Tiên Hà Phong Bạo

- Đây chẳng lẽ chính là bộ dạng của Thiên Cơ tộc trong truyền thuyết sao?

Trên mặt ngọc của Yên Mi lộ ra thần thái sáng láng, dò xét hai tòa thạch điêu chiến sĩ, rất có hứng thú nghiên cứu quan sát.

Từ Huyền hơi có vẻ kinh ngạc, cũng không dám lãnh đạm, thần cảm kéo dài bốn phía, nắm bắt lấy những cơ quan cấm chế không biết kia.

Quả nhiên, ở trên hai tòa thạch điêu Chiến Sĩ kia, hắn cảm nhận được sự tồn tại của cơ quan cấm chế.

Nhưng hắn cũng không biết điều kiện xúc động chúng là gì, xem mấy người Uông Thủy dẫn đầu đi vào thì không hề có ảnh hưởng gì cả.

Khi Từ Huyền đi đến trước pho tượng chiến sĩ có mai rùa đen kia thì liền cảm giác được một cổ khí tức sâm lãnh khiến linh hồn cũng phải rét lạnh.

Tiến vào phủ đệ, bên trong rộng lớn khoáng đạt, đều là các lầu các cung điện do cơ giới và kim loại cấu thành, lạnh như băng không mang theo một tia hương vị nhân tình

Từ Huyền nhắm mắt lại, trong trí nhớ tương quan ở kiếp trước, hắn rất nhanh liền tìm thấy được một tòa cơ quan đồ hình phủ đệ cùng loại, nhưng chỉ có bốn năm phân tương tự liền có chút thất vọng.

Đi nửa canh giờ, trên đường đi cũng không gặp phải nguy hiểm gì, chỉ có Từ Huyền biết rõ, bốn phía vẫn đang có rất nhiều cơ quan cấm chế, chỉ là không rõ điều kiện xúc động chúng thôi.

- Ở bên cạnh!

Uông Thủy mập mạp vươn tay chỉ về phía trước phủ đệ, một tòa lâu thuyền khổng lồ màu vàng nhạt ở đó.

Lâu thuyền kia dài đến mấy trăm trượng, co rút lại mấy trăm ngàn cánh kiêm loại như cánh dơi, quy mô của nó thuộc về loại lớn nhất trong các loại phi hành pháp bảo mà Từ Huyền từng trông thấy.

Ngoài ra, trên lâu thuyền đặt rất nhiều tu giới linh pháo đài, các loại khí giới phi nỏ khổng lồ, cung điện lầu các bầy lập, huy hoàng khí phái, rõ ràng không có dấu hiệu của sinh linh nhưng lại phát ra một cổ khí tức khiến người bất an.

- Lâu thuyền này quả thực là một cái Chiến Tranh Bảo Lũy, phía trên này cho dù đóng quân trên mấy vạn người, cũng không thành vấn đề.

Từ Huyền tâm thần rung động lắc lư, ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn toàn lâu thuyền khổng lồ chưa từng thấy này.

Nếu có thể khống chế lâu thuyền thành lũy khổng lồ như thế, còn có đủ vốn liếng để tiêu hao, thì dùng nó để tiêu diệt một tòa trọng thành cũng rất dễ dàng.

Uông Thủy cẩn thận từng li từng tí, leo lên tòa lâu thuyền thành lũy này, thò tay chỉ về phía một tòa cung điện kim loại ở chính giữa:

- Trước kia chúng ta chính là tiến vào chỗ này đã gặp phải cơ quan cấm chế cường đại.

Từ Huyền nhẹ gật đầu, thần cảm kéo dài ra, nhắm mắt theo đuôi. Cấm chế trên lâu thuyền này, hắn cũng chỉ hiểu một bộ phận.

Rất nhanh, trước một đại môn rộng mở, hắn chứng kiến một cỗ thi thể máu chảy đầm đìa, bộ dáng tử vọng chưa đến nửa ngày.

Đi vào trong điện xem xét thì trước mắt lập lòe quang hoa, rực rỡ tươi đẹp sáng chói, rực rỡ muôn màu, lóng lánh chướng mắt.

Trái tim Từ Huyền hung hăng run rẩy một phát, ánh mắt ngốc trệ một cái chớp mắt.


Tập trung nhìn vào, trong điện kia tinh quang đặc biệt chông chất như núi, đủ mọi màu sắc, thiên kì bách quái, thuộc tính không hề giống nhau, vầng sáng của chúng đặc biệt chói mắt trong tòa thành cổ âm u này.

- Thiên Quỳ Thủy Lôi Thạch... Âm Ma Huyền Tinh... Cửu Viêm Tinh Hạch... Linh Băng mỏ...

Yên Mi thân thể mềm mại đứng thẳng bất động, thanh âm run rẩy, đôi mắt dễ thương ngưng trệ, chợt lóe ra dị sắc kinh người, bị triệt để hấp dẫn.

Nguyên một đám linh quang linh tinh trong truyền thuyết lộ ra trước mắt mọi người.

Đối với những tu giả cấp bậc thấp như bọn hắn mà nói, mỗi một khối bảo thạch châu ngọc ở đây đều là giá trị xa xỉ, có thể nói là trân bảo, chỉ được đọc thấy trong sách cổ, thấy cũng chưa hề thấy qua..

Quan trọng là... những tinh quang này thuộc tính khác nhau, đối với tất cả người từ ngoài đến, đều tràn ngập vô cùng đầu độc.

Những linh quáng linh tinh này đều là tài nguyên tu giới trân quý, công dụng cực lớn, có thể tăng lên tu vị, luyện đúc pháp bảo cường đại hoặc là làm suối nguồn năng lượng v... v...

Từ Huyền sau nửa ngày mới phục hồi lại, đại bộ phận linh quáng tinh thạch ở đây, coi như là cường giả đan đạo tam cảnh đích thân tới cũng phải động tâm không thôi. Một số nhỏ tinh thạch trân quý hơn thậm chí còn tạo thành hấp dẫn trí mạng đối với cường giả cấp bậc Kim Đan đại đạo nữa, có thể vì chúng mà đỏ mắt điên cuồng.

Đan đạo cường giả còn như thế, huống chi ;à tu giả thoát phàm tam giai:

- Từ đạo hữu, ngươi nếu có thể phá giải cấm chế ở đây, bảo vật trong đó, túi trữ vật của mọi người chúng ta đều không thể nào chứa đựng được.

Uông Thủy mập mạp trước mắt chờ mong mà nói.

Từ Huyền quan sát thật lâu, mặt sắc mặt ngưng trọng, cơ quan cấm chế trên lâu thuyền này cơ hồ đã vượt qua cực hạn của hắn rồi.

Tay hắn vẽ một cái, ném ra một kiện Linh Khí vô dụng, ném nhập vào một vị trí đại diện.

Ông XÍU... UU! Một đạo tơ bạc trong suốt lóe lên trong hư không rồi biến mất, chợt Linh Khí kia bị cắt thành hai mảnh giống như một tờ giấy dán vậy.

Tình hình như thế khiến mọi người tâm thần rùng mình, độ cứng của Linh Khí tất cả mọi người đều rõ, cấp độ luyện thần kỳ cơ hồ khó có thể hư hao được.

Từ Huyền lại lấy ra hơn mười miếng linh nguyên tệ, nèm vào các vị trí.

Ông XIU.... XIU... XIU.... XIU...... các nơi trong đại điện liên tiếp hiện lên tơ bạc trong suốt biến những linh nguyên tệ kia thành bụi phấn, bạo nổ liên tục.

Từ Huyền lắc đầu liên tục, thở dài:

- Cơ quan cấm chế ở đây cơ hồ không cách nào hóa giải, trừ phi tìm được đầu mối then chốt và phá hủy, nếu không chỉ có thể xông vào.

- Xông vào?

Mọi người tâm thần run lên, nghĩ cũng không dám nghĩ.


Cấm chế ở đây uy năng tuy rằng không bằng khu vực quảng trường, nhưng tuyệt đối không phải tu giả thoát phàm tam giai có thể chống cự, coi như là cao nhân Ngưng Đan kỳ cũng phải suy nghĩ một hai.< Bạn đang đọc truyện được tại /p>Tiếp theo, bọn người Từ Huyền lại thăm dò trên lâu thuyền lục tục chứng kiến rất nhiều điện các.

Trong một số điện các có cất giấu các loại tài nguyên linh quáng tinh thạch, kể cả đủ loại Thiên địa linh tài, dù giá trị không bằng điện các lúc trước nhưng giá trị cũng không kém quá lớn.

Từ Huyền xem xét từng cái, kết quả đều có cơ quan cấm chế, không cách nào tránh đi.

Cuối cùng, hắn đưa ra một kết luận:

- Cơ quan cấm chế trong tòa phủ đệ này đều do một đầu mối then chốt nào đó không chế, nếu như có thể nắm giữ đầu mối then chốt kia thì sẽ nắm giữ được tất cả, thậm chí có thể nắm giữ tất cả toàn bộ cơ quan cấm chế trong Thiên Cơ cổ thành.

Đương nhiên, kết luận này hắn chỉ thần thức truyền âm nói cho Yên Mi thôi.

Yên Mi cũng theo đó động dung, nắm giữ đầu mối then chốt kia sẽ khống chế được tất cả mọi thứ trong cổ thành?

Đầu mối then chốt kia sẽ là tồn tại thế nào chứ?

Yên Mi và Từ Huyền liếc nhau, trong nội tâm mơ hồ đều có suy đoán.

- Đi!

Từ Huyền mang theo bọn người Uông Thủy rời khỏi lâu thuyền thành lũy, đi đến những nơi khác trong phủ đệ để thăm dò.

Trong đầu Từ Huyền tuy rằng có một loại cơ quan đồ giống với phủ đệ này nhưng cũng chỉ có năm phần tương tự, không cách nào phá giải được đại đa số cơ quan cấm chế ở đây được.

Trọn vẹn thăm dò nửa ngày, nhiều lần trắc trở, Từ Huyền mang theo mọi người, đi vào hạch tâm phủ đệ, đến trước một hồ nước xanh ngắt.

Hồ nước kia tĩnh như nước đọng, không có bất cứ động tĩnh và khí tức gì, nhưng toàn thân mọi người lại lạnh lẽo một mảnh.

- Có lẽ ở phía dưới này!

Ánh mắt Từ Huyền lập loè bất định, nhắm mắt lại, cẩn thận lục lọi bố cục cơ quan cấm chế trong đầu.

So sánh ra thì bô cục cả hai tuy có khác biệt, nhừng đầu mối hạch tâm mấu chốt đều ở cùng một vị trí, bố cục cũng rất tương tự.

Khi Từ Huyền nhắm mắt thể ngộ thì bọn người Yên Mi, Uông Thủy đều lộ ra vẻ khẩn trương.

Thời gian từng chút một trôi qua, tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi.

Bỗng Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, đối diện với hồ nước kia, mười ngón huyễn hóa ra một mảnh hư ảnh, tuân theo thủ thế pháp quyết cổ xưa thần bí, trong miệng liên tục độc chú ngữ.

Nhưng mà vào lúc này thì ở phụ cận phủ đệ truyền đến một tiếng vang kị dị:


- Ha ha ha... xem ra nơi này hẳn là đầu mối then chốt của Thiên Cơ cổ thành rồi.

Trong thanh âm kia ẩn chứa một cổ uy áp vượt xa cấp độ thoát phàm tam giai.

Tu giả trong phủ đệ mơ hồ cảm nhận được cổ hơi thở kia, sắc mặt đều biến đổi, Thiên Cơ cổ thành từ lúc nào lại có cao nhân Ngưng Đan kỳ đến thế?

Di lạc cổ thành hiện thế trong hoang mạc, rộng rãi chấn thế, trong thời gian một hai ngày khi mọi người tiến vào cổ thành thì cũng có tu giả khác phát hiện ra tòa thành này, cũng lục tục tiến vào.

Vèo!

Một đạo ánh sáng xuyên thẳng đến, cửa vào Thiên Cơ cổ thành, đột nhiên dừng lại, hiện ra một lão giả thất tuần bọc lấy áo bào xám mũ rộng vành.

- Thần Hoang cửu thành, tự thiên cổ lan tràn đến ngày nay, đã khai quật bốn tòa, trong mỗi một tòa đều có di lạc côi bảo. Trong đó chủ nhân của ba kiện di lạc côi bảo, đúng là đương kim Tam đại bất hủ chí tôn Thần Hoang chí cao vô thượng. Hôm nay lão phu lại có vinh hạnh gặp được Thiên Cơ cổ thành, chẳng lẽ là lão thiên mở mắt sao?

Lão giả thất tuần khuôn mặt tiều tụy, trong mắt lóe ra vẻ hưng phấn.

Xuyến!

Thân hình nhoáng một cái, thất tuần lão giả bay vào trong cửa lớn.

Nhưng vào lúc này, dị biến liền xuất hiện.

Ông ông!

Hai chiến sĩ mai rùa ở trước cửa Thiên Môn bỗng nhiên tách ra cổ quang vân màu xanh, thiết kích trong tay cách không vung vẩy, hình thành một mảnh Thiết Kích quang ảnh phạm vi hơn mười trượng bao phủ thất tuần lão giả vào trong.

Đồng thời, đại môn cửa vào lăng không hiện lên một sợi tơ bạc hơi mờ.

- Cơ quan cấm chế!

Thất tuần lão giả kinh hoảng, trên mũ rộng vành bộc phát ra một cổ ô quang thâm trầm, bay thẳng vài chục trượng, hơn nữa hai tay hắn mở ra, một mảnh hắc ám âm lôi đáng sợ xông mạnh bốn phương tám hướng, đánh nát tơ bạc ở phụ cận.

Dù vậy, hắn cũng ở giữa không trung kêu rên một tiếng, nhổ ra một búng máu.

Vù vù, từng mảnh hư ảnh thiết kích kia trải rộng trong hư không hơn mười trượng, cứ thể đánh bay hắn ra bên ngoài, liên tục thổ huyết, quanh thân pháp quang ảm đạm đến mức tận cùng.

Cho đến khi hắn giãy dụa cưỡng ép bay ra khỏi đại môn vài chục trượng thì hai tòa Chiến Sĩ mai rùa kia mới đình chỉ công kích.

Thất tuần lão giả kinh hồn chưa định, sắc mặt trắng như tờ giấy, may mắn bảo vệ được tánh mạng, nhưng người lại bị thương nặng, nguyên khí tổn hao rất nhiều.

Cơ hồ đồng thời vào lúc này.

Ông oanh, một đạo cầu vòng ngân quang sáng chói hình thành một đạo cột sáng huy hoàng từ chính giữa phủ đệ phóng thẳng lên trời.

Cột sáng màu bạc chói lói hoa mỹ kia phá tan gông cùm phủ đệ, lao ra thành cổ, thậm chí nhất cổ tác khí, xông lên trên không vô tận hoang mạc, xông phá tinh hà, kinh thiên động địa, rộng rãi to lớn.

- Chẳng lẽ trong phủ đệ có người trước một bước xúc động đến di lạc côi bảo rồi sao?


Thất tuần lão giả nhìn chằm chằm vào cột sáng bạc bệ nghễ tất cả kia, hoảng sợ thất sắc.

Cột trụ màu bạc rực rỡ tươi đẹp trùng thiên dùng tư thế bễ nghễ hoành hành trong chốc lát xông lên mây xanh, bảo khí chi quang mênh mông cuồn cuộn, phủ lên toàn bộ phủ đệ hình dáng mai rùa.

Không những cường giả đan đạo thần bí kia hoảng sợ thất sắc, kinh nghi bất định mà tất cả tu giả trong phạm vi thành cổ này đều bị kinh động.

Trên thực tế, trong bát hoang sa mạc, trong phạm vi ngàn dặm đều cảm nhận được cỗ khí tức kia, thậm chí có thể nhìn thấy được cột sáng màu bạc.

- Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?

Phần đông tu giả bên trong thành cổ đều trợn mắt há hốc mồm, phản ứng cực nhanh, lập tức hướng về chỗ kia.

- Ngoại trừ Di Lạc Côi Bảo thần hoang trong truyền thuyết thì còn loại bảo vật gì có thể dẫn phát hiện tượng kinh thiên như thế?

Có bộ phận tu giả nhao nhao suy đoán lai lịch bảo vật kia.

Ngân quang rực rỡ tươi đẹp phóng lên trời kia, rốt cục là cái gì?

Lúc lão giả đan đạo thần bí xúc động đến cấm chế ở cửa vào, bị Quy bối chiến sĩ truy sát, cực kỳ nguy hiểm, chỗ sâu trong phủ đệ đến cùng là xảy ra chuyện gì?

Nếu để cho thời gian trở lại mấy giây trước.

Sâu trong Quy xác phủ đệ, trước hồ nước xanh trong đầm đìa.

Từ Huyền đột nhiên mở to mắt, hai tay huyễn hóa ra tư thế pháp quyết thần bí cổ xưa, trong miệng đọc lên cổ ngữ tối nghĩa khó hiểu.

Tiếp tục hai giây sau, hắn đột nhiên hét lớn lên một tiếng, chắp tay trước mặt, bổ về phía trước một phát.

- XÍU!

Một ký hiệu hư ảnh chữ "Tỉnh" màu hồng xoay tròn vặn vẹo phá không mà ra, hơn nữa huyễn hóa thành mấy trượng, tiến về hồ nước.

Bỗng nhiên, hồ nước vốn yên lặng sôi trào lên, đột nhiên chấn động, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm.

Bọn người Uông Thủy trước hồ nước đều sợ tới mức nhao nhao rút lui.

Chỉ có Từ Huyền biểu hiện ra trấn định, dùng trí nhớ cơ quan cấm chế kiếp trước còn lưu lại thì cho dù rất khác nhau với Quy xác phủ đệ này nhưng bố cục hạch tâm vẫn không kém bao nhiêu.

- Ông... Oanh!

Trong tiếng nổ vang rung động cực lớn, hồ nước đột nhiên bị một mảnh ngân quang cường hoành bễ nghễ phá tan. Trong nháy mắt bay ra khỏi phủ đệ, thành cổ, thẳng đến Tinh Hà, kinh thiên địa quỷ thần khiếp.

Khí thế bàng bạc to lớn kia lập tức khiến những tu giả sau lưng Từ Huyền nhao nhao phủ phục đầy đất.

Linh hồn Từ Huyền cũng bị một cỗ khí tức quỷ khốc thần sầu ngăn chặn. Nhưng thời khắc mấu chốt, Nguyệt quang bí châu trong cơ thể phân hóa ra một mảnh ánh sáng nhu hòa thần bí chói lọi, từ trong ra ngoài, cố thủ tâm thần hắn, khiến hắn ổn định lù lù một chỗ, trực diện phá vỡ vật trước mắt.

Híp mắt, xuyên thấu qua ngân quang huy hoàng chói mắt kia. Từ Huyền nhìn thấy giữa vòng xoáy hồ nước lộ ra một côi ngọc màu xám ngọc, ước chừng lớn bằng chén ăn cơm. Quanh thân lập lề ngân vân óng ánh êệ tinh, một cỗ lực trường coi đây là trung tâm bao phủ toàn bọ phủ đệ.

Chỉ là một khối côi ngọc nho nhỏ như vậy lại dẫn phát dị tượng kinh thiên động địa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận