Như vậy, điểm đáng ngờ rất lớn lại xuất hiện: hắn còn lưu ở chỗ này, mượn nhờ thân thể Vô Song Điện Vương, dùng sức một mình đối kháng nhiều cường giả Trương Thiên Minh, thậm chí hơn mười vạn tu giả, nguyên nhân là sao a?
- Đã như vầy, vì sao các hạ còn dừng lại không đi?
Từ Huyền kinh ngạc mà nói.
- Bởi vì... Trận này trò chơi, có hứng thú nhất chính là ngươi, cơ hội cuối cùng cũng là ngươi. Hết thảy đáp án đều phải đợi sau khi ngươi đả bại Vô Song Điện Vương, chỉ mong ngươi không để cho ta thất vọng! Truyện Tiên Hiệp -
Khóe miệng Vô Song Điện Vương nhếch lên một tia quỷ dị.
Lời vừa nói ra, Sở Đông tọa trấn phía sau liền nhướng mày.
Trong mắt Từ Huyền bắn ra lệ quang khiếp người:
- Để ta đánh nát thân thể môi giới này của ngươi, xem ngươi còn có bản lĩnh gì dám gây sóng gió tại Côn Vân tu giới!
Oanh!
Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng, Thần Hỏa Kim Cương cao lớn, đỏ thẫm hiện kim, trong thiên địa kinh vang lên vô số cương liệt viêm bạo rít gào nổ vang, phảng phất giống như có vô số núi lửa liên tiếp bộc phát bắn ra.
Thân ảnh cực lớn hóa kia như một Đại La Kim Cương, ngạo nghễ giữa không trung, phát ra uy năng lực lượng vô cùng, trong nháy mắt tiếp theo, Từ Huyền một quyền oanh ra, khí thế băng liệt núi sông, chấn động cửu thiên.
Dưới trạng thái Thần Hỏa Kim Cương, sức chống đỡ, lực lượng, lực bạo phát công kích của Từ Huyền, toàn bộ đều tăng lên một cấp độ, viễn siêu tầm thường.
Băng oanh~~
Một đạo chấn động kinh tâm động phách, vang vọng toàn bộ Côn Vân vương đô, làm cho hơn mười vạn tu giả phụ cận hãi hùng khiếp vía!
Uy năng một quyền kia, lực lượng thuần túy, chất phác nguyên thủy, trầm trọng như núi, lại tràn ngập khí tức hủy diệt, giống như như núi lửa bạo phát!
Nhưng mà trong một sát ra quyền kia, Từ Huyền cảm nhận được một cổ nguy cơ rất trí mạng, sát khí phô thiên cái địa ngưng kết ở bốn phía.
Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể cảnh báo trước tiên.
Nhưng công kích kia quá nhanh, cơ hồ là bộc phát trong nháy mắt đã đánh trúng Từ Huyền.
Bành!
Từ Huyền kêu rên một tiếng, khóe miệng tràn ra một tia máu, thân thể lập tức bay ra ngoài, đồng thời một cổ đau nhứt kịch liệt truyền khắp toàn thân, xương sườn trước ngực đứt gãy mấy khúc.
Đằng vèo!
Một cái lăng không trở mình, Từ Huyền khó khăn lắm mới ổn định thân hình, hồn thể quanh quẩn một tầng tinh quang óng ánh, vẻ mặt kinh nghi cùng hoảng sợ.
- Tốc độ quá sức nhanh! Công kích vô hình vô ảnh, căn bản không cách nào bắt được, chớ nói chi đến ngăn cản!
Từ Huyền hô hấp dồn dập, trên trán đổ mồ hôi.
- Chủ nhân!
Tuyết Vi kinh hô một tiếng, một tay vỗ, một tầng thủy lam óng ánh, lưu chuyển đến toàn thân Từ Huyền, muốn trị liệu thương thế trên người hắn.
- Thực không đơn giản, thân thể cứng rắn tiếp nhận một kích vô song, chẳng những bất tử, mà còn không bị tổn thuong trí mạng... Không hổ là Viễn Cổ thể tu!
Vô Song Điện Vương thoáng sợ hãi thán phục, sợ hãi thán phục nói, Viễn Cổ thể tu!
Thời điểm cái danh từ này xuất hiện, người đang xem cuộc chiến phụ cận liền kinh ngạc giật mình, nhưng hơn nữa là rung động trong thể phách Từ Huyền cường hoành đáng sợ.
Từ Huyền cũng không cảm thấy bất ngờ, lần trước tại vương đô, thời điểm đối mặt lần thứ nhất, người sáng lập kim điện kia dường như thông qua chi khẩu của Vô Song Điện Vương, đã nhìn thấu phương thức tu hành cuả hắn.
Hắn giờ phút này tâm thần kéo căng, cũng âm thầm may mắn, vừa rồi Vô Song Điện Vương phát động công kích, nhờ cảnh báo của Nguyệt Quang Bí Châu, thậm chí thần cảm được nguy cơ rất trí mạng, khiến hắn liền cường vận thổ nguyên tinh hoa Thổ Tỳ, cố thủ tạng phủ cùng chỗ hiểm, nhờ vậy mới không bị thương trí mạng, nhưng tổn thương bình thường cũng không nhẹ.
- Sát!!
Vô Song Điện Vương chất phác, cư nhiên một quyền cách không đánh tới, ngưng tụ sát ý đến cực hạn, lập tức xuyên thấu qua Tuyết Vi đang trị liệu cho Từ Huyền.
Tuyết Vi biến sắc, vặn vẹo hồn thể thủy lam sáng bóng, Nhân Ngư Chi Lệ trong thể nội run rẩy, nhưng công kích kia quá nhanh, vội vàng đã tới!
Bành!
Thân thể mềm mại nhu nhược của nàng cũng bị một quyền đánh bay, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng nhờ có Nhân Ngư Chi Lệ, thương thế bên trong cơ thể liền nhanh chóng khép lại.
- Chủ nhân, người này thực sự quá khủng bố, để ta thi triển cấm thuật yêu ngư, liều lĩnh một phen, khiến hắn diệt sát!
Tuyết Vi nghiến chặc hàm răng.
Dứt lời, nàng há miệng nhổ, tế ra côi lượng minh lệ, "Nhãn Lệ" mộng huyễn thủy tinh, âm thanh tự nhiên hòa mỹ, phát ra một cổ chấn động cấm kị.
Trong hư không lập tức sinh ra một cổ lực lượng thủy linh huyền bí, rung chuyển thiên địa.
Một cái chớp mắt, toàn bộ thủy linh chi lực vô tận trong Côn Vân tu giới đều sôi trào xao động lên...
Cổ lực lượng này vượt qua tưởng tượng của mọi người, vô số sinh linh tu giả ở đây, cường như Nguyên Đan kỳ cảm giác cũng có một loại áp lực khó thở.
Ngay cả Vô Song Điện Vương phụ thể cũng phải động dung:
- Đây là...
- Dừng tay!
Bên tai, một tiếng kinh hô vang lên, động tác Tuyết Vi bỗng dưng cứng đờ, lập tức thu hồi "Nhân Ngư Chi Lệ''.
Mọi người chỉ thấy Từ Huyền đưa tay ra, ngăn Tuyết Vi lại.
Sau khi Tuyết Vi dừng tay, uy năng rung chuyển thiên địa huyền bí kia cùng với thủy linh lực sôi trào rung chuyển cả côn vân tu giới bông nhiên biến mất.
Lân cận Côn Vân vương đô, hơn mười vạn tu giả ở đây, kể cả nhân vật Nguyên Đan kỳ đếm trên đầu ngón tay, trong lòng đều hơi buông lỏng một hơi, vẫn trong tình trạng hoảng hốt bất an.
Một khắc trước, phàm là cường giả đan đạo đều cảm ứng được một cổ áp lực cực kỳ đáng sợ, chỉ sợ đã vượt qua cấp độ tu luyện của Côn Vân tu giới.
Thế nhưng làm cho người khác khó hiểu chính là, Tử Huyền trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc lại có thể ngăn được Tuyết Vi.
- Dùng thực lực của ngươi, coi như cường giả ngoài Nguyên Đan trung kỳ, cũng có thể chiến thắng, nhưng người này không giống tầm thường... Ngươi vẫn trước giữ lại một phần dư lực đi.
Tử Huyền sắc mặt không quản hơn thua, thông qua thần cảm truyền âm.
Tuyết Vi có chút nghi hoặc, không cam lòng.
Di lạc côi bảo, là tháp bảo mạnh nhất cửu thành thần hoang truyền thừa thiên cổ, ẩn chứa lực lượng thần uy kinh thiên vĩ địa, không thể đoán lường được. Bên trong mỗi một kiện di lạc côi bảo, đều có rất nhiều loại huyền ảo, thậm chí có thể sáng lập Bất Hủ Kim Đan chí cao vô thượng trong truyền thuyết!
Tuyết Vi không tin, bằng vào huyết mạch yêu ngư hoàng tộc của mình, không để ý đến đại giới dùng di lạc côi bảo thi triển bí thuật cấm kị lại không cách nào giết chết đối thủ, dù là di lạc côi bảo nhân ngư chi lệ là một loại thần thông phụ trợ.
Nhưng trải qua thời gian dài, chủ nhân trong suy nghĩ của nàng đã tạo thành một uy tín cương đại, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng cũng tin bảy phần. Hoặc là chủ nhân cũng có dụng ý riêng.
- Ngươi trước tiên lui qua một bên, không nên tùy tiện tham dự, chờ đợi thời khắc mấu chốt hãy ra tay.
Nghe Tử Huyền phân phó, thân hình Tuyết Vi liền phiêu dật qua một bên, xa xa nhìn xuống.