Tiên Hà Phong Bạo

- Tiểu nữ đối với những học thức được truyền thừa từ thời Viễn Cổ này có chút si mê, vừa rồi nhất thời thất thố, khiến Từ đạo hữu chê cười rồi.

Yên Mi áy náy cười cười, ngược lại có chút hào phóng, nhưng trên mặt vẫn có một tia ửng hồng, cực kỳ mê người.

Từ Huyền cảm thấy nàng này lai lịch bất phàm, giải thích về mặt học thức hơn xa tu giả bình thường, trí tuệ rất cao những cũng không mất đi vẻ ôn nhu thiện mỹ của người con gái.

Cái này khiến hắn đột nhiên nghĩ đến Trương Vũ Hàm và Du Cầm ở Hoàng Long thành, thực tế đối hắn chỉ mong Đại trưởng lão có cấp bậc Ngưng Đan kỳ kia có thể chiếu cố tốt nàng thôi.

Ngay khi hai người nghiên cứu thảo luận thì có một bộ phận người, bắt đầu thăm dò cấm chế ở phụ cận tượng thần.

Phương pháp, rất đơn giản chính là dùng pháp thuật công kích ở phía xa

XIU.... XIU...!

Trong quảng trường liền xuất hiện tia chớp máu trắng từ trên trời giáng xuống, khí tức kinh hồn.

Sau khi thử qua lại không có có kết quả gì bởi vì sự xuất hiện của tia chớp màu trắng kia cơ hồ không có gì quy luật gì cả.

Thời gian bất đồng, công kích cùng một vị trí, có khi sẽ xúc động cấm chế, nhưng có khi lại không có gì cả.

Bàn tay như ngọc của Yên Mi bấm niệm pháp quyết, xẹt qua từng đạo ánh sáng nhu hòa xoẹt qua quảng trưởng, giữa hai hàng lông mày nửa vui nửa buồn.

- Kết quả thế nào?

Từ Huyền bất động thanh sắc hỏi.

- Nếu như cho tiểu nữ tử nửa tháng thì có lẽ có thể phá giải một bộ phận cơ quan cấm chế.

Yên Mi hơi có chút thất vọng ní.

Thời gian mọi người tiến vào tòa cổ thành này, tối đa không thể cao hơn ba ngày được.

Một khi vượt qua ba ngày, toàn cổ thành khổng lồ này sẽ lại bị bao phủ trong biển cát trăm trượng, đến lúc đó ngươi lưu lại, có lẽ sẽ theo đó mà bị phủ bụi hơn mấy trăm ngàn năm cũng nên.

- Tòa cổ thành này khổng lồ như thế, nơi có bảo bối khẳng định không chỉ có ở đây, chúng ta đi nơi khác xem một chút đi.< Tại /p>Trong nội tâm Từ Huyền có chút tiếc nuối nói.

Cấp độ của hắn hiện giờ quá thấp, gặp di lạc cửu thành trong Thần Thoại truyền thuyết sớm như vậy cũng không biết là phúc hay họa nữa.

- Tòa cổ thành này cùng kiếp trước của chủ nhân có một tia tương liên xâu xa, có thể thử tiêu hao một số hồn lực nhất định để tìm kiếm được trí nhớ tương quan, tìm cơ hội để mở ra những cấm chế này xem sao.

Trong đầu truyền đến thanh âm của tàn hồn kiếp trước.

- Vậy tốt, thử một lần đi.

Từ Huyền nghe vậy đại hỉ, trong lòng có vài phần chờ đợi.

Thứ nhất, tòa thành cổ này cùng với thần linh tổ sư mà nó cung phụng có một tia quan hệ xâu xa với kiếp trước của mình khiến hắn rất hiếu kỳ.

Thứ là là tòa thành cổ thành khổng lồ như thế, dù là có thể phá giải số ít cơ quan cấm chế thôi thì thu hoạch cũng không thể tưởng nổi rồi.


- Đại khái sẽ tiêu hao một phần tư hồn lực dự trữ, cần hai canh giờ, trong khoảng thời gian đó chủ nhân có thể dạo chơi trong thành xem sao.

Tàn hồn kiếp trước vừa dứt lời, khí tức liền biến mất.

Ngay tại sau một khắc, ký ức tinh hảỉ liền hiển hiện trong óc Từ Huyền, thân ảnh kiếp trước bỗng nhiên sáng ngời, một tia chấn động kỳ dị lướt đến một khu vực trong Tinh Hải. Hiển nhiên tàn hồn có thể xác định được khu vực đại khái của những trí nhớ kia, nếu không trong ký ức tinh hải khổng lồ như thế, muốn lăng không tìm được một đoạn trí nhớ, đó không khác gì chuyện mò kim đáy biển cả.

Trong khi tàn hồn kiếp trước nghĩ cách tìm tòi những mảnh vỡ kí ức đã phủ bụi từ lâu thì Từ Huyền và Yên Mi cùng nhau bay đến khu vực khác trong cổ thành.

Cả tòa di lạc cổ thành thật sự quá khổng lồ, dù bay mất một ngày một đêm cũng không cách nào bay qua toàn bộ được.

Yên Mi hiểu không ít học thức Thượng Cổ, trong lúc phi hành thì thỉnh thoảng cũng chỉ điểm lộ tuyến.

- Tòa nhà hình tháp cao nhất này, hẳn là Thiên Cơ lâu Thiên Cơ nhất tộc dùng để suy tính Thiên Cơ.

Yên Mi vươn tay chỉ vào tòa nhà hình tháp cao nhất kia, toàn bộ đều do Huyền Bạch Mộc Thạch đúc nóng, thần bí từ cổ chí kim, cao chừng 99 tầng, cùng hô ứng với tinh không.

Hai người bay đến phụ cận Thiên Cơ lâu liền phát hiện nơi này cấm chế trùng trùng điệp điệp, bất quá có vài tầng bên dưới cấm chế hơi có chút buông lỏng. Nhưng lấy cấp độ thoát phàm tam giai của hai người thì không thể nào đơn giản đi thử được.

Khi bay đến vị trí tầng thứ năm mươi thì hai người phát hiện nơi đây lại không có cấm chế, sử dụng pháp thuật thăm dò một chút cũng không có phản ứng gì.

Sưu sưu!

Từ Huyền và Yên Mi bay vào tầng thứ năm mươi, bước vào một gian phòng phong cách cổ xưa.

Bài trí trong phòng rất tự nhiên, nhìn như đơn giản, lại ẩn chứa một loại bố cục kỳ dị, cái bàn chén trà, cầm kỳ thư họa, cái gì cần có đều có.

Yên Mi vươn tay chạm vào một bức tranh sơn thủy u nhã điềm tĩnh, vừa mới chạm vào một cái, bức tranh kia lập tức rơi xuống ngay!

Yên Mi ngưng mắt xem xét, phát hiện thấy nước trong bức tranh kia gợn sóng gợn, cảnh sắc biến hóa, vầng sáng tách ra, đại hỉ nói:

- Đây là một kiện pháp bảo kỳ dị.

Từ Huyền có chút hâm mộ, ánh mắt đảo qua các loại sự vật ở tầng thứ năm ngươi, chẳng lẽ một một kiện vật phẩm ở đây đều không phải là vật phàm sao?

Hắn không có tự ý động, ngược lại Yên Mi lại thò tay đi chạm vào một miếng ngọc bội màu xanh lá đậm trên bàn sách, nhưng căn bản không thể cầm được, cũng không có chút phản ứng nào cả.

- Ta biết rồi, tầng thứ năm mươi này căn bản không thiết trí cấm chế, người có duyên xâm nhập, chỉ có thể cầm một vật, có thứ có lẽ có thể dùng được, có thứ có lẽ chỉ vô dụng thôi.

Từ Huyền phỏng đoán mà nói.

Yên Mi nghe xong, đôi mi thanh tú liền dãn ra, cười dịu dàng nói:

- Từ đạo hữu thử xem vận khí a.

Từ Huyền nhắm mắt lại, toàn thân khí huyết co rút lại vững chắc, kéo dài thần cảm ra.

Viễn Cổ Thể Tu, chú trọng bản thân, dùng thể làm hạch tâm, ảnh hưởng đến Thiên địa.

Thần cảm chính là con mắt cường đại nhất của Thể Tu, so với thần thức của tu giả bình thường càng tiếp cận bản chất hơn.


Trong bất tri bất giác, thần cảm của Từ Huyền lan tràn ra cả gian phòng, sinh ra một loại cảm giác hư không mịt mù, biến hóa vô cùng

Bố cục của gian phòng này lại lớn như vậy, trong cảm giác của hán giống như là một vũ trụ hạo miểu vô cùng biến hóa, vô cùng rộng lớn vậy.

- Thực kỳ diệu.

Ngay lúc Từ Huyền tán thưởng thì Nguyệt Quang Bí Châu trong thể nội run rẩy thoáng một phát.

Đột nhiên, một bản sách cổ trên bàn sách theo đó nhoáng một cái.

Từ Huyền bắt lấy xem xét thì thấy trên đó có mấy chữ cổ triển không hiểu thấu.

Yên Mi đi tới thì thầm:

- Độn khứ đích nhất.

Bản sách cổ này có tên gọi là "Độn khứ đích nhất".

Từ Huyền cảm giác rất cổ quái, nhưng có thể xác định một điểm, quyển sách này chính là thứ trọng yếu nhất trong phòng.

Nhưng trực giác nói cho hắn biết, quyển sách này đối với hắn chưa chắc là hữu dụng nhất.

- Đại Diễn số lượng 50, người dùng bốn mươi có chín, ở đây lại là tầng thứ 50, chính là đốn khứ đích nhất. Nhưng tiếc ta cũng không phải là tiên diễn sư, chỉ có thể biết được một chút như vậy thôi.

Yên Mi trầm tư nói.

- Tiên diễn sư?

Từ Huyền đột nhiên nghĩ đến Sở Động.

Lần thứ nhất gặp mặt Sở Đông thì đối phương từng lộ ra cũng không xem trọng Trương gia, khích lệ mình rời xa khỏi Hoàng Long thành. Về sau, nghe Trương Phong nói, bởi vì vi nguyên nhân do mình mà Sở Đông mới ở lại Hoàng Long thành. Hôm nay xem ra hắn biết rõ trước gì đó nên mới cam nguyện lưu lại.

Sau khi Hoàng Long chinh chiến bị thua thì Sở Đông đã sớm đi đầu một bước, an trí thân nhân Từ Huyền thỏa đáng. Cuối cùng, thậm chí còn chỉ dẫn cho hắn con đường đến cửu thành Thần Hoang nữa.

- Tốt, Sở Đông, ta thiếu ngươi một nhân tình.

Từ Huyền hít sâu một hơi, vươn tay cầm lấy độn khứ đích nhất kia thu vào trong ký ức tinh hải.

Trong nháy mắt khi quyển Độn khứ đích nhất kia bị thu vào trong tinh hả, trong phòng trời đất liền quay cuồng.

Bá bá!

Từ Huyền và Yên Mi bị truyền tống ra ngoài, có một loại cảm giác như mơ vậy.

Yên Mi vung cánh tay trắng nõn lên, bức tranh sơn thủy kia liền hiện trên tay, vui vẻ nói:


- Cái này quả thật là một kiện bảo vật.

Sau đó lại khó hiểu mà nói:

- Từ đạo hữu sao lại chọn trúng quyển sách kia thế?

Bản "Độn khứ đích nhất" kia có thể nói là hạch tâm của cả gian phòng, lại bị Từ Huyền liếc nhìn trúng.

- Chỉ là bằng cảm giác thôi.

Từ Huyền bất động thanh sắc mà nói.

Tất cả chuyện này đều là do tác dụng của Nguyệt Quang Bí Châu cả.

Phải nói là tất cả pháp bảo trên tay Từ Huyền, thần bí nhất chính là Nguyệt Quang Bí Châu này. Vật ấy đến từ "Tiên hòa lão điếm" thần bí, là một trong mười hai kiện truyền gia chi bảo của lão giả lưng còng kia, đã đưa ra ngoài mười kiện, không biết hai kiện còn lại, sẽ rơi xuống vào trong tay người có duyên nào nữa? Từ Huyền kiện bảo vật thứ mười, như vậy chủ nhân của chín kiện bảo vật trước, lại là nhân vật kinh thiên động địa cỡ nào nữa?

Ngoại trừ Nguyệt Quang Bí Châu, tiếp theo chính là Thất Linh Đồng Tước, lai lịch cũng rất thần bí, nghe nói là một kiện bảo vật từ mấy trăm năm trước lưu lạc ra từ trong cửu thành Thần Hoang, vẫn một mực chưa tìm được chủ nhân chân chính.

Khanh khanh! Khanh khanh!

Chính vào lúc này, ở phụ cận cách Thiên Cơ lâu trăm trượng, truyền đến tiếng vang kỳ dị.

- Đi!

Từ Huyền mang theo Yên Mi bay qua, phát giác đám Uông Thủy, đang bị mấy cái cơ giới khôi lỗi cao tới mấy trượng đuổi đánh.

Những cơ giới khôi lỗi kia hình thái khác nhau, có hình người, cũng có trùng loại thú, trên mặt đất và giữa không trung đều có, ước chừng mười cái.

Bọn người Uông Thủy vừa đánh vừa lui, chật vật không chịu nổi, thoạt nhìn thì những cơ giới khôi lỗi kia ít nhất cũng có được thực lực luyện thần kỳ.

- Đây là có chuyện gì?

Từ Huyền hỏi.

- Nhanh cứu chúng ta, những cơ giới khôi lỗi này trấn thủ một trọng địa trong nội thành, chúng ta vô ý xông vào liền bị bọn chúng đuổi giết thế này đây.

Uông Thủy chật vật không chịu nổi mà nói.

Những cơ giới khôi lỗi kia, trong quá trình đuổi giết, còn vài cỗ vậy mà lại thi triển cả tiên pháp.

Từ Huyền tấc tắc kêu kỳ lạ, cơ giới khôi lỗi này thuộc về vật thể không có tánh mạng, nhưng lại biết sử dụng tiên pháp, cái này cũng thật bất khả tư nghị.

Vèo xuyến!

Thân hình Từ Huyền nhoáng một cái liền xông lên, vung hai đấm "Bang bang" đánh nát hai cổ phi trùng đang đuổi giết Uông Thủy.

Oanh!

Trong đó một cơ giới phi trùng dài hơn một trượng bạo liệt giữa không trung.

Còn có một con khác thì vỡ vụn trên mặt đất, lưu lại một khỏa tinh cầu màu trắng lớn bằng nắm đấm, cùng với một khối tinh thể màu xanh hình vuông hơi mờ.

Từ Huyền kêu nhẹ một tiếng, phi tốc xuống, nhặt lên tinh cầu màu trắng, cảm nhận được một cổ năng lượng chấn động.

Mà trong tinh thể hình vuông kia lại truyền đến một đám linh hồn lực lượng, khiến trong lòng Từ Huyền giật nảy lên.

Tinh thể hình vuông kia hơi mờ, hiện ra quang mang kỳ dị mỹ lệ, khiến người chạm đến sự cộng minh về tâm linh, cực kỳ hấp dẫn.


Từ Huyền lập tức đoán được, vật ấy là trân bảo thuộc về loại linh hồn, đúng là đồ vật lúc ở Côn Vân Quốc mình từng trăm phương ngàn kế tìm kiếm, nhưng không ngờ lúc này lại ngẫu nhiên đạt được.

Về phần một khối tinh thể màu trắng khác lại ẩn chứa lực lượng cùng loại với linh khí, nhưng lại có chút khác nhau,

Nghĩ đến nó là hạch tâm năng lượng của cơ giới khôi lỗi kia thì giá trị tất nhiên sẽ không quá thấp.

- Từ huynh đệ, chạy nhanh lên!

Uông Thủy kinh hô một tiếng, mấy người khác cũng lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

Sau khi Từ Huyền đánh chết hai cái phi trùng khôi lỗi lại còn rãnh rỗi đi đào móc chiến lợi phẩm nữa?

Khanh khanh! Khanh khanh!

Đằng sau một ít thiết giáp khôi lỗi hình người tay cầm Cự Kiếm, bay nhanh đánh tới bọn người Từ Huyền.

Mấy cơ giới khôi lỗi đuổi theo chí ít có hơn mười đầu, tu vị có thể so với ngoài luyệnthần tứ trọng, thậm chí còn có con có thể so với luyện thần thất nữa.

Nếu như chạy chậm một chút, một khi lâm vào lớp lớp vòng vây thì sẽ phải gặp nguy hiểm đến tánh mạng mất.

Đây cũng là vấn đề mà bọn người Uông Thủy lo lắng.

- Hồn tinh kia hình như ở phần đầu khôi lỗi.

Từ Huyền bất vi sở động, hai mắt bắn ra quang mang, nỉ non tự nói.

Vèo!

Thân hình hắn đột nhiên nhoáng một cái, bay thẳng về phía một hai con thiết giáp thị vệ ở gần mình, hai đấm vung lên, ánh lửa bắn ra, đánh về phía cái cổ của chúng.

Thiết giáp ở mặt ngoài các thiết giáp thị vệ kia cực kỳ cứng rắn, nhưng dưới sự oanh kích của Từ Huyền, lại tầng tầng vỡ vụn, chỉ một hai quyền liền bị thiếu chân hụt tay.

Rầm rầm rầm!

Từ Huyền mỗi một quyền mỗi một chưởng công kích đều bộc phát ra tiếng vang chấn nhiếp tâm hồn.

Bọn người Uông Thủy chạy ở phía trước nguyên một đám trợn mắt há hốc mồm.

Phải biết lúc trước kia bọn hắn dùng pháp bảo công kích, chỉ có thể lưu lại chút dấu vết trên thân những thiết giáp khôi lỗi này, về phần pháp thuật bình thường thì căn bản không thể tổn thương được chút nào cả.

Nói cách khác, những khôi lỗi loại thiết giáp thị vệ này để lực phòng ngự lực tăng trưởng nên lực đạo vô cùng, coi như là võ tu bình thường cũng không dễ gì dám tiếp cận chúng.

Nhưng Từ Huyền là người ra sao vậy. Quản ngươi là thiết hay thép, ở trước mặt ta đều phải biến thành đống sắt vụn thôi.

Bang bang oanh!

Bọn hắn thậm chí còn thấy Từ Huyền dùng quyền cước đối chiến với cự kiếm của những thiết giáp thị vệ kia nữa.

- Lực lượng cơ thể này cũng quá kinh khủng rồi, võ tu cũng không có mạnh như vậy a?

Mấy tên võ giả Uông Thủy đều trợn mắt há hốc mồm.

Từ Huyền quả thực quả thật chính là một cự thú hình người, thân thể và lực lượng lại cường hoành như vậy, có thể đối chiến với cả thiết giáp thị vệ.

- Hắn không giống võ tu, chẳng lẽ là Thể Tu? Nhưng Thể Tu bình thường trên người sẽ có linh khí chấn động, là mượn Thiên địa linh khí để Luyện Thể, nhưng trên người hắn lại không có a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận