Nơi này là địa phương dễ thủ khó công!
Lúc này, hai người Từ Huyền cách Tinh Dạ linh thành, đại khái còn khoảng hai mươi dăm.
Khổng Tước lão bà xa xa đi theo, cùng Từ Huyền bảo trì lộ trình hai mươi dăm.
- Đại nhân, nữ hài Khổng Tước tộc này, thân phận tuyệt không phải bình thường, dùng thực lực của ngươi ta, hơn nữa có Khôi Lỗi kia hỗ trợ, đủ để kháng cự lão bà kia, kinh động cường giả trong Tinh Dạ thành. Đến lúc đó giao nàng cho Tinh Dạ linh thành, Tinh Dạ thành chủ tất nhiên sẽ ban thưởng trọng hậu, từ nay về sau ở trong Tinh Dạ thành có được địa vị, cái kia là bực nào thích ý ah.
Trong mắt lão giả đầu trọc lập loè dị quang tham lam, hướng Từ Huyền đề nghị nói.
- Nhân loại hèn hạ vô sỉ, chẳng lẽ các ngươi không trọng chữ tín sao?
Nữ hài Khổng Tước tộc nghiến răng nghiến lợi nói.
Khổng Tước lão bà ở bên ngoài hai mươi dăm, sắc mặt cũng xiết chặt, giờ phút này tiếp cận linh thành do nhân loại tuyệt đối khống chế, quyền chủ động đã ở trong tay Từ Huyền. :
Trong mắt Từ Huyền lóe lên hàn quang, trong bàn tay hiển hiện một đạo tinh quang màu đỏ, "Ba két" một tiếng, đánh nát đầu lão giả đầu trọc, sau đó ném hắn từ không trung vào Thâm Uyên, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.
Kịch biến như thế, lại để cho Thải Tước ở bên cạnh sợ tới mức hoa dung thất sắc:
- Ngươi…
- Làm người có thể tàn nhẫn, nhưng phải có nguyên tắc chính mình.
Từ Huyền diệt sát lão giả đầu trọc, lại giơ tay lên, chụp về phía Thải Tước.
- Không...
Thải Tước sợ hãi tới cực điểm, toàn thân run rẩy, giống như đối mặt một Ma Vương giết người.
- Dừng tay
Khổng Tước lão bà ở bên ngoài hai mươi dăm, trong lòng phát lạnh.
Ba!
Từ Huyền một chưởng vỗ vào trên vai thải tước, hóa giải cấm chế, lạnh nhạt nói:
- Trở về cùng cô cô của ngươi, ước định đã hoàn thành. Nói với nàng, nếu như nàng một mực chết truy không thả Từ mỗ, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng hối hận!
Vừa mới nói xong, Từ Huyền giẫm lên tơ thảm màu đen, phong lưu phần phật, bay về phía vách núi phương xa.
Đưa mắt nhìn bóng lưng thiếu niên nhân loại kia rời đi, vẻ mặt Thải Tước tim đập nhanh.
Vèo!
Không bao lâu, Khổng Tước bà lão đạp trên tiêu quang ba màu bay tới, một phen kiểm tra, phát hiện Thải Tước không có chút thương tổn nào, mới thở phào một hơi:
- Thiếu niên nhân loại kia, tuy sát phạt quyết đoán, nhưng lại là một người rất giữ chữ tín.
- Cô cô, chuyện này ngươi sẽ tiếp tục truy cứu xuống dưới sao?
Đôi mắt dễ thương của Thải Tước nhẹ nháy, nàng nghĩ đến lời nói của thiếu niên nhân loại kia trước khi chia tay.
- Truy cứu? Há chỉ truy cứu đơn giản như vậy!
Lão bà cười lạnh một tiếng:
- Trên thân người này có Khôi Lỗi của Thiên Cơ tộc còn sót lại, hơn nữa ngươi lại cảm nhận được khí tức yêu tộc trên người hắn, đây chính là một bí mật kinh thiên. Nếu như có thể mở ra một di tích, Khổng Tước nhất tộc ta quật khởi, sẽ ở trong tầm tay. Cơ hội bực này, có thể nào bỏ qua?
- Thế nhưng mà, hắn không phải là người xấu, tuân thủ ước định, không có giết ta.
Thải Tước muốn nói lại thôi.
- Ngươi thay một nhân loại biện hộ cái gì! Ta cùng hắn đạt thành ước định, lẫn nhau không thiếu nợ nhau, kế tiếp vẫn là quan hệ đối lập.
Trong mắt Khổng Tước lão bà lập loè xảo trá âm lãnh.
Thời điểm hai người thấp giọng trao đổi, Từ Huyền đạp trên Linh Khí phi hành, tiến vào Tinh Dạ linh thành.
Toa linh thành này, quy mô tương đương với Phương Thiên thành, nhưng linh khí bên trong càng thêm nồng đậm, hiển nhiên có linh mạch đẳng cấp càng cao.
Giao mấy khối linh thạch, thành công vào thành.
Bên trong Tinh Dạ linh thành, không có lầu các mọc lên san sát như rừng, hoặc ầm ĩ hỗn loạn giống như trong tưởng tượng.
Nội thành, một mảnh điểu ngữ hoa hương cẩm tú, có dãy núi, có Giang Hà, cũng có đồi núi bình nguyên, tương liên cùng linh mạch phía dưới, khí tức như là nhất thể.
Trong thành cũng có một phiên chợ giao dịch, nhưng lại diễn ra trong một lầu các phiêu phù bên trên thuỷ vực.
Xa xa nhìn lại, lầu các đứng lặng trên mặt nước, ngọn đèn mê ly, tiếng xé gió không ngừng.
Ở trong Hỗn Loạn Chi Địa này, thực lực bình quân của Tu Giả, phổ biến tương đối cao, đều ở Luyện Thần tứ trọng trở lên.
Ở Hoàng Long Thành, cường giả Luyện Thần thất trọng là cao thủ cấp một, ở chỗ này lại thập phần thông thường, Ngưng Đan kỳ cường giả, cũng có thể trông thấy.
Từ Huyền đạp trên phi thảm đi về phía trước, ở trên bầu trời lui tới trong dòng người.
Trên đường đi, ngẫu nhiên cũng đụng phải thân ảnh dị tộc cùng Yêu tộc, nhưng đều là dừng lại ngắn ngủi, đến đi vội vàng, ngoan ngoãn không có chút làm bừa.
Dù sao nơi này là địa bàn hoàn toàn thuộc về nhân loại khống chế, không có thế lực dị tộc hoặc là Yêu tộc.
Từ Huyền tiến vào phiên chợ giao dịch trên nước, quyết định ở chỗ này sưu tập một ít tài liệu.
- Lần trước tài liệu thiếu thốn, luyện chế ra Thiết Dực Long Khôi Lỗi, thực lực miễn cưỡng đạt tới Ngưng Đan kỳ, nếu giao thủ cùng cường giả Ngưng đan sơ kì, cũng rất khó có phần thắng.
Trong lòng Từ Huyền gấp gáp, ý định sưu tập tài liệu.
Vi luyện chế ra Khôi Lỗi Thiết Dực Long, tài phú trong tay hắn đã không còn nhiêu, trong tay ngược lại còn có hai kiện Bảo khí đã từng được trong Tinh Vũ Bí Cảnh.
Bảo khí, phải đạt tới Ngưng Đan kỳ mới có thể sử dụng, uy năng, giá trị của nó đều hơn xa Linh Khí.
Vi củng cố thực lực Ngưng Đan kỳ của Thiết Dực Long, Từ Huyền ở khu vực giao dịch tự do, giao nạp linh thạch, mở một quầy hàng.
Trên quầy hàng, cũng không buôn bán gì nhiều, chỉ có một kiện bảo khí.
Một thanh thước lưu quang bốn phía, đặt ở trên quầy hàng.
Khí tức Bảo khí lập tức kinh động người giao dịch bốn phía, tất cả đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, dò xét Từ Huyền.
Nếu là ở Hoàng Long linh thành, thậm chí Phương Thiên Trọng thành, Từ Huyền chắc chắn sẽ không ra tay loại bảo vật này. Bởi vì cấp độ tu luyện của Côn Vân quốc thấp, cường giả Ngưng Đan kỳ cực nhỏ, rất khó có người mua, mà lại cực kỳ không an toàn.
- Tiểu huynh đệ, thanh thước này của ngươi, chính là Bảo khí nhị phẩm, là từ đâu may mắn đạt đến?
Vị đại thúc ở quầy bán hàng bên cạnh, cực kỳ hâm mộ nói.
Chủ nhân quầy hàng phụ cận, nhao nhao lộ ra vẻ tò mò, trong mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút hâm mộ ghen ghét.
Nhưng mà ở nơi như thế này, có trật tự rất nghiêm khắc, bọn hắn quyết không dám xằng bậy, nhưng mà đỏ mắt thì không ai cấm.
- Không, đây là chi bảo gia truyền, tổ phụ từng là một vị Ngưng Đan cường giả. Hiện tại hậu thế cùng đinh, lấy ra trao đổi chút linh thạch, dùng duy trì tu luyện cần thiết.
Từ Huyền bất động thanh sắc nói.
Chủ nhân mấy quầy hàng phụ cận, nửa tin nửa ngờ, bất quá lí do thoái thác này ngược lại rất cẩn thận.
- Ồ, kiện Bảo khí kia không tệ.
Giữa không trung, một đạo sĩ trung niên cước đạp tiêu quang màu tím, cười ha hả bay xuống, cũng nương theo khí tức Ngưng Đan kỳ cường đại.
- Tiểu huynh đệ, Bảo khí này bán thế nào?
Trung niên đạo sĩ dò xét Từ Huyền, hiền lành nói.
- Ba trăm chính phẩm linh thạch.
Sắc mặt Từ Huyền bình thản nói.