến vào khu vực hạch tâm, phẩm chất linh khí thậm chí còn hơn hẳn Phong Vũ Môn nội môn.

Trong Hoàng Long Thành tu giả bản thổ số lượng rất nhiều, đóng quân trong mấy chục gia tộc lớn nhỏ, nhưng đất đai có hạn, có thể nói là tấc đất tấc vàng.

Nơi có linh tính tốt nhất, đương nhiên đã bị Đông Phương gia, Trương thị gia tộc các đại thế lực chiếm cứ.

Mỗi khắc nào đó, Quỳnh ngọc phi các bay đến trên một đại phủ đệ chiếm địa vạn mẫu.

Cả phủ đệ, được bao phủ dưới một tầng quang vụ bảy màu, ẩn hiện có thể nhìn thấy đường nét lầu các, hồ nước, lâm viên bên trong phủ đệ.

Quỳnh ngọc phi các trực tiếp xuyên qua quang vụ bảy màu, gần như không gặp trở ngại gì, sau đó đáp xuống một khoảnh đất bằng bên dưới.

Đại tiểu thư về nhà, không ít người của Trương Thị gia tộc chạy đến nghênh đón.

Trong đó một thiếu niên tuấn nhã ngọc thụ lâm phong, một thân anh khí hơn người, chính là Trương Phong.

- Từ huynh!

Trương Phong nhìn thấy Từ Huyền, trong mắt quả nhiên lộ ra thần sắc kinh hỉ, vội vàng bước nhanh tới:

- Từ huynh đệ có thể an toàn thoát hiểm, ta có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Sau khi biết Từ Huyền sẽ trở thành Trương gia khách liêu, Trương Phong mừng rỡ như điên, trực tiếp chạy đến ôm.

Sự nhiệt tình này thực sự khiến Từ Huyền bất ngờ, quay sang nhìn Trương Vũ Hàm, trong đôi mắt đẹp của người sau mang theo vài phần tiếu ý vui vẻ.

Tiếp theo, Trương Vũ Hàm phái người tiến hành sắp xếp cho nhóm đệ tử Phong Vũ Môn.

Thân phận khách liêu, ở trong gia tộc tương đối đặc thù, đặc biệt nhị đẳng khách liêu giống như Từ Huyền, đãi ngộ cực cao.

- Từ huynh xem, đây là Thanh sơn lục cư sắp xếp cho ngươi, có hài lòng hay không.

Trương Phong dẫn Từ Huyền đến trước một tòa linh các có non có nước.

Tòa linh các này, do một loại linh trúc thuần bích như ngọc luyện chế mà thành, có ba tầng cao, phía sau là một tòa tiểu thanh sơn, bên cạnh là một dòng sông nhân tạo nhỏ, lối vào trái viện là một linh viên.

Đáng nói là, bên trong linh viên còn có hai mảnh linh điền, phụ cận có không ít hoa mộc, tán phát mùi hương thơm ngát.

- Thanh sơn lục cư?

Từ Huyền bị hoa cỏ ở đây thu hút, hắn không ngờ một ngày nào đó, mình có thể sở hữu hoàn cảnh tu luyện ưu việt như thế này.

Đi vào linh viên, linh khí bên trong càng hoạt bát, có lợi cho tu luyện, khiến người ta cảm thấy như đang sống giữa linh khí thuần nhiên thơm ngát.

Tòa linh các thiên nhiên đó, là sự đãi ngộ mà Từ Huyền chưa bao giờ nhận được khi còn ở trong tiên môn.

- Không tệ.

Từ Huyền đi vào trong linh các, liên tục gật đầu.

- Nộ tì Tú Thanh (Tú Ngọc) cúi chào chủ nhân.

Hai nha hoàn nhan sắc tạm ổn, cúi người hành lễ, thái độ hết sức chân thành.

- Đây là?

Từ Huyền khẽ nhíu mày.

Trương Phong ha ha cười nói:

- Thân là nhị đẳng khách liêu, sao có thể không có hạ nhân hầu hạ?

Từ Huyền tâm sinh cảm khái, không hổ là đại gia tộc, sống ở đây hoàn toàn là hưởng thụ vô cùng ưu việt.

Nhị đẳng khách liêu, được đãi ngộ như luyện thần kì tiên sư trong gia tộc, mỗi tháng cấp cho hơn trăm thứ phẩm linh thạch, so với ngày còn ở trong Phong Vũ Môn, nhiều hơn gấp mười lần.

Hôm nay, Trương Phong cũng không có ý định làm phiền Từ Huyền:

- Từ huynh ở đây tu dưỡng vài ngày, cho bớt sợ, mười ngày sau, chính là sinh nhật mười sáu tuổi của Vũ Hàm, đến lúc đó sẽ rất náo nhiệt...

Từ Huyền gật gật đầu, hoàn cảnh nơi này thập phần ưu việt, khá phù hợp khẩu vị hắn, cảm giác hụt hẫng thê lương sau khi diệt môn, cũng dần dần biến mất.

Xét cho cùng, hắn ở trên Phong Vũ Môn chỉ mới nửa năm, tình cảm không thể coi là đặc biệt thâm hậu, nhưng cảnh tượng trưởng bối trong môn ngọc thạch câu phần trước khi diệt môn, hắn mãi mãi không thể quên được.

Hôm đó, Từ Huyền ở lại trong thanh sơn lục cư, hai nha hoàn tú mỹ, ở lại giúp hắn tắm rửa thay y phục.

- Các ngươi lui xuống, ngày thường ta cũng không có yêu cầu đặc biệt, các ngươi chỉ cần duy trì công việc vệ sinh và ăn mặc thường ngày thôi là được.

Từ Huyền hờ hững phẩy tay.

- Đó là công việc của những hạ nhân khác, nhiệm vụ của chúng ta, là hầu hạ tốt chủ nhân.

Hai nha hoàn tú mỹ, mắt hoe hoe đỏ, bộ dạng có chút ấm ức.

Từ Huyền im lặng, hưởng thụ một bồn nước nóng, Tú Thanh và Tú Ngọc đứng bên cạnh hầu hạ, khi hai nha hoàn nhìn thấy những đường cong cơ bắp cân xứng hoàn mỹ của hắn, mặt thoáng ửng đỏ, ánh mắt ngượng ngùng né tránh. Nhưng Từ Huyền không để họ động thủ, chỉ ngâm mình trong bồn nước, cho cơ thể được thư giãn một lúc.

Đến tối, Từ Huyền thần tình sảng khoái, thiết hạ trần bàn cấm chế trong thanh sơn lục cư, bắt đầu tu luyện.

Mấy ngày trước, hắn ở Hoàng Long Thành cùng Quỷ Phong kim hiểm giao chiến, sau đó lại phát động long chi nộ tức, giết chết luyện thần kì võ tu, tiềm lực bị nghiền ép, cảm thấy tu vi hình như sắp đạt đến luyện khí ngũ trọng đỉnh phong, thoáng nghĩ Nhiếp Hàn có lẽ cũng vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui