Nhiếp Hàn trong tay cầm Thiên Hạt ma kiếm "Keng" một tiếng, kiếm khí xé ngang hư không giống như diệt thế hắc kiếm, dưới sát ý tràn ngập, thoáng một phát đánh hắn bay ra ngoài.
Bành PHỐC!
Thân thể Nhiếp Hàn tung bay, nhổ ra một búng máu, rất thống khổ!
Hắn hoảng sợ phát hiện, vết máu trước ngực của mình đã sâu hơn nửa tấc!
Chỉ một chiêu, ưu khuyết đã phân.
Thân hình Nhiếp Hàn bay ra, bị thương thổ huyết, sắc mặt hơi bạch, trong mắt lộ ra kinh nghi thật sâu, vết máu đạo kia ngực nhìn thấy mà giật mình. Truyện Tiên Hiệp -
Mà Vô Song Điện Vương vẫn thong dong tự nhiên, thể trạng cân xứng hoàn mỹ, định lập hư không, một quyền vô cùng đơn giản, vận lực lượng bên trong thể phách, bộc phát một điểm tối cường hoàn mỹ nhất, cân đối đơn giản như vậy.
Không ai thấy rõ phương thức công kích của Vô Song Vô Song, không quang ảnh hoa mỹ, cũng không bạo phát âm vang, một quyền đánh, lực lượng vô hình vô ảnh đáng sợ, một cái chớp mắt sát khí liền thấu đến, làm tổn thương thân thể địch nhân.
- Không ổn, Đông Phương gia lại có một nhân vật lợi hại như vậy, nếu như ngay cả Nhiếp Hàn cũng không có sức phản kháng, chúng ta ở đây chỉ sợ không ai là đối thủ của hắn rồi!
Nhân vật cao tầng Trương Thiên Minh một bên liền biến sắc, thầm nghĩ không hay.
Nhiếp Hàn có thể nói là kiếm tu cường lực nhất bên mình, luận thực lực, có thể hắn không bằng Tử Huyền, nhưng luận công kích, quần hùng có một không hai, ngạo thị Côn Vân.
Nhưng đối thủ của hắn, cường giả Thương Thiên Minh khác cũng nhận không dám đối diện, chỗ cường đại tuyệt không nhỏ chút nào.
- Thực lực Vô Song Điện Vương cũng quá biến thái rồi, so với Điện Vương bình thường cường đại hơn đâu chỉ vài lần!
Một hai chục vạn tu giả khu vực Vương đô đều đứng ở bên ngoài linh thành, chăm chú lên chiến trường.
- Vô Song Điện Vương này, tưởng tượng còn muốn đáng sợ hơn, xem ra hắn chính là cơ hội duy lật ban duy nhất của Đông Phương gia a!
Từ Huyền một bên điên cuồng công kích Đông Phương Bá, khóe mắt quét nhìn, chăm chú đến tình hình bên kia không khỏi có chút lo lắng.
Sở Đông một mực khống chế toàn cục, sắc mặt bỗng dưng rùng mình, nỉ non nói:
- Vô Song Điện Vương là người phát ngôn của người sáng lập kim điện, chuyện xấu duy nhất không thể khống chế chính là hắn. Bất quá, thực lực người này phải chăng quá khoa trương rồi không...
Trong nhất thời, Nhiếp Hàn cùng Vô Song Điện Vương giằng co, trở thành tiêu điểm của toàn trường.
Vô Song Điện Vương triển lộ ra thực lực đáng sợ, khiến hắn trở thành cơ hội cuối cùng thay đổi cục diện Đông Phương gia, mà đối thủ của hắn lại là đệ nhất kiếm thủ của Côn Vân tu giới, kỳ tài kiếm tu ngàn năm có một.
Đông Phương Quân bị Tuyết Vi trói, Đông Phương Quý cùng các cao tầng Đông Phương gia đều rơi vào hạ phong, nhìn thấy tình hình như thế, liền lộ ra một tia kinh hỉ.
- Thực lực của người này, thâm bất khả trắc, lão quái Nguyên Đan thông thường căn bản không tiếp được một hai hiệp, nếu như hắn có thể đánh bại Nhiếp Hàn, sau đó chém giết một hai vị Nguyên Đan lão quái bên Trương Thiên Minh, Đông Phương gia ta liền có cơ hội rồi...
Đông Phương Quân một bên kiệt lực giãy dụa, trong lòng nghĩ như vậy mà nói.
Trên bầu trời, thân ảnh thon dài cân xứng kia, một đầu tóc đen theo gió phất phới, đồng tử giống như ám dạ, thâm thúy thần bí, không mang theo một tia tình cảm, nhưng thanh âm réo rắt êm tai dị thường:
- Thông qua dẫn dắt kiếm ý khí cơ, tự nhiên ngăn trở công kích của ta, phóng nhãn Côn Vân tu giới, ngươi là người thứ nhất!
Hô!
Nhiếp Hàn vi thở nhẹ, cũng không để ý mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, nắm chặt Thiên Hạt ma kiếm, bốn phía một mảnh đen tối, tiến thêm một bước ngưng tụ co rút, tập trung ở phạm vi một trượng.
Hiển nhiên đối với công kích vô hình quỷ dị của Vô Song Điện Vương, hắn không thể không điều chỉnh lĩnh vực kiếm ý co rút lại, nhất định áp dụng biện pháp phòng ngự!
Việc này, từ khi Nhiếp Hàn tiến quân kiếm đạo, hầu như chưa bao giờ xảy ra!
Trong từ điển của hắn chưa từng có hai chữ phòng thủ, thân là vương giả tinh anh trong kiếm tu, bằng công kích tối cường ác liệt, làm tan rã hết thảy thần thông biến hóa của đối thủ.
Nhưng hôm nay, là một trường hợp đặc biệt.
Công kích Vô Song Điện Vương vô hình vô ảnh, quỷ dị đáng sợ, hơn nữa tốc độ khủng bố, công kích của hắn trong chớp mắt liền bộc phát sát khí.
Khó giải quyết nhất chính là, Nhiếp Hàn căn bản không cách nào cảm giác được quỹ tích công kích của hắn.
Hắn chỉ có thể theo đủ loại dấu hiệu để phán đoán, người này là một vị võ tu đăng phong tạo cực, điều ý cảnh, công kích, sát khí dung nhập vào hư không thiên địa.
Duy nhất có thể cảm nhận được chỉ có sát khí.
Giằng co một hồi, Nhiếp Hàn cắn răng một cái, Thiên Hạt ma kiếm trong tay như thiểm điện đâm ra, cả khu vực lan tràn hối ám chi quang, một đạo hắc lôi kiếm hồ, phảng phất như khe hở hắc sắc giương ra, lôi minh oanh chấn, tầng tầng dư ba kiếm khí u ám, hủy thiên diệt địa cuốn tới, trong chớp mắt bổ về phía Vô Song Điện Vương.
Thiên Hạt ma kiếm bổ một phát lôi đình, kinh triệt hoàn vũ, khiến thiên khung húc nhật ảm đạm vô quang, đổi lại là Nguyên Đan thông thường khác, căn bản khó có thể chống đỡ, ngăn cản không được mấy kiếm.
Mọi người đang quan sát chiến trận, con mắt đều sáng ngời, công kích kiếm đạo như thử trình độ như thế, đã đạt tới đỉnh phong trăm ngàn năm của Côn Vân tu giới.
Từ Huyền coi như là thể phách phòng ngự cường đại nhất, cũng không muốn đón đỡ công kích đáng sợ như thế!
- Không có tác dụng đâu!
Thanh âm lạnh lùng réo rắt vang lên.
Chỉ thấy thân ảnh thể phách hoàn mỹ kia, một quyền vô cùng đơn giản oanh khứ, một cổ sát ý ngưng kết đến mức tận cùng, trong một sát Nhiếp Hàn xuất thủ liền xông vào thể phách hắn.
PHỐC oanh!
Phách trảm vào hư không, chôn vùi kiếm hồ giống như khe hở hắc sắc, còn chưa tới gần Vô Song Điện Vương liền trực tiếp nứt vỡ!
Nhiếp Hàn kêu rên một tiếng, dù là bằng vào dẫn dắt kiếm ý, kiệt lực dùng Thiên Hạt ma kiếm vẫn như trước, không cách nào may mắn thoát khỏi, "Phanh" một tiếng liền bay ra ngoài! Phần vai cùng cổ họng để lại một vệt máu.
- Làm sao có thể... Công kích của hắn luôn luôn so với ta nhanh hơn nửa nhịp, xuất thủ trong chớp mắt lại nị hắn đánh gãy, công kích lâm thể!
Nhiếp Hàn thở dốc một hồi, có chút cắn răng, trong lòng biệt khuất.
Với tư cách tu, một thiên tài kiếm, dưới tình huống có Thiên Hạt ma kiếm, tốc độ xuất thủ của hắn tự xưng là có một không hai trên Côn Vân tu giới, lại bị một nhân vật không rõ lai lịch khắc chế như thế.
Ngay chỗ hắn đứng, cổ sát ý vô hình vô chất vô hình vô chất kia lượn lờ bốn phía, làm lòng tâm thần mọi người đều lạnh run.
Thấy tình hình như vậy, Sở Đông liền nhíu mày, lâm vào một hồi suy tư.
Đột nhiên, Vô Song Điện Vương di động, điểm một ngón tay hướng Nhiếp hàn.
Hô bá!
Sát khí lăng liệt phô thiên cái địa, phảng phất tử vong chi thủ, vọt tới trước mặt Nhiếp hàn!
Lần này là lần thứ nhất Vô Song Điện Vương chủ động xuất kích.