Tiên Hà Phong Bạo

Mọi người ghé mắt xem xét, chỉ thấy bên ngoài đại điện đi tới hai người theo thứ tự là một lão giả mộc mạc bình thường và một thiếu nữ thuần mỹ tuyệt lệ.

- Du sư muội!

Từ Huyền rất vui sướng, mắt nhìn sư muội hiện giờ đã trở nên duyên dáng yêu kiều nhào thẳng vào trong ngực.

Trương gia Đại trưởng lão bên cạnh Du Cầm lại cười nói:

- Từ tiểu hữu quả thật không giống vật trong ao, hôm nay đại triển thần uy, dùng sức một mình xoay chuyển tình thế, khiến lão hủ rất bội phục.

- Đại trưởng lão khen nhầm.

Từ Huyền không kiêu ngạo không siểm nịnh. Bạn đang đọc tại chấm cơm.

Hắn đột nhiên phát giác, thiếu nữ trong ngực thân thể mềm mại khẽ run, mặt như ánh bình minh, đôi mắt sáng ướt át, nhìn chằm chằm vào Từ Huyền:

- Sư huynh, ngươi bị thương...

Từ Huyền cười khổ, lắc đầu nói:

- Chút thương thế ấy, cũng không lo ngại.

Du Cầm có chút cắn răng, bàn tay nhỏ bé khoác lên trên bờ vai khoan hậu hữu lực của Từ Huyền, một cổ dòng nước lam nhạt mông lung sáng mềm rót vào thể nội Từ Huyền, chữa thương cho hắn.


Từ Huyền cảm giác thương thế của mình đang khôi phục nhanh hơn, nhưng cái này cũng chỉ là khiến tốc độ khôi phục của mình nhanh hơn một nửa, hơn nữa loại tiên pháp trị liệu này quả thật rất hao tổn tâm thần, không cách nào tiếp tục quá lâu được

Sau một lát, Từ Huyền nghĩ đến cái gì đó, nhẹ nhàng đẩy ra bả vai Du Cầm ra:

- Sư muội, ngươi cũng mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi một hồi đi.

Nguyên lai, Du Cầm vào mấy ngày trước vẫn một mực chăm sóc Nhiếp Hàn bị thương, cũng không được thoải mái lắm.

Sau đó chỉ thấy trong tay Từ Huyền xuất hiện một cái Linh Lung Ngọc Bình.

XÍU... UU! Bá!

Một đạo lam tử quang huy bay vụt ra, ở trước mặt Từ Huyền hình thành một thiếu nữ váy bạc tuyệt mỹ khuynh thành.

- Chủ nhân yên tâm, chút thương thế ấy không đáng ngại.

Yêu Ngư công chúa bàn tay như ngọc trắng nhẹ nhẹ một chút, một giọt nước mắt thần bí mỹ hảo nhỏ lên người Từ Huyền, lam huy thủy quang nhoáng một cái, dung nhập vào thể nội Từ Huyền.

Thoáng chốc, Từ Huyền cảm giác thương thế trong thể nội nhanh chóng khép lại, loại tốc độ này hoàn toàn có thể cảm giác được.

Chỉ trong mấy hô hấp, nội thương của Từ Huyền đã khôi phục bảy tám phần, đoán chừng khỏi hẳn cũng không cần nửa canh giờ.

Mấy vị đan đạo cường giả ở đều ngạc nhiên phát hiện, khí sắc Từ Huyền đã khôi phục bình thường, hoàn toàn không giống một người bị thương.

Từ Huyền cũng âm thầm gật đầu, không hổ Nhân Ngư Chi Lệ trong cửu đại Di Lạc Côi Bảo, truyền thuyết, vật ấy có kỳ hiệu hoạt tử nhân nhục bạch cốt, thậm chí có thể thi triển "Phục sinh bí thuật" trong truyền thuyết nữa.

Nhìn qua Yêu Ngư công chúa cơ hồ hoàn mỹ bên cạnh Từ Huyền, Du Cầm có chút cắn môi, có chút tâm loạn bất an, cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.

Bá XÍU... UU!!

Sau khi Tuyết Vị trị xong vết thương, liếc nhìn Du Cầm, hóa thành một đạo lam tử quang lưu quay về Thất Phương Ngọc Bình.

Rất nhiều đan đạo cường giả trong đại điện tấc tắc kêu kỳ lạ, Từ Huyền lần này trở về Côn Vân tu giới, át chủ bài tầng tầng lớp lớp.

Sau nửa canh giờ.

Bên phía trận doanh Đông Phương gia, trong một tòa đại điện lơ lửng.

Một lão giả làn da toàn thân làn da hiện lên màu xám xanh nằm mềm nhũn trên giường, cơ hồ không hề có khí tức:

- Độc trên người hắn, một chút biện pháp cũng không có sao?


Đông Phương Quân đứng chắp tay, thân ảnh cao lớn đứng thẳng như một Ma Thần, nhưng không có người nào phát giác được, ở hổ khẩu của hắn có vài tia vết máu bị rách tả tơi.

Mấy dược sự trong đại điện, sợ hãi tâm thần bất định mà nói:

- Bẩm đại nhân, độc trên người hắn ở trong giới này ta mới được thấy lần đầu.

- Con rối tên hề kia đến cùng có lai lịch ra sao?

Đông Phương Quân than dài một hơi, hổ khẩu áp vào lưng còn mơ hồ phát ra đau nhức, sắc mặt âm trầm biến ảo:

- Từ Huyền này quả thực là một nhân vật khó giải quyết, cũng may là ta đã đánh hắn trọng thương, không có có một tháng thì rất khó khỏi hẳn được.

Mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, tốc độ khôi phục thương thế của Từ Huyền vượt ngoài tưởng tượng mọi người.

Kế tiếp cao tầng mấy phương thế lực hồi hợp trong đại điện Bắc Phong trọng thành, thương nghị đối sách tiếp theo.

Mấy thế lực lớn này theo thứ tự là Bắc Phong trọng thành, Phương Thiên học phủ, Hoàng Long Trương gia, cùng nhau chống lại Đông Phương giả mạnh nhất Côn vân tu giới.

Luân phiên đại chiến, Bắc Phong trọng thành tổn thất khá lớn, chúng tu giả thể xác và tinh thần mỏi mệt, đại đa số người đều không tán thành chủ động xuất kích.

- Binh lực trận doanh Đông Phương gia trận hơn xa chúng ta. Đông Phương Quân, với tư cách là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, thực lực thâm bất khả trắc, lại thêm vào Thất đại Kim Điện Vương phụ trợ, chúng ta chỉ sợ không có bao nhiêu phần thắng.

Một vị trung niên Ngưng Đan hậu kỳ của Bắc Phong trọng thành khẽ lắc đầu nói.

Thần gia Đại trưởng lão khẽ thở dài:

- Lão hủ ngày đó đánh một trận với Đông Phương Quân, thương thế rất nặng, không có mấy tháng nửa năm, khó có thể khỏi hẳn.

Ngụ ý là đánh nhau chính thức, hắn không cách nào tham dự vào trong chiến đấu cấp độ Nguyên Đan kỳ được.


Từ Huyền âm thầm tiếc hận, lúc này chính là cơ hội tốt để thừa thắng truy kích, nhưng tiếc là con rối cơ giới trong tay mình sau một phen đại chiến cũng cần tụ lực mấy ngày mới được.

Đẳng cấp con rối cơ giới rất cao, bình thường hạ phẩm linh thạch, hoặc là trung phẩm linh thạch, khó có thể chèo chống, về phần thượng phẩm linh thạch trong giới này rất hiếm thấy, dù sao thì Từ Huyền cũng chưa thấy quan. Cho nên, ở hạch tâm con rối cơ giới này có một khối tinh thể, có thể súc tích lực lượng, tổng cộng tiêu hao 27 khối trung phẩm linh thạch, mới có thể chứa đầy lực lượng, đại khái cần phải mất hai ba ngày.

- Không biết Từ tiểu hữu có ý kiến gì không?

Thần gia Đại trưởng lão đột nhiên xoay chuyển lời nói, nhìn về phía Từ Huyền.

Lúc hắn lên tiếng, trong đại điện rất nhiều đan đạo cường giả, ánh mắt đều nhìn về phía thanh niên anh vĩ đang ngồi ngay ngắn ở đằng kia, trong mắt lộ ra các loại thần sắc kính sợ, ngưỡng mộ, kính nể.

Hôm nay cũng do có nam tử này hiện thân trong Bắc Phong chiến trường, dùng sức một mình, thay đổi tình hình chiến đấu, cơ hồ chém giết một vị Nguyên Đan kỳ lão quái của quân địch, lại đại chiến Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, khiến cho trận doanh Đông Phương gia trận phải lui lại hơn trăm trượng. Tất cả chuyện này nghe ra thật giống như kỳ tích vậy.

- Không bằng đợi thêm hai ba ngày, căn cứ tình huống địch quân mà tùy cơ ứng biến.

Từ Huyền bình thản không có gì lạ nói.

Xem tình huống hôm nay thì cho dù giết đi qua, cũng chưa chắc có thể chiếm được tiện nghi.

Từ Huyền chính thức kiêng kị chính là Đông Phương Quân, chỉ giao thủ trong một lúc ngắn ngủi đã làm mình bị thương, có thể nói là lần đầu gặp phải từ khi trở về Côn Vân.

Nghe Từ Huyền nói như thế, nhưng đan đạo cường giả khác trong đại điện cũng không ý kiến nữa.

Vào lúc ban đêm, Từ Huyền tiến vào Thần gia phủ đệ trong Bắc Phong trọng thành, đi theo còn có Trương Phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận