Tiên Hà Phong Bạo

Hai bên trái phải hắn, còn đứng hai thiếp thân thị nữ, một người trong đó, dĩ nhiên là công chúa điện hạ của Tử Tiêu Quốc, chúng cao tầng xôn xao một mảnh, sắc mặt kinh nghi bất định.

Rồi sau đó, Tử Tiêu Quốc Sư, tuyên bố huyết khế và các ước định tương quan.

Huyết khế mà mấy đại cự đầu Tử Tiêu Quốc nhất trí ký kết, tự nhiên không người nào có thể làm trái.

Từ hôm nay trở đi, Tử Tiêu trở thành nước phụ thuộc của Tinh Phong quốc.

Từ Huyền trên bảo tọa bình tĩnh dị thường, cũng không có bất kỳ uy phong và kiêu ngạo nào cả.

Tranh chấp với Tử Tiêu, trong mắt hắn, chỉ là tiểu đả tiểu nháo thôi.

Tương lai trong sáu bảy mươi năm, chỉ có một việc, có thể khiến hắn phải toàn lực đối đãi, không tiếc bất cứ giá nào...

Từ Huyền thu liễm nỗi lòng, sắc mặt không hề bận tâm, ánh mắt nhàn nhạt quét qua cao tầng Tử Tiêu Quốc, những người này phần lớn đều đến từ các tông phái lớn nhỏ của Đế Quốc/

Ngay cả hoàng tộc của Vân Phỉ Nhi cũng không ngoại lệ, phía sau màn có tông phái lớn nhất Tử Tiêu ủng hộ.

Đây cũng là nguyên nhân Sở Đông đưa ra yêu cầu thứ ba lúc trước, trong Tử Tiêu Quốc môn phái đông đúc, thế lực phân hoá, một khi mất đi người tâm phúc thì rất nhanh có thể hấp thu những thế lực này:

- Dựa theo yêu cầu thêm vào lúc trước, trong vòng năm năm gần đây, Tử Tiêu Quốc phải nghe lệnh Tinh Phong, do quốc sư bổn quốc Sở Đông chỉ huy, phát động phát công với hai nước Hỏa Vân, Lam Phong.

Từ Huyền chậm rãi nói.

Đối với yêu cầu này, chúng cao tầng Tử Tiêu Quốc tuy cũng thầm không vừa lòng, nhưng không thể không đáp ứng..

Kết quả trước mắt, liên thủ Tinh Phong quốc đánh bại hai đại địch quốc cũng là chuyện lửa xém lông mày rồi.

Sở Đông sắc mặt trầm tĩnh, giẫm chận tại chỗ đi tới, thần sắc đạm mạc nói:

- Bắt đầu từ hôm nay, do Sở mỗ khống chế đại quân của Tinh Phong, nước phụ thuộc Tử Tiêu thẳng đến khi tiêu diệt được hai nước Hỏa Vân, Lam Phong, hoặc là dựa theo ước định kỳ hạn năm năm.

Lập tức, trong đại điện xuất hiện một hồi tiểu bạo động.

- Trong vòng năm năm triệt tiêu diệt hai nước Hỏa Vân, Lam Phong? Khẩu khí thật lớn!

- Hai nước Hỏa Vân, Lam Phong tuy rằng nhân vật lĩnh quân bị chém giết, nhưng thực lực còn đó, binh lực hơn xa Tử Tiêu vài lần...

Chúng cao tầng Tử Tiêu Quốc đều đưa ra nghi vấn với Sở Đông.

- Quân lệnh như sơn, người không phục, giết!

Sở Đông không nói lời nào, vung Thiên Cơ Phiến trong tay lên.

Ầm ầm ~


Chỉ một thoáng, đỉnh đại điện quanh quẩn một đoàn lôi quang màu trắng, uy năng cường đại phủ xuống.

...

Một mảnh tia chớp màu trắng kia, cơ hồ xoẹt qua đỉnh đầu mọi người, cổ khí tức trí mạng này khiến cho chúng đan đạo cường giả trên trận, thể xác và tinh thần sợ run, cơ thể phát lạnh.

Tử Tiêu Quốc Sư thở dài một tiếng:

- Sở đạo hữu là tiên diễn sư truyền kỳ nhất Tinh Phong quốc, quốc sư một quốc gia, thần thông tạo nghệ, chỉ ở bản trên đường, hắn tiên diễn suy tính, phóng mắt khắp hơn mười nước ở Đông Hoang biên cảnh cũng không người nào có thể so sánh, Vì toàn bộ hưng thịnh tồn vong của Tử Tiêu Quốc, chư vị tốt nhất là nghe theo sắp xếp của hắn, tin tưởng ngày hai nước Hỏa Vân, Lam Phong tan tác sẽ không quá xa đâu.

Sở Đông thị uy, Tử Tiêu Quốc Sư lên tiếng, khiến chúng đan đạo cường giả thu hồi lòng khinh thì, ít nhất thì ngoài mặt đều tỏ vẻ phục tùng.

Từ Huyền ngồi trên bảo tọa trầm ngâm nói:

- Không bằng như vậy, do Tử Tiêu Quốc Sư, hiệp trợ Sở huynh, tạm thời chưởng quản quyền hành quân lệnh quý quốc, tin tưởng nhị vị có thể thuận lợi tiêu diệt hai đại địch quốc.

Lời vừa nói ra, chungscao tầng Tử Tiêu Quốc đều hơi buông lỏng một hơi.

Nếu để cho quyền hành quân lệnh Đế Quốc giao toàn bộ vào tay một ngoại nhân thì quả thật khiến người khó mà an tâm. :

Chuyện này, rất nhanh được đình, không còn nghi vấn nữa.

Kế tiếp, Từ Huyền giao hết chiến sự rườm rà phản công hai đại địch quốc cho Sở Đông.

Ước chừng hai canh giờ, Sở Đông đối với thế cục Tử Tiêu Quốc tiến hành xâm nhập hiểu rõ hơn.

Trong đó, các loại chi tiết mà hắn hỏi thăm nhiều vô số kể, thái độ hắn rất nghiêm túc, khiến đám cao tầng Tử Tiêu Quốc đều phải líu lưỡi.

Rất nhanh, Sở Đông chế định ra một phương án kế hoạch, nhưng chỉ cùng thảo luận với Tử Tiêu Quốc Sư và một số ít người thôi.

Nghe xong phương án kế hoạch của Sở Đông, Tử Tiêu Quốc Sư thở dài:

- Không hổ là tinh Phong đệ nhất tiên diễn sư, nếu như kế hoạch có thể thuận lợi hoàn thành, trong vòng ba năm năm tiêu diệt hai đại địch quốc, quả thật không có vấn đề gì.

- Không, kế hoạch của ta là muốn trong ba năm tiêu diệt hai nước, hoặc là khiến nó phải đầu hàng.

Sở Đông lắc đầu.

- Ba năm?

Tử Tiêu Quốc Sư và quốc quân sợ hãi thán phục động dung.

- Theo bổn quân biết, kế hoạch lần này, quý quốc cũng không có ý định vận dụng cường giả đỉnh tiêm vô địch như Từ Huyền và Nhiếp Hàn.

Quốc quân ánh mắt lóe lên.


Trong mắt Tử Tiêu Quốc quân, Tinh Phong quốc sở dĩ mạnh, nguyên nhân chủ yếu là ở đám nhân vật đỉnh phong như Từ Huyền và Nhiếp Hàn.

- Ha ha, nhị vị cũng quá coi thường thực lực Tinh Phong quốc ta.

Khóe miệng Sở Đông có chút nhếch lên:

- Chút việc nhỏ ấy, cần gì hai người bọn hắn xuất thủ. Huống chi, bọ hắn còn có việc càng quan trọng hơn...

Nghe vậy, Tử Tiêu Quốc Sư và quốc quân, khuôn mặt hung hăng run rẩy một chút.

Ở trong mắt Sở Đông, chiến tranh phản kích ảnh hưởng đến mấy quốc gia lần này, cũng chỉ là "chút việc nhỏ" thôi sao?

Bắt đầu từ hôm nay, bọn người Từ Huyền có thể phải ở lại Tử Tiêu một thời gian ngắn.

Đương nhiên, Từ Huyền dùng tu luyện làm chủ, sẽ không quản chiến sự, những việc lặt vặt này, toàn bộ giao cho Sở Đông. Dù sao tiên diễn sư, có thể thông qua các loại suy tính trong chiến tranh để ma luyện tu vị tạo nghệ bản thân.

Từ Huyền và Nhiếp Hàn sớm rời đi, do người của Tử Tiêu Quốc tiếp đãi an bài.

Nhiếp Hàn cũng mặc kệ chiến sự, trừ phi có đỉnh tiêm cường giả hiện thân, hắn trước tiên tiến vào quốc khố Tử Tiêu Quốc, tìm hiểu đông đảo kiếm tu bí tịch trong đó.

Từ Huyền không khỏi kinh ngạc, dùng thiên phú và kiếm đạo tạo nghệ của Nhiếp Hàn, kiếm tu bí tịch bình thường há có thể lọt vào pháp nhãn.

Hắn phỏng đoán, hành vi này của Nhiếp Hàn có thể có quan hệ đến bản Đoán Kiếm Đồ Quyết kia.

Từ sau khi đạt được bản sách cổ thành, phong cách kiếm ý của Nhiếp Hàn đã phát sinh biến hóa, bớt chịu ảnh hưởng của Thiên Hạt Ma Kiế, kiếm ý mới xuất hiện, ở trên phong cách vốn có, đã tiến hành thiên chuy bách luyện. Lần này, hắn lại tìm hiểu ngàn v ạn kiếm tu bí tịch, tự nhiên là muốn mở ra phương hướng đột phá mới rồi.

Đêm đó, Từ Huyền tiến vào Tử Tiêu Quốc một chỗ xa hoa trong tẩm cung.

Đi theo trái phái, theo thứ tự là Vân Phỉ nhi công chúa và Đổng Băng Vân.

Người phía trước trong cao quý có vài phần thanh nhã thoát tục, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, kinh diễm vô cùng. Người sau thì trắng noãn thanh lệ, loại khí chất băng mỹ nhân này, cũng mang đến một phen hàm xúc khác.

Nhưng lại khó tưởng tượng là hai nữ nhân này cũng chỉ là thị thiếp nữ bộc của Từ Huyền thôi.

- Mệt nhọc cả ngày, đêm nay cũng nên buông lỏng một chút rồi.

Từ Huyền minh bạch, tu luyện chi đạo, không thể cứ quá bó buộc, ngẫu nhiên phải buông lỏng mới được.

Từ khi trải qua lần ý thức xuyên qua bảy mươi năm sau, Từ Huyền dưới áp lực lớn lao kia, cơ hồ lúc nào cũng chỉ biết đến tu luyện cả.

Hôm nay nhập trú Tử Tiêu, lại có được một vị nữ bộc thị thiếp, Từ Huyền tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này:


- Lực lượng trong cơ thể ngươi, cương mãnh viêm liệt, cô dương không dài, vừa hay bên người lại có nữ thể tư chất thượng giai như vậy không lợi dụng thì thật đáng tiếc...

Tàn hồn kiếp trước đề nghị nói.

Từ Huyền lúc này tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, đạt được một bộ bí thuật Âm Dương giao hòa, xưng là "Hóa Âm Nghịch Dương đại pháp"

Lấy ngộ tính hiện giờ của hắn, tự nhiên rất nhanh liền lĩnh ngộ được

Lúc tâm thần hắn quay về, phát hiện Vân Phỉ nhi công chúa, trong đôi mắt đẹp dịu dàng gợn sóng, nằm trong ngực hắn, khuôn mặt đỏ hồng.

Thấy Từ Huyền mở to mắt, Vân Phỉ Nhi mắt phủ đầy hơi nước, khóc ròng nói:

- Phỉ Nhi một lòng yêu Từ đại ca, lại bởi vì lợi ích hoàng tộc mà nhiều lần khiến Từ đại ca thất vọng. Bắt đầu từ hôm nay, Phỉ Nhi sẽ dốc toàn tâm toàn ý, hầu hạ người, vĩnh viễn không rời bỏ.

Từ Huyền tự nhiên sẽ không tin hoàn toàn nàng này lời mà nói..., Tử Tiêu một ngày bất diệt, đối phương tuyệt khó đem một cái nhân tình cảm (giác) đặt ở đệ nhất vị.

"Những... này ta cũng không thèm để ý, quan trọng là... người giờ chính là nữ nhân của ta...

Từ Huyền ôm chặt lấy thân thể mềm mại của giai nhân, trong bụng có một cảm giác như hỏa diễm thiêu đốt, một đôi ma trảo, nhẹ nhàng mở mạnh váy Tử Tiêu công chúa.

Hai người là quan hệ tình nhân cũ, Vân Phỉ Nhi không có bất kỳ giãy dụa, lại còn có ý hùa theo, tựa hồ như muốn thiệt tình hầu hạ tốt Từ Huyền vậy.

Đương nhiên, Từ Huyền sẽ không quên thi triển "Hóa Âm Nghịch Dương đại pháp", trong cơ thể một cổ khí tức óng ánh hoàng thấu hồng xuyên thấu qua hạ thể, tràn vào trong cơ thể Vân Phỉ Nhi.

Loại bí thuật này, có thể rút ra âm nguyên tinh khí của nữ tử để cho vào thân thể nam tử, khiến cho cô dương chi khí có thể trở nên mượt mà, ngẫu nhiên sử dụng, có thể dùng cố cảnh giới, thậm chí có lợi cho đột phá bình cảnh nữa.

Nhưng loại bí thuật này, sẽ khiến cho con gái chịu thiệt, lớn mạnh chính mình, có thể nói là hại người ích ta.

Cũng may Từ Huyền sẽ không sử dụng quá độ, lúc thi triển thuật này thì hắn cũng chuyển qua một ít Thuần Dương viêm khí để cho đối phương chút ít lợi.

Lần này cá nước thân mật, dị thường thông thuận.

Đến một thời khắc, khí tức trong cơ thể giao hoa, có một loại ảo giác như huyết nhục lưỡng liền vậy.

Từ Huyền một bên thi triển bí thuật, một bên phóng túng dục vọng của mình, bàn tay lớn không chút kiêng nể lướt loạn trên thân thể như ngọc, không buông tha một tấc khu vực mẫn cảm nào cả.

Chỉ qua một canh giờ, Vân Phỉ Nhi đã bắt đầu thở khẽ, mồ hôi cứ nhỏ giọt xuống.

Hai người đều là đan đạo cường giả, theo lý thuyết cho dù tiếp tục một ngày một đêm cũng không phải vấn đề lớn.

Từ Huyền minh bạch, hiển nhiên loại bí thuật này đã khiến nữ nhân phải chịu thiệt.

Quả nhiên, lúc qua hơn hai canh giờ, Vân Phỉ Nhi đã lộ ra vẻ suy yếu, mặt lộ vẻ vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn kiệt lực chèo chống, hiển nhiên không muốn làm cho Từ Huyền thất vọng.

Từ Huyền sinh lòng trìu mến, buông thân thể mềm mại của nàng xuông, nhẹ nhàng đắp chăn, vươn tay lau khô nước mắt trên đôi má.

Chỉ qua một hồi, Vân Phỉ Nhi đã tiến vào mộng đẹp.

Vào lúc này, sắc trời cũng dần dần sáng.

Ở bên ngoài tẩm cung, Đổng Băng Vân nhắm mắt ngồi xếp bằng. Thân là nữ bộc thị thiếp, dưới tình huống bình thuờng, nàng tự nhiên không thể rời khỏi người chủ nhân được.

Nhưng tiếng thở dốc yêu kiều và khí tức đến từ bên trong lại khiến tâm thần nàng phải bất an.


- Cuối cùng cũng kết thúc...

Đổng Băng Vân trong nội tâm sâu kín thở dài.

Nhưng vào lúc này, nàng rồi đột nhiên cảm giác thấy một đại thủ ôm lấy eo mình, còn hoạt động không thành thật nữa.

- Ai!

Nàng giật thót mình, còn không đợi kịp phản ứng, người nọ ôm càng chặc hơn.

- Còn ai nữa?

Khí tức nam tử quen thuộc đập vào mặt, thân thể mềm mại của Đổng Băng Vân cứng đờ, đánh tan đi pháp lực đang vận chuyển trong cơ thể.

Từ Huyền nhìn kỹ tiểu mỹ nhân trước mặt, mặt ngọc hơi ngập lãnh ý, một thân váy trắng nõn, lộ ra đùi ngọc thon dài, da thịt như tuyết trắng, mùi thơm như ẩn như hiện vờn quanh nơi chóp mũi.

- Chủ nhân...

Đổng Băng Vân lông mi run rẩy, cắn chặt hàm răng trắng tinh, thân thể mềm mại phản kháng vô thức.

- Nàng này vẫn còn thân hoàn bích, thi triển Hóa Âm Nghịch Dương đại pháp, hiệu quả càng tốt hơn nữa...

Trong nội tâm Từ Huyền mặc dù nghĩ như vậy, nhưng động tác cũng không khỏi nhanh hơn.

Thân thể của hắn dán chặt lấy thân thể Đổng tiên tử, tách váy ra, không ngừng vuốt ve, khiến trên người nàng quẩn quanh một cỗ cảm giác tê dại.

Đổng Băng Vân mặc dù tâm tính lạnh như băng, nhưng dưới tình huống không thể phản kháng, không ngừng bị kích thích như vậy cũng khó có thể tự kiềm chế, hô hấp dần dần dần gấp rút, trên da thịt nổi lên một tầng màu hồng.

Từ Huyền bắt đầu thăm dò cao thấp, cách một tầng máy trắng noãn hơi mỏngr, hoặc xoa nắn trên ngực, hoặt là vuốt ve đùi nhỏ.

Đột nhiên, "Phanh" một tiếng, Từ Huyền xoay nàng về phía kim bích lương trụ trong địa, thân thể nàng run lên, nửa ẩn nửa lộ, cơ hồ dừng lại giữa không trung.

- Chủ nhân... Không nên...

Đổng Băng Vân vẻ mặt khuất nhục, vô ý thức giãy dụa, lại chợt cảm thấy hạ thể Từ Huyền cứng rắn lửa nóng đâm về trước một cái "Phốc phốc" trực tiếp đâm rách chiếc váy tuyết trắng, tiến vào tư huyệt giữa chân ngọc. Một cổ đau đớn khiến nàng phải kêu rên thành tiếng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, chợt thân thể mềm mại băng thanh ngọc khiết liền trở nên run rẩy...

Giờ khắc này, sắc trời mới tảng sáng.

Sở Đông vừa mới thảo luận chiến sự xong với Tử Tiêu Quốc Sư, hơi mệt mỏi đi ra khỏi đại điện.

Nhiếp Hàn ở trong một tàng thư mật điện nào đó trong Tử Tiêu hoàng cung, vùi đầu nghiên cứu rất nhiều kiếm tu bí tịch, để tiến thêm một bước tăng cao tạo nghệ hỏa hầu Đoán Kiếm Đồ Quyết.

Mà Vân Phỉ nhi công chúa thì lẳng lặng nằm ngủ say trên người.

Dù vào lúc này, bên cạnh nàng ẩn ẩn truyền đến một hồi thở dốc yêu kiều rất nhỏ cũng khó mà đánh thức nàng dậy được.

Đổng Băng Vân hai chân cách mặt đất, thân thể thần tiên dừng trên kim bích lương trụ, đôi mi thanh tú nhíu chặt, lộ ra vài phần đau nhức.

Dưới đợt tấn công dồn dập của Từ Huyền, nàng cắn chặt hàm răng trắng tinh, trong mắt đẹp khuất nhục ôm hận hiển hiện một tầng hơi nước, tiếp theo dần dần mất phương hướng, thân thể mềm mại băng tinh ngọc khiết, theo cao thấp phập phồng, cuối cùng cũng khó có thể ức chế phát ra thở gấp, trên da thịt nổi lên một tầng ánh hồng.

Ở trong lòng Từ Huyền, Đổng Băng Vân là một vị đan đạo nữ tu tính tình lãnh đạm, nàng cao cao tại thượng, thanh mỹ xuất trần, cự người ngoài ngàn dặm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận