Vậy mà, ở Tiểu Ngư giới, Kim Đan kỳ hầu như đã là cực hạn, Nguyên Thần đại đạo cường giả, chỉ có ở trong hoàn cảnh đặc biệt, mới có thể sản sinh, thí dụ như Thiên Đô thánh cảnh, này là Thánh địa tu luyện.
Thời gian trôi qua nhanh chóng.
Từ Huyền cảm giác, chỉ là cùng Liễu Vũ Yên đơn giản trò chuyện, liền có thể kéo dài vô hạn...
Cho đến sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Vũ Yên mới chân thành đứng dậy, đôi mắt đẹp mỉm cười:
- Từ đạo hữu, thực sự là thế gian kỳ nhân, Vũ Yên thu hoạch không ít.
- Vũ Yên, lẽ nào nàng không muốn biết cái không đủ thứ ba?
Từ Huyền tựa như cười mà không phải cười.
- Cùng Từ đạo hữu gặp nhau, Vũ Yên tựa hồ cảm thấy được tâm cảnh không đủ. Nhưng lường trước, Từ đạo hữu không thể nhanh như vậy báo cho.
Liễu Vũ Yên nở nụ cười xinh đẹp, hoàn cảnh chung quanh, phảng phất bị Tử Yên quanh quẩn.
Nửa câu nói sau, làm cho trong lòng Từ Huyền giật mình, Liễu tiên tử này là nhân vật cỡ nào, sao không biết mình là hữu ý treo khẩu vị đối phương.
Bất quá, nửa câu đầu kia, càng thêm ý vị sâu xa, không thể dự đoán.
Trước Lăng Phương viên.
Một đám thiên tài, đều đang chờ đợi.
Cho đến sáng sớm hôm sau, trước Lâm Viên phủ đệ, truyền đến một tia trận pháp cấm chế chấn động.
Chỉ thấy Từ Huyền, đưa Liễu Vũ Yên ra khỏi phủ đệ, mắt nhìn tiên tử giới ngoại hoàn mỹ như mộng ảo, nhẹ nhàng bay đi.
- Từ Huyền!
Sắc mặt Mông Thủy khó coi, nhìn chằm chằm Từ Huyền ở lối vào lâm viên.
Đông đảo thiên tài khác, lấy đám người Hoa Huyền dẫn đầu, trên mặt đều mang theo căm thù, mắt nhìn chằm chằm.
Đối mặt ánh mắt một đám thiên tài có thể giết chết người, Từ Huyền không khỏi giật mình một cái.
Nghiễm nhiên, Từ Huyền trở thành công địch của chúng thiên tài ở đây, đưa tới chúng nộ.
Liễu tiên tử giáng lâm, hầu như trở thành tình nhân trong mộng trong lòng đông đảo thiên tài, cũng là mấy vị thiên tài đứng đầu, kỳ ngộ bước vào giới ngoại.
Mà Từ Huyền, tựa hồ đạt được Liễu Vũ Yên coi trọng, như thế nào không cho người ghen tỵ, sinh lòng căm thù.
Giờ khắc này, ba người Hoa Huyền, Vô Không Minh, Mông Thủy, sắc mặt rất khó coi.
Đặc biệt là Hoa Huyền, nghiến răng nghiến lợi, trong đôi mắt ứa ra hỏa.
- Từ Huyền, nghe nói ngươi là thiên tài số một ngoại giới, có can đảm, cùng Hoa mỗ đánh một trận không?
Ánh mắt Hoa Huyền lạnh lẽo như sương, cả người chiến ý nhảy lên cao, tay áo tung bay.
Một cỗ khí tức gần như Bất Hủ Kim đan, áp bách toàn trường, đông đảo thiên tài đều một trận hãi hùng khiếp vía.
Thực lực Hoa Huyền, ở trong các thiên tài Thánh cảnh mới xuất hiện, được công nhận là người số một.
Ngay cả Vô Không Minh, đều liên tục hai lần bại trong tay hắn.
- Hoa Huyền phát sinh khiêu chiến!
- Xem ra Hoa Huyền là quyết định, muốn quét ngang thiên tài ngoại giới.
Trong đám người, nhất thời một mảnh náo động.
Càng nhiều thiên tài, đều cười trên sự đau khổ của người khác nhìn Từ Huyền.
Không có ai tin tưởng, Từ Huyền có thể chiến thắng Hoa Huyền.
- Từ Huyền, có bản lĩnh đi ra đánh một trận!
Có người thét to nói.
Từ Huyền một mặt kinh ngạc, tuy rằng mình thắng được Liễu tiên tử ưu ái cùng hảo cảm, nhưng cũng phải đắc tội hết thảy thiên tài. Bạn đang đọc truyện được tại
- Từ Huyền, nếu ngươi không dám chiến, thì đừng dây dưa Liễu tiên tử. Lần sau nếu như để Hoa mỗ nhìn thấy, liền đánh gãy chân chó của ngươi.
Hoa Huyền bá đạo hung tàn nói.
Từ Huyền không mặn không nhạt nói:
- Dựa vào Từ mỗ biết, các hạ từng khoe khoang khoác lác, xem thường luận bàn cùng tu giả Kim đan tu vi thấp hơn. Từ Huyền chỉ là Nguyên Đan trung kỳ, cũng không dám trèo cao...
- Chuyện này...
Hoa Huyền thần tình cứng lại.
Ở đây các thiên tài khác, tất cả đều ngẩn ra.
Bởi vì Hoa Huyền xác thực từng nói lời như vậy.
Lúc đó, hắn quét ngang mấy vị thực lực cường hoành nửa bước Kim đan bên trong Thánh cảnh, thậm chí khiêu chiến Bất Hủ Kim đan, hầu như không có bị thua.
Từ đó, hắn dưới Bất Hủ Kim đan là không có địch thủ, tự nhiên xem thường luận bàn cùng tu giả dưới Kim đan.
- Xoạt.
Khóe miệng Từ Huyền nhếch lên một nụ cười, loáng một cái trong lúc đó, rút về Lăng Phương viên.
- Bất hảo, Từ Huyền này trốn vào phủ đệ...
Một đám thiên tài, cùng nhau biến sắc.
Hoa Huyền kinh sợ hét lớn:
- Từ Huyền, lăn ra đây cho ta! Tuy ngươi không có tư cách cùng ta chiến một trận, nhưng nếu có thể kiên trì mười chiêu, liền coi như ngươi thắng lợi.
Vậy mà, sau khi Từ Huyền tiến vào Lăng Phương viên, sao còn có thể đi ra.
Hắn lập tức để Trầm Nguyệt Minh, điều khiển đại trận Lăng Phương viên.
- Hừ, mười chiêu? Coi như là một chiêu, ta cũng không ra.
Từ Huyền căn bản không muốn để ý tới những người này.
Cấm chế trận pháp trong Lăng phương viên, sau khi toàn bộ mở ra, Từ Huyền cũng nghe không được âm thanh.
Lấy thực lực đám người Hoa Huyền, có thể mạnh mẽ tấn công đi vào. Thế nhưng bọn họ tuyệt đối không dám.
Nơi này, chính là Thánh địa động thiên của Thánh cảnh, coi như là một ít Bất Hủ Kim đan thực lực mạnh mẽ, cũng không dám tùy tiện xằng bậy.
Muốn đánh đấu, muốn luận bàn, Thánh cảnh cũng không phản đối. Nhưng nếu như mạnh mẽ tấn công phủ đệ người khác, đây chính là muốn lấy tội chết luận phạt.
Tuy rằng Từ Huyền ở dưới chúng thiên tài "Cưỡng bức", thành công toàn thân trở ra, nhưng không có nghĩa là, những thiên tài bên trong Thánh cảnh này sẽ giảng hoà.
Ngoài Lăng Phương viên.
Hoa Huyền cùng rất nhiều thiên tài, đều lấp ló ở lối vào.
- Ta không tin Từ Huyền này không ra.
Trong con ngươi Hoa Huyền hàn mang lấp loé.
Một bộ phận thiên tài, lại canh giữ ở cửa phủ đệ Từ Huyền không đi!
Những tình huống này, tự nhiên cũng thông qua Trầm Nguyệt Minh, truyền tới trong tai Từ Huyền.
- Không có vấn đề.
Từ Huyền hoàn toàn không thèm để ý, bắt đầu ở bên trong phủ tĩnh tu.
Giai đoạn hiện tại, nhiệm vụ trọng yếu nhất của Từ Huyền, chính là tu luyện, tăng cao tu vi cùng cảnh giới.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Một ngày... Hai ngày... Ba ngày...
Mặc kệ những thiên tài ở ngoài phủ đệ thét to như thế nào, bên trong Lăng Phương phủ, không có bất cứ động tĩnh gì.
Sau ba ngày.
Phần lớn thiên tài lần lượt tản đi.
Dù sao, không phải mọi người, đều có tư cách cạnh tranh cùng Từ Huyền.
- Hoa sư huynh, nhìn dáng dấp, Từ Huyền kia là quyết định, muốn làm con rùa đen rút đầu. Như vậy chờ đợi, cũng không có ý nghĩa, trái lại làm lỡ ngươi tu luyện.
Tư Đồ Vũ khuyên nhủ.
Hoa Huyền vẫn không có động.
Mãi đến tận nửa tháng.
Mọi người đều tán đi, chỉ còn lại một người Hoa Huyền.
- Từ Huyền này, có thể ẩn nhẫn như vậy, luận thực lực, hắn chí ít có sức cùng ta đánh một trận.
Trên mặt Hoa Huyền chung quy hiển lộ một tia bất đắc dĩ.
Hắn cũng chỉ là giữ nửa tháng, liền trở về lâm viên của mình.
Trước khi tu luyện, hắn phân phó quản gia trong lâm viên:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi gắt gao nhìn chằm chằm lâm viên phủ đệ Từ Huyền cho ta, chỉ cần hắn vừa ra, liền lập tức cho ta biết.
Trong Thánh cảnh, mỗi thiên tài cùng cơ sở ngầm, đều nhìn chằm chằm phủ đệ Từ Huyền.
Sau đó mấy tháng.
Trong Thánh cảnh gió êm sóng lặng.
Từ Huyền tu luyện mấy tháng, tiến triển không nhỏ, ngày hôm đó xuất quan, nỉ non tự nói:
- Dựa theo kế hoạch, ta trước tiên có thể lợi dụng Tinh Vẫn di tích, ở trong vòng hai, ba năm đem cảnh giới linh hồn, trước tiên tăng lên tới Bất Hủ Kim đan.
Nếu như cảnh giới linh hồn đầy đủ cao, cũng có thể làm tiến độ tu vi tăng nhanh.
Còn nữa, trong tay Từ Huyền có lượng lớn thông quan lệnh bài, không cần quá lãng phí.
Ngày đó, hắn lập tức rời khỏi Lăng Phương viên.
- Đã mấy tháng, những người kia không thể nào vẫn ở bên ngoài coi chừng.
Trên mặt Từ Huyền không có biểu tình gì, hướng Tinh Vẫn cấm địa chạy đi.
Vậy mà, vừa rời khỏi Lăng Phương viên một hồi, Từ Huyền có một cảm giác cả người bất an.
Cái loại cảm giác này, thật giống như sau lưng, có rất nhiều con mắt đang âm thầm nhòm ngó ngươi.
- Gay go!
Từ Huyền rất nhanh phản ứng lại, nhất định là những thiên tài đó không chịu từ bỏ, để đông đảo cơ sở ngầm, nhìn chằm chằm mình.
Phi hành chốc lát, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió.
- Từ Huyền! Dám cùng ta đánh một trận không?
Âm thanh Hoa Huyền lạnh lùng thô bạo truyền đến, lấy tốc độ tiếp cận Bất Hủ Kim đan, rút ngắn khoảng cách.
Từ Huyền không hề bị lay động, gia tốc bay về Tinh Vẫn cấm địa.
- Từ Huyền! Mười chiêu! Chỉ cần ngươi có thể ở dưới tay ta kiên trì mười chiêu, Hoa mỗ coi như ngươi thắng.
Hoa Huyền trên cao nhìn xuống, cao giọng tuyên chiến.
Thanh âm kia, là cố ý rung chuyển mấy trăm dặm phụ cận.
Nhưng mà, Từ Huyền phi hành phía trước, nhắm mắt làm ngơ.
Xèo…
Tốc độ Hoa Huyền càng ngày càng nhanh, tiếng hú như sấm sét chớp động.
Vài cái hô hấp, Hoa Huyền chạy tới Tinh Vẫn cấm địa.
- Đáng ghét...
Hoa Huyền trơ mắt nhìn Từ Huyền một cước bước vào ngọn núi màu vàng kia.
Chỉ kém một đường.
Tinh Vẫn cấm địa, coi như là thiên tài Thánh cảnh như hắn, cũng không phải là bất cứ lúc nào muốn vào liền vào.
Coi như tình cờ có thể đi, trong cấm địa kia là tuyệt đối cấm tranh đấu.
Chỉ chốc lát.
Trong Thánh cảnh, một ít thiên tài khác cũng đều lục tục chạy tới.
- Từ Huyền kia trốn vào Tinh Vẫn di tích?
- Ha ha, không cần lo lắng, ngoại trừ nhân vật cấp bậc trưởng lão, bất luận người nào tiến vào Tinh Vẫn di tích, đều có giới hạn.
- Đúng! Từ Huyền kia nhiều nhất ở bên trong vài ngày.
Một đám thiên tài, mặt mày hớn hở, dị thường hưng phấn.
Sự thực cũng đúng là như thế, lần này Từ Huyền tiến vào Tinh Vẫn di tích, cũng chỉ đổi thời gian sáu ngày.
Bởi vì, mỗi một lần thể ngộ, không phải một lần đều có thể tiêu hóa, cần thời gian rất lâu, mới có thể triệt để lĩnh ngộ.
- Hừ, chờ Từ Huyền kia đi ra, bất chiến cũng phải chiến.
Một vị thiên tài Thánh cảnh nói.
Xem tình hình, đến thời điểm Từ Huyền đi ra, nếu như bất chiến, một đám thiên tài, không bài trừ sử dụng thủ đoạn "cưỡng bức".
Mông Thủy cùng Vô Không Minh, liếc mắt nhìn nhau, đầy mặt kinh ngạc.
- Xem ra, Từ Huyền trận chiến này, không thể tránh được.
Vô Không Minh tự nói.
Trong lòng Mông Thủy cười gằn:
- Từ Huyền, ta nhìn ngươi tránh né thế nào?
Một đám thiên tài, ngăn chặn lối vào Tinh Vẫn cấm địa.
Chỉ cần Từ Huyền đi ra, liền khó tránh khỏi một trận chiến.
Một mặt khác.
Từ Huyền lần thứ hai tiến vào cổ chiến trường Tinh Vẫn.
Hắn đầu tiên là đi tới trước di tích cổ lần trước lĩnh ngộ Phá Vạn quyền, lại một phen tìm hiểu củng cố.
Lần thứ hai tìm hiểu, Từ Huyền chỉ có thể để ý cảnh tinh tiến hơn, không cách nào đạt được bay vọt.
Ước chừng sau nửa ngày.
Từ Huyền rời khỏi chỗ di tích cổ này, hướng trung tâm nhất Tinh Vẫn di tích Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn bay đi.
Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, chính là thông thần di tích đẳng cấp cao nhất Tinh Vẫn cấm địa.
Thậm chí, gộp lại hết thảy di tích cổ trên chiến trường khổng lồ này, linh năng ẩn chứa, cũng không bằng một phần trăm.
Cách thật xa, Từ Huyền cũng rõ ràng cảm nhận được cỗ thần uy tịch diệt cuồn cuộn này.
Ở dưới cỗ khí tức thần uy kia, coi như là Bất Hủ Kim đan đích thân tới, cũng phải sợ run.
Đối mặt Tinh Vẫn sơn phương viên mấy chục dặm khổng lồ kia, Từ Huyền cảm giác mình nhỏ bé như giun dế.
Cách nhau mười dặm.
Từ Huyền ngừng lại, nhìn chăm chú.
Oanh ~
Trong đầu lần thứ hai hiện lên tràng cảnh hủy thiên diệt địa, vô số thiên thạch khổng lồ, từng cái từng cái nặng đến ngàn vạn cân, hóa thành mưa sao sa hùng vĩ rộng rãi, từ trên trời giáng xuống, đập xuống mà xuống, dẫn động tinh không rung động, đại địa bị bụi trần to lớn bao phủ, núi lở đất nứt, cơn lốc rít gào, hải dương lật úp...
Văn minh kéo dài vô số năm, triệu tỉ tỉ sinh linh, ở dưới vô tận thiên thạch khổng lồ lưu oanh kích, biến thành tro bụi, hủy hoại trong một ngày.
- Thần thông này, có thể nói là nghịch thiên!
Trong lòng Từ Huyền thật lâu khó có thể bình phục, mặc dù đây cũng không phải là lần thứ nhất hắn cảm ngộ cảnh tượng như thế này.
Hắn chậm rãi triển khai thần thức, cẩn thận từng li từng tí cảm xúc cái linh năng ngũ sắc Tinh Vẫn sơn khổng lồ kia.
Từ bản chất mà nói, Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn ẩn chứa linh năng ý cảnh, cũng không thích hợp Viễn cổ thể tu!
Bất quá, linh năng ý cảnh này, cùng Từ Huyền từng có trải qua giới ngoại Tinh không bí linh thuật, rất nhiều ngọn nguồn, có thể nói là một mạch hệ thống.
Sở dĩ Từ Huyền tìm hiểu chỗ di tích cổ này, một là có thể củng cố cảnh giới tinh không bí linh thuật, tăng cường thực lực.
Hai là ý cảnh linh năng trên ngũ sắc Tinh Vẫn sơn thập phần cường đại, nếu như có thể lĩnh ngộ cấp độ sâu, có cơ hội để cảnh giới linh hồn Từ Huyền trực tiếp đột phá đến Bất Hủ Kim đan, Mộng Hồi đại pháp lên cấp tầng thứ ba...
Thời điểm dung hợp thể ngộ cỗ ý cảnh này, Từ Huyền đối với một ít thể ngộ Tinh không bí linh thuật, cũng mượn Mộng Hồi đại pháp thôi động.
Dần dần, bên ngoài thân giống như kim cương của Từ Huyền, chậm rãi hiện ra nhiều tinh điểm lốm đốm, lộ ra vài tia xích đồng giống như hỏa văn.
Tinh không bí linh thuật, là một loại bí thuật cực kỳ thâm ảo, liên quan đến phương diện linh hồn, thậm chí quy tắc thiên địa tinh thể vận chuyển, cấp độ cực cao.
Từ Huyền mượn Tinh không bí linh thuật cùng Mộng hồi nghịch mệnh đại pháp, đối với thể ngộ ý cảnh linh năng của ngũ sắc Tinh Vẫn sơn, trở nên càng nhẹ nhàng hơn, càng rõ rang hơn.
Ở trong quá trình này, trình độ hai loại bí thuật trước kia của hắn, thậm chí cấp độ linh hồn bản thân, càng mơ hồ bắt đầu kéo lên...
- Ngũ sắc Tinh Vẫn sơn này, không hổ là Thánh cảnh động thiên, di tích cổ đẳng cấp thông thần cao nhất.
Từ Huyền chạm đến linh năng ý cảnh bàng bạc vô tận kia, mỗi một lần cảm ngộ hấp thu, đều có thể mơ hồ cảm nhận được phương diện linh hồn biến hóa.
Loại biến hóa này rất nhỏ bé, không thể phát giác, nhưng thuộc về quá trình lột xác, tăng lên.
Từ Huyền có khá nhiều lệnh bài thông quan, ngày sau còn có thể nhiều lần tới Tinh Vẫn cấm địa tìm hiểu.
Nếu như thuận lợi, trong thời gian hai năm, có cơ hội để cảnh giới linh hồn bước vào cấp độ Bất Hủ Kim đan.