Từ ngày ấy tranh phong thắng lợi, chỗ cổ tích này bị Trương gia phái trọng binh canh gác, cũng chuẩn bị ở đây thiết hạ đại trận phòng hộ. Từ Huệ Lan tự nhiên đã bị trọng dụng, trở thành Luyện Trận Sư thủ tịch bố trí phòng ngự đại trận này.
Giống như lần trước, Từ Huyền đi tới trước vết chân cổ tích kia, hai chân bước vào đó, con mắt nhìn chằm chằm đoạn ngân trên mặt tảng đá hùng kỳ kia.
Cổ linh năng ý cảnh trong Thông Thần Cổ Tích kia còn đó, thế nhưng bởi đệ tử Trương gia khác tham ngộ, trong cổ tích ẩn chứa Thần Cảnh chi uy có điều suy yếu.
Lúc này đây, không ai đã quấy rầy, Từ Huyền lẳng lặng tham ngộ, trên người dần dần tản mát ra một cổ đại thế nóng bức mà bàng bạc, để đệ tử gia tộc gần đó thập phần khó chịu. Trương Vũ Hàm cũng có chút không thoải mái trong lòng, nhưng khi chạm đến thân ảnh thiếu niên gần trong gang tấc, phương tâm đập loạn như hươu chạy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng một mảnh, có thể càng nhiều là chịu cổ khí thế này ảnh hưởng.
Từ Huyền chuyên tâm tìm hiểu, trên người cổ đại thế kia, nhiều lần liên tục ma luyện biến hóa, càng phát ra tinh tiến cường đại.
Trong quá trình như vậy, tâm thần cảnh giới của hắn, từng chút kéo lên.
Khi đạt được một đoạn nào đó, Từ Huyền đột nhiên dừng lại, trong mắt thần quang tùy tiện đụng chạm, khiến người ta có một loại cảm giác áp bách như bị thiêu đốt.
- Xem ra Thông Thần Cổ Tích này bang trợ đối với ta đã đạt đến mức tận cùng.
Trên mặt Từ Huyền vô kinh vô hỉ, để người ta người không thể phỏng đoán được.
Thế nhưng cảnh giới lúc này của hắn, cũng đạt được Luyện Khí Cửu Trọng đỉnh phong, thậm chí mơ hồ chạm đến tầng thứ Luyện Thần Kỳ.
- Ha ha ha, chỉ cần ngươi nắm chắc thời gian tu luyện, tối đa một năm sẽ có thể đột phá Luyện Thần Kỳ, tốc độ này so với tiền thế phải nhanh hơn vài phần.
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng cười nói.
Từ Huyền cũng thoáng cảm thấy kiêu ngạo, thế nhưng nghĩ đến thành tựu hôm nay của mình, bản thân chính là mượn căn cơ và cảm ngộ kiếp trước, nhưng lại muốn thêm các loại kỳ ngộ, mới thu được tâm tình coi thường. Tuy rằng Viễn Cổ thể tu vô cùng gian nan, nhưng kiếp trước đồng tu tiên võ lưỡng đạo, thậm chí tinh thông đại đa số phương thức tu hành, loại khả năng nghịch thiên này cũng là vượt quá tưởng tượng.
Sau đó mấy ngày, Từ Huyền tại Thông Thần Cổ Tích lẳng lặng tu luyện, trong cơ thể Nguyên lực trở nên đột phá một cửa, đạt được cảnh giới Luyện Khí bát trọng.
Luyện Khí bát trọng!
- Người nào, dám tiến vào trọng địa Trương gia.
Trương Phong đái lĩnh vài tên đệ tử gia tộc, đi tới ngăn cản.
- Trương gia?
Trên khuôn mặt lãnh khốc của nam tử kia, lộ ra một tia cười nhạt:
- Lần trước khi ta tiến nhập nơi đây, vẫn là không ai chiếm lĩnh.
Nam tử kia tu vi ước chừng Luyện Khí thất bát trọng, thế nhưng đối mặt Luyện Thần Kỳ Tiên Sư ngữ khí thái độ lại cường ngạnh bá đạo như vậy.
- Thiếu chủ, để ta bắt hắn.
Bên cạnh một gã đệ tử Luyện Khí Cửu Trọng, phi thân lao về phía tu nam tử, giữa áo bào, chém ra một mảnh hàn băng lam sắc chói mắt, phủ xuống đầu đối phương.
- Hừ!
Trương Phong thất kinh, người này chỉ bằng một cổ kiếm thế đã xuất thủ kinh sợ mọi người, quả thực khó có thể tưởng tượng.
- Dừng tay!
Một thân ảnh thiếu niên từ phía sau lăng không mà đến, nhẹ nhàng rơi xuống giữa hai bên, một cổ khí thế viêm nhiệt thiêu đốt tâm thần, đem Kiếm Ý băng lãnh của nam tử kiếm tu kia xua tan.
- Là ngươi... Từ Huyền!
Nam tử kiếm tu rốt cục động dung, gắt gao nhìn chằm chằm thiếu niên, lại thoáng cái nhận ra thân phận của hắn.
- Ha hả, Niếp Hàn, không nghĩ tới chúng ta lại gặp lại ở chỗ này.
Trên mặt Từ Huyền cũng hơi kinh hỉ.
Mấy người Trương Phong thầm giật mình, kiếm tu thần bí thực lực kinh người trước mắt này dĩ nhiên là bằng hữu quen biết của Từ Huyền.
Từ Huyền không nghĩ tới tại Thông Thần Cổ Tích sẽ có thể gặp được Niếp Hàn, nên trịnh trọng nói:
- Từ sư đệ, ở đây là chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Niếp Hàn nhẹ nhàng đảo qua mấy người Trương Phong, hơi nghi hoặc hỏi.
Từ Huyền lập tức vì Niếp Hàn giới thiệu Trương Phong, trước để hai người nhận thức một chút.
- Ha hả, bằng hữu của Từ huynh đệ quả thực không tầm thường. Vị Niếp Hàn đạo hữu này nhất định là cao thủ trong kiếm đạo, Trương mỗ thật là hữu hạnh, có thể cùng các hạ quen biết.
Trương Phong mặt lộ vẻ tươi cười, đánh giá Niếp Hàn, rõ ràng có vài phần hứng thú.
- Trương gia thiếu chủ?
Sau khi hiểu rõ thân phận của Trương Phong, Niếp Hàn khẽ cau mày, rõ ràng bộ dáng không vui.
Từ Huyền đem hắn đưa tới một góc, thấp giọng đem sự tình sau khi một đám tử đệ Phong Vũ Môn phân ly trai qua, giản lược kể lại một lần.
- Nguyên lai các ngươi lại gia nhập gia nhập Trương thị gia tộc.
Niếp Hàn nhẹ nhàng thở dài, chợt nói rằng:
- Chúng ta Kiếm Tông ba người sau khi rời khỏi Bình Hoa Trấn, đó là trốn ở phụ cận đó tu luyện. Mấy ngày trước, ta vô ý đi tới Vân Thủy Bộc Bố này, tham quan hoc tập khí thế to lớn của thác nước, thoáng có lĩnh ngộ, sau đó bằng vào Kiếm Ý tác động, không hiểu xông vào trong cổ tích, rất có cảm ngộ, tu vi tăng nhiều. Hôm nay, ta vừa mới chuẩn bị dẫn các sư huynh đệ khác qua đây tham ngộ, không nghĩ tới nơi này đã có người chiếm cứ, lúc này mới qua đây thăm dò một chút...
Niếp Hàn cũng đơn giản nói rõ một chút tình huống của bên phía mình.
Trong lòng Từ Huyền rất an ủi, Phong Vũ Môn nhất mạch sau khi diệt môn, đệ tử hai phái mất đi liên hệ, không nghĩ tới sẽ tao ngộ dưới tình huống như vậy.
Đồng thời, hắn cũng vì những gì Niếp Hàn kinh lịch mà cảm thấy giật mình:
- Lời đồn lúc trước, từng có một Tu Giả Luyện Khí thất trọng, lỡ vào Thông Thần Cổ Tích, có thể lĩnh ngộ, không đến một tháng, mà liên tục đột phá lưỡng trọng, xem ra người may mắn kia chính là Niếp sư huynh.
- Lời đồn cũng có vài phần có thể tin, bất quá lúc đó bất quá vô ý tiến nhập cổ tích, tu vi không đến Luyện Khí thất trọng, một tháng sau rời khỏi đó, thật ra đã đột phá đến Luyện Khí bát trọng, còn chém giết mấy tên tiểu nhân đáng ghét...
Niếp Hàn cười nói.
Chờ song phương tìm hiểu tình huống rõ ràng, Niếp Hàn dự định đi dẫn hai đồng môn Kiếm Tông khác cùng nhau kêu qua đây.
Từ Huyền thuận tiện đi theo, dọc theo thác nước đi xuống dưới hồ nước, hướng trong dãy núi phía xa bước tới.
Thế nhưng, coi như hai người đi tới ranh giới hồ nước, dị tượng đột nhiên phát sinh.
Bành...sưu sưu sưu!
Ba đạo bóng đen đột nhiên từ trong hồ nước bắn ra, giống như quỷ mỵ giết về phía hai người Từ Huyền.
Niếp Hàn và Từ Huyền thất kinh.
- Là ngươi.
Từ Huyền cảm giác được một thân ảnh trong đó động tác thập phần quen thuộc, chính là Quỷ Ảnh ban đầu tại Thanh Sơn Lục Cư ám sát chính mình.
Quỷ Ảnh...ám sát lần thứ hai!
Mà lần này, không chỉ có một mình hắn xuất thủ, hai bên trái phải còn có hai gã thích khách, tu vi đều đạt được Luyện Khí Cửu Trọng.
Lúc này, thương thế của Từ Huyền vẫn chưa khỏi hẳn, đành tránh né, đối mặt với tổ hợp ám sát bực này, không thể nói là không kinh hiểm.
Nhưng mà, thích khách kia cũng đã định trước là vận khí không tốt, lần này Từ Huyền cũng không phải chỉ có một mình, bên cạnh hắn còn có một Niếp Hàn cũng không phải ngọn đèn cạn dầu.
Thương!
Bảo kiếm phía sau Niếp Hàn, thiểm điện rút ra khỏi vỏ, một đạo kiếm quang tựa như thác nước, ở trong bóng đêm xẹt qua, trực tiếp nghênh hướng Quỷ Ảnh thực lực cực mạnh kia.
Quỷ Ảnh trong lòng run lên, không nghĩ tới nam tử bên cạnh Từ Huyền cũng là biến thái như vậy, không thể so sánh theo lẽ thường được.
- Không tốt, có người ám sát Huyền ca!
- Là thích khách, mau đi cứu người...
Lúc này Trương Phong ở cách đó không xa, cùng với mấy người Trương Vũ Hàm trên Quỳnh Ngọc Phi Các đã phát hiện ra động tĩnh bên này.
Đinh đinh!
Bảo kiếm trong tay Niếp Hàn vẽ ra một mảnh bôn lôi lãnh tinh, hàn quang bắn ra bốn phía, cùng Quỷ Ảnh giao chiến một chỗ. So với trước đây, Lãnh Tinh Kiếm Quyết lúc này đã có thêm khí thế bàng bạc lớn mạnh. Hiển nhiên ở trong Thông Thần Cổ Tích, hắn cũng có đột phá cực lớn.
Bảo kiếm trong tay Quỷ Ảnh con dài, quỷ dị khó lường, hình thành một mảnh kiếm khí hư ảnh giao thác bất định, nỗ lực trong thời gian ngắn giết chết Niếp Hàn, sẽ cùng hai người khác liên thủ, diệt sát Từ Huyền. Nhưng hắn rõ ràng coi thường thực lực của Niếp Hàn, Kiếm Ý của đối phương tràn ngập bá đạo, thế tiến công hung mãnh mạo hiểm, hoàn toàn không phải phòng ngự, mà là vô cùng chủ động kích sát.
Mặc dù Quỷ Ảnh chủ động xuất thủ trước. Thế nhưng tình hình lại giống như Niếp Hàn chiếm lĩnh tiên cơ chủ động. Bởi vì trong chớp mắt nhận ra được sát ý của thích khách, Niếp Hàn không nói hai lời xuất kiếm đánh tới, đổi là người bình thường, đối mặt với tập kích bất ngờ của thích khách, tu vi lại còn hơn chính mình, ở trong kinh hoảng đầu tiên sẽ là phòng ngự. Thế nhưng ở trong từ điển của Niếp Hàn, chỉ có giết địch và công kích, không có phòng thủ và né tránh cách nói này.
Trong công phu mấy lần hô hấp ngắn ngủi, Quỷ Ảnh chẳng những không có đánh chết Niếp Hàn, ngược lại bị kiếm quyết kinh hồng của đối phương tấn công chấn nhiếp.
Dưới loại tình huống này, hắn cuối cùng cũng minh bạch, bản thân hôm nay rất khó ám sát, so với lần trước còn muốn lớn hơn. Quỷ Ảnh sớm đoán được chiến lực kinh người của Từ Huyền, viễn siêu cùng giai không biết bao nhiêu lần, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến, có thể nói là một tiểu biến thái, do đó đã dẫn thêm hai người nữa tới giúp đỡ. Thế nhưng hắn thế nào cũng không ngờ tới, vị nam tử bên cạnh Từ Huyền cũng là một kẻ biến thái, đều không thể so sánh theo lẽ thường.
- A!
Một đạo tiếng kêu thảm thiết từ bên cạnh truyền đến, Từ Huyền một chưởng bổ ra, đạo quang mang viêm hỏa kia như thác nước, đem một người trong đó diệt sát tại chỗ, còn để một thích khách khác kích thương.
Cái gì!
Trong lòng Quỷ Ảnh run lên, lần này gặp lại, Từ Huyền thực lực tăng trưởng gần gấp đôi!
Dưới hoảng loạn, tâm thần hắn có sơ hở, nhất thời bị Niếp Hàn bắt được, bảo kiếm trong tay hoa lên, hoa quang huyễn lệ của nó nhất thời che giấu mặt trời sắp xuống núi kia, kiếm thế trong kiếm quyết càng ẩn chứa một cổ Kiếm Ý kinh hãi nhiếp hồn, đâm thẳng tới linh hồn của hắn.
- Kiếm quyết thật mạnh!
Trên Quỳnh Ngọc Phi Các các trưởng bối Trương gia đều bị kinh động.
Hiển nhiên một kiếm này đã Niếp Hàn dung hợp vài lần kỳ ngộ sáng chế ra một kiếm.
Quỷ Ảnh thầm nghĩ bất hảo, lãnh tinh kiếm lưu đã đâm phá tầng phòng ngự củ hắn, da thịt toàn thân chợt băng lãnh, thân hình gấp gáp lui về phía sau, hoảng sợ cực điểm. - .
A!
Lúc này phía sau vừa vặn truyền đến một đạo tiếng kêu thảm thiết khác, Từ Huyền chém giết một vị thích khách Luyện Khí Cửu Trọng còn lại, từ phía sau kéo tới.
- Hôm nay chính là ngày chết của ngươi!
Trong mắt Từ Huyền chớp động sát ý dày đặc, dung hợp đại thế bàng bạc, một chưởng như băng vân, một đạo đạm hồng sắc sóng khí cuồn cuộn rít gào, cách khoảng không bổ ra hơn một trượng, vừa lúc đánh trúng vị trí Quỷ Ảnh lui về phía sau.
Phốc xuy!
Phanh băng!
Trước sau hai đạo công kích, Thiên Y Vô Phùng chặn đứng toàn bộ lối đi của Quỷ Ảnh, muốn tránh cũng không được.
- A....!
Quỷ Ảnh phát sinh một đạo tiếng kêu thê lương, thảm thiết. Trong ngực bị một kiếm đâm thủng, kiếm khí lạnh thấu xương, miểu sát nội tạng trong cơ thể, phía sau một mảnh đỏ đậm lực lượng viêm hỏa cường hiệt nhảy vào trong cơ thể, trong nháy mắt phát sinh một tiếng bạo hưởng.
Phanh phanh!
Dưới công kích lãnh liệt đan xen, toàn thân trên dưới của Quỷ Ảnh trong khoảnh khắc hóa thành nát bấy, cháy đen một mảnh.
Thương!
Bảo kiếm của Niếp Hàn vào vỏ, hơi kinh ngạc nói:
- Thực lực của Từ sư đệ đề thăng so với trong tưởng tượng của ta phải nhanh hơn.
- Niếp sư huynh cũng không đề thăng rất nhiều mà.
Từ Huyền cười dài nói.
Trên thực tế, lấy thực lực của hắn, dù cho không có Niếp Hàn bên người, nếu muốn tự bảo vệ mình, vấn đề không lớn, thế nhưng muốn bằng một mình một người chém giết thích khách đáng sợ như Quỷ Ảnh này cũng không quá có thể.
Ti!
Khi đám đệ tử Trương gia chạy tới, không khỏi hấp một ngụm lãnh khí.
Trên mặt đất ba cỗ thi thể, đều không còn hình người, trong đó thi thể Quỷ Ảnh chỉ có một cái đầu còn bảo tồn hoàn chỉnh.
- Nhị vị thật đúng là được, ba thích khách này trong chớp mắt công phu, đã bị các ngươi giết được một lần sạch sẽ.
Trương Phong không khỏi cảm khái, Từ Huyền và Niếp Hàn này sát khí đều rất nặng, nhìn thi thể liền biết, đối với địch nhân mang kích đả kích rất lớn.
Đêm đó, Quỳnh Ngọc Phi Các.
Niếp Hàn cùng với hai gã đệ tử Kiếm Tông khác, cùng mọi người tụ tập một chỗ, đầy bàn sơn hào hải vị, ở trên hầu hết là hậu bối gia tộc.
Hai gã đệ tử Kiếm Tông khác, Từ Huyền cũng đều nhận thức, một là thiếu niên tuấn mỹ Bạch Phan, một vị khác là thân hình cao lớn lực lưỡng Trọng Hoành.
Trọng Hoành trong bữa tiệc, vài lần mặt dày mày dạn tìm hiểu tình huống của Du Cầm sư muội, Từ Huyền đối với hắn ôn hoà, xa cách. Ngay cả Niếp Hàn cũng đối với hắn cười nhạt.
Vẫn là Trương Phong lòng nhiệt tình, cười nói:
- Du Cầm cô nương, gia nhập bản có một khoảng thời gian, rất may mắn được đại trưởng lão thu làm thân truyền đệ tử.
Trên bữa tiệc, Trương Phong cũng hướng ba người Niếp Hàn đưa ra lời mời gia nhập bản tộc.
- Được, ta đồng ý.
Trong mắt Trọng Hoành lộ ra vui sướng, việc này hắn đã sớm chuẩn bị đưa ra.
Thế nhưng, Niếp Hàn lại vẻ mặt lạnh lẽo, trong con ngươi lộ ra trào phúng, bộ dáng từ chối cho ý kiến.
- Vị Niếp đạo hữu này, lẽ nào không có dự định gia nhập bản? Trương thị gia tộc ta là thế lực duy nhất Hoàng Long Thành có thể cùng Đông Phương gia chống lại,, ngươi cố gắng hoàn thành kế hoạch báo thù.
Trương Vũ Hàm thản nhiên cười nói.
- Không có hứng thú.
Niếp Hàn không chút do dự cự tuyệt.
Thái độ trực tiếp như vậy, để huynh muội Trương Phong trên bàn tiệc thoáng có chút xấu hổ.
Từ Huyền không cảm thấy ngoài ý muốn, Niếp Hàn thái độ làm người lãnh khốc, người bình thường căn bản không để vào mắt.
- Tuy rằng Nhiếp huynh không dự định gia nhập Trương gia, nhưng là quý khách của Trương gia chúng ta, lần này chờ phòng ngự đại trận củng cố, sau đó có thể cùng nhau trở lại Hoàng Long, làm khách tại Trương gia mấy ngày.
Trương Phong thần sắc hòa ái, mặc dù Niếp Hàn thái độ thanh âm lãnh đạm, thế nhưng hắn vẫn hi vọng cùng kiếm đạo kỳ tài như vậy kết giao.