Lòng hắn đầu tâm thần bất định, dù đã tấn chức Ngưng Đan, thực lực tăng nhiều, nhưng dựa vào lực ba người, khiêu chiến một phương linh thành khổng lồ thì vẫn có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
Đổng Băng Vân một thân váy trắng trắng noãn, theo gió phất phới, khuôn mặt kéo căng, như một khối hàn ngọc, trầm mặc không nói lời nào.
Nhưng đã đến thời khắc mấu chốt nhất, trong lòng nàng cũng xiết chặt, cũng có chút tâm thần bất định. Dùng lực mấy người khiêu chiến đối kháng một tòa linh thành phòng giữ sâm nghiêm, cuối cùng cũng có chút hoang đường.
Giờ phút này, Tam đại Ngưng Đan hàng lâm phía trên Hoàng Long Linh Thành, khí tức cường đại kinh động rất nhiều linh giả trong thành.
- Mau nhìn! Là Ngưng Đan cao nhân!
- Ông trời... ơ... i, một lần đã đến vài vị Ngưng Đan cao nhân!
Bên trong Hoàng Long Linh Thành nổi lên oanh động không nhỏ.
Mà tu giả đóng trong Hoàng Long thành thì nguyên một đám kinh hãi biến sắc, ngoài đệ phòng ra cũng không tự chủ được lộ ra vẻ kính sợ ngưỡng mộ.
Đan đạo cường giả, bao trùm trên luyện phàm tam cấp, nắm giữ nhiều loại pháp lực thần thông, bao quát hàng thiên thiên vạn vạn tu giả tầng chót ở côn vân tu giới. Bọn hắn thân ở trên đám mây cao cao tại thượng, đối với rất nhiều tu giả mà nói, đó chỉ là tồn tại trong truyền thuyết.
Nhưng là rất nhanh, luyện thần cường giả của Đông Phương gia liền kinh hô thất sắc:
- Không tốt! Đó là đan đạo cường giả của Phương Thiên trọng thành.
Cho dù hai đại Ngưng đan Từ Huyền và Nhạc Phong đột nhiên hàng lâm Hoàng Long Linh Thành nên sẽ có chút lạ lẫm, nhưng Đổng Băng Vân nàng này thì một ít cao tầng Đông Phương gia đã rất nhanh nhận ra rồi.
- Địch nhân xâm lấn! Chuẩn bị chiến tranh! Toàn thành chuẩn bị chiến tranh!
Tu giả đóng quân của Đông Phương gia một hồi luống cuống tay chân.
Chỉ qua một lát một phương linh thành tràn ngập tiếng kim thiết, khí tức âm trầm áp lực kia khiến rất nhiều tu giả không thở nổi.
Sưu sưu sưu, đại lượng tu giả Đông Phương gia bay về phía đại môn linh thành.
Từ Huyền lẳng lặng đứng trên không linh thành, trên mặt không hề bận tâm, hắn nhắm mắt lại chậm rãi triển khai thần cảm.
Hai người Đổng Băng Vân và Nhạc Phong đều ngưng trọng vẻ mặt.
Ngày càng nhiều tu giả chạy tơi trước cổng linh thành, tu giả ngoài luyện thần kỳ chỉ sợ có gần trăm vị, tu giả còn lại ít nhất cũng ngoài Luyện Khí thất trọng, số lượng đạt gần một ngàn.
- Nhiều năm như vậy chưa trở về, thực lực Hoàng Long Linh Thành được tăng cường hơn trước kia nhiều.
Khóe miệng Từ Huyền nổi lên một tia vui vẻ không thể nắm bắt.
- Ha ha ha... Phương Thiên trọng thành không người, chỉ phái ba người đến đánh Hoàng Long thành ta sao?
Từ chỗ sâu trong linh thành bay tới một vị mặc Huyền Giáp, vóc người vạm vỡ, tay cầm một cái quỷ đầu đại chùy, khí thế hung thần.
- Người nọ là người Đông Phương bổn tộc, Đông Phương Hùng, đại chùy trong tay một kiện pháp bảo hạng nặng, đạt tới cấp bậc nhị phẩm Bảo Khí, bản thân có tu vị Ngưng Đan trung kỳ, thực lực không thể...
Đổng Băng Vân nhúc nhích bờ môi nhắc nhở Nhạc Phong ở bên cạnh.
Đông Phương Hùng bay đến trên không linh thành, ánh mắt hung lệ, liếm liếm đầu lưỡi, liếc qua Đổng Băng Vân:
- Đổng mỹ nhân của Phương Thiên thành, Đông Phương Hùng ta khuyên ngươi một câu, chọn lương mộc mà dựa, gia nhập Đông Phương gia. Đừng tưởng rằng đánh thắng một trận thì có thể tự cho rằng có thể chống lại bổn tộc. Một khi bổn tộc dọn ra tay chân, tiêu diệt một tòa trọng thành cũng chỉ là trò đùa thôi!
Hắn chỉ nhận thức Đổng Băng Vân, về phần Từ Huyền và Nhạc Phong ở bên cạnh thì lại không thèm để ý đến.
- Nếu như Hoàng Long Linh Thành chỉ có một Ngưng Đan như ngươi, vậy thì không khác gì tự chịu chết cả. Không bao lâu nữa, ngươi sẽ giống như hai người chạy đến mỏ quặng chịu chết lúc trước thôi.
Nhạc Phong cười lạnh một tiếng, trong mắt chớp động sát cơ đặc thù.
- Ngươi là người nào!
Đông Phương Hùng chấn động, trong nội tâm lộp bộp thoáng một phát, hai đại Ngưng Đan phái ra khỏi linh thành lúc trước đến bây giờ vẫn chưa quay về.
- Ta chính là đệ tử Nhạc Phong của Tinh Vũ Sơn nhất mạch ngày trước, hôm nay cùng sư đệ Từ Huyền cùng nhau trở về Hoàng Long, muốn nhổ cỏ tận gốc Đông Phương gia các ngươi! - .
Thanh âm Nhạc Phong tràn đầy chính khí.
- Từ Huyền!
Đông Phương Hùng thần sắc bỗng dưng biến đổi, nhìn về phía thanh niên anh tuấn vẻ mặt không chút sợ hãi đứng giữa ba người.
Cùng lúc đó, ở bên trong Hoàng Long Linh Thành, đại đa số tu giả đều nhao nhao lên.
- Từ Huyền! Chính là Từ Huyền mười mấy năm trước! Hắn trở về rồi...
- Nghe nói hắn ở Phương Thiên trọng thành, chém liên tục mấy đại Ngưng Đan, còn tự tay giết chết một Kim Điện Vương nữa!
- Tên sát tinh này vậy mà giết lại Hoàng Long thành rồi.
Trong linh thành, rất nhiều thế lực cao tầng, kinh hoảng hỗn loạn, cũng có không ít người trong lòng cuồng hỉ.
Tình hình như thế khiến Nhạc Phong và Đổng Băng Vân rất kinh ngạc, không nghĩ tới chỉ dựa vào cái tên "Từ Huyền" thôi đã khiến một phương linh thành hỗn loạn oanh động như thế.
Mắt thấy tu giả Đông Phương gia sĩ khí đại ngã, Đông Phương Hùng cao giọng quát lạnh:
- Hừ, Ngưng Đan trong bổn thành cũng không chỉ có mỗi ta đâu... Kết trận!
Âm thanh ra lệnh vang lên, hơn mười tên tu giả luyện thần phân thành vài đội, ở trên không linh thành kết xuống trận thế, tầng tầng tia chớp chớp động, thạch sắc lộng lẫy, rực rỡ tươi đẹp.
Cùng lúc đó, còn có một bộ phận luyện thần tu giả, dẫn đầu chúng Luyện Khí kỳ tu giả, cố thủ trước linh thành.
- Cho các ngươi chừng ấy thời gian, đã chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Từ Huyền ở giữa ba người rốt cục lên tiếng, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh.
Lời vừa nói ra, tu giả bên trận doanh Đông Phương gia tâm thần chấn động, khó có thể tin nhìn về phía nam tử đang rất nhàn nhã kia.
Chuẩn bị?
Chẳng lẽ đối phương căn bản là đang trêu đùa mình sao?
Loại thái độ không thèm đếm xỉa đến này của Từ Huyền đã khiến bọn người Đông Phương Hùng khiếp sợ, gầm lên "Cuồng vọng tự đại". Đồng thời cũng khiến cho Nhạc Phong và Đổng Băng Vân giật mình ngoài ý muốn.
Đổng Băng Vân đôi mắt sáng hơi đổi, bỗng nhiên đã minh bạch chút gì đó.
Cũng như lúc trước khi đánh các tài nguyên trọng địa của Đông Phương gia, mục đích của Từ Huyền chủ yếu là giết địch, khiến nguyên khí của Đông Phương gia tiêu hao một cách lớn nhất
Còn lần này, mục đích của Từ Huyền còn một điểm nữa, đó chính là chấn nhiếp, giết gà dọa khỉ!
Dùng thực lực tuyệt đối, đánh bại địch nhân dễ như trở bàn tay, một khi hôm nay đại thắng, Đông Phương gia tan tác, đông đảo thế lực trong linh thành cũng sẽ sinh lòng kính phục chính thức!
Đến lúc đó, không cần bao nhiêu binh lực, chỉ cần ba người, thậm chí một người là đã có thể thu phục chiếm được một phương linh thành rồi!
Nghĩ tới đây, Đổng Băng Vân thầm sinh lòng thán phục, Từ Huyền chẳng những thực lực khủng bố mà thực lực cũng vượt hẳn thường nhân.
- Đánh cho ta!
Đông Phương Hùng vung tay lên, trên trăm tu giả trên thànhh phát động công kích trong trận thế, pháp quang diễm khí sáng chói chói mắt và công kích đủ mọi màu sắc điểm lấm tấm, phóng tới ba người trên linh thành.