- Thiên Hạt Ma vương, không cần khách khí. Viễn cổ thời kì, ngươi là đồng bọn cường lực của ta, Thần hoang đại địa này, ngươi là sinh linh mạnh mẽ nhất sau ta.
Diệt thế Hắc Giao Long tùy ý để Nhiếp Hàn rơi xuống trên lưng hắn.
Thiên Hạt Ma vương, viễn cổ thần hoang, một trong những sinh linh mạnh mẽ nhất, địa vị chỉ đứng sau diệt thế Hắc Giao Long.
Trên thực tế, ở diệt thế Hắc Giao Long chưa hoàn toàn trưởng thành, Thiên Hạt Ma vương cường đại, thậm chí vượt trên Giao Long phổ thông.
Cọt kẹt cọt kẹt!
Thân rồng Diệt thế Hắc Giao Long dài đến mấy dặm, mạnh mẽ đung đưa.
Tám cái xiềng xích khốn cấm nó kia, đã kéo đứt một cái, còn dư lại bảy cái.
Diệt thế Hắc Giao Long súc tích sức mạnh, bẻ gãy bảy cái khác, nghĩ đến chỉ là vấn đề thời gian.
- Hắc Giao Long bệ hạ, để cho ta giúp ngươi một tay.
Nhiếp Hàn chậm rãi giơ Thiên Hạt Ma kiếm lên, bắn ra công kích sắc bén cấp bậc Nguyên Thần đại đạo, chém ở trên xiềng xích ám ngân, "Đinh" lưu lại một rãnh ngân sâu đến một tấc, đối với ám ngân xiềng xích là không đáng chú ý, nhưng đối với diệt thế Hắc Giao Long mà nói, cũng là trợ lực lớn lao.
Rầm rầm băng… răng rắc!
Lại là một trận đất trời rung chuyển, cái ám ngân xiềng xích thứ hai gãy vỡ.
Còn dư lại sáu cùng.
Từ Huyền cùng Thác Bạt Ngọc đang ở trong chiến đấu, sắc mặt đều biến đổi.
- Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Từ Huyền cảm thấy thời gian gấp gáp.
Trong đầu, hắn đang tiếp nhận lực lượng linh hồn của tàn hồn kiếp trước, chuẩn bị thi triển bí thuật linh hồn đặc thù kia, cắt đứt Hư không quán linh thuật của Thác Bạt Ngọc.
Một khi không có Hư không dung linh thuật dựa dẫm, Thác Bạt Ngọc hết sạch sức lực, mặc cho Từ Huyền xâu xé.
- Chuẩn bị bắt đầu...
Tàn hồn kiếp trước lên tiếng nhắc nhở.
Từ Huyền cũng là căng thẳng, thành cùng bại, sẽ ở một khắc tiếp theo.
Hắn thiết yếu nhanh chóng giải quyết Thác Bạt Ngọc. Sau đó trước khi diệt thế Hắc Giao Long thoát ly đi cứu Nhiếp Hàn.
Vậy mà đang ở một sát này này.
Đột nhiên xảy ra dị biến!
- Nhận lấy cái chết…
Hắc nhật trên đỉnh đầu Thác Bạt Ngọc, đột nhiên dâng lên một cỗ linh hồn thần uy kinh thiên, xa xa ngự trị ở trên một giới này.
Cường như diệt thế Hắc Giao Long, Thiên Hạt Ma vương, cũng không tự chủ được, tâm thần run lên.
Thần uy trong cỗ linh hồn kia, bắn ra một mảnh gợn sóng phá diệt trong suốt hư vô, trong thời gian ngắn xuyên qua thể phách Từ Huyền.
Linh hồn công kích, bất kể là Ngân Từ Nguyên Châu hay là Kim Bá Vương thể, đều cơ hồ không có bao nhiêu sức chống cự, ngược lại là Hỏa Long linh châu hơi một chút chống cự, nhưng chớp mắt đã bị đột phá.
- Bất hảo…
Trong đầu, tàn hồn kiếp trước hô to.
Nguy cơ trước nay chưa từng có, giáng lâm trên người Từ Huyền. Đó là chân chính chạm đến nguy cơ tử vong.
Cấp độ sức mạnh của Từ Huyền rất cao, nhưng linh hồn cảnh giới, chung quy là dừng lại ở Bất hủ Kim đan.
Mà lực lượng cỗ linh hồn kia trùng kích, hầu như đạt đến Hóa Anh hậu kỳ, ngay cả diệt thế Hắc Giao Long, cũng vì đó kinh hãi.
Ở dưới nguy cơ tử vong, toàn thân Từ Huyền lạnh lẽo, vèo vèo, theo bản năng đem Mộng Hồi nghịch mệnh đại pháp, thôi thúc đến mức tận cùng.
Nguyên bản, hắn là đang định dùng phương pháp này, chặt đứt Hư không quán linh thuật của Thác Bạt Ngọc, nhưng tốc độ của đối phương càng nhanh hơn.
Vù!
Một tầng vòng xoáy luân bàn hư vô, bao phủ toàn thân Từ Huyền. Tuy không cách nào chống lại linh hồn công kích, nhưng cũng có thể hoà hoãn một chút.
Mà một khi gợn sóng phá diệt kia, chạm đến linh hồn Từ Huyền, chờ đợi hắn, chỉ có hồn phi phách tán.
Sinh tử một sát na, Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể ô minh run lên, một tầng nước lạnh màu bạc quanh quẩn toàn thân.
Từ Huyền như là bắt được một ngọn cỏ cứu mạng, theo bản năng lấy Mộng Hồi đại pháp, thôi thúc Nguyệt Quang Bí Châu.
Xèo!
Một viên quang châu nguyệt quang mê ly, từ trong miệng Từ Huyền bay ra, một tầng nước lạnh hư vô màu bạc, hóa thành vòng tròn, nhằm phía bốn phương tám hướng khuếch tán.
Trung tâm vòng nước lạnh kia, một chùm sáng như tia chớp, mạnh mẽ đâm về hắc nhật trên đỉnh đầu Thác Bạt Ngọc.
Ầm!
Thân hình Thác Bạt Ngọc chấn động, đầy mặt chấn động, nhìn chằm chằm vào Nguyệt Quang Bí Châu kia, ánh mắt rung động, hầu như dại ra, một chữ cũng phun không ra.
Mà Từ Huyền, cũng thành công hóa giải nguy cơ.
- Nhanh!
Hồn lực cường đại của tàn hồn kiếp trước hòa vào não hải, một loại hàm nghĩa huyền diệu, thông qua Mộng Hồi đại pháp Từ Huyền, cùng với sức mạnh Nguyệt Quang Bí Châu thôi động.
- Cấm Giới che trời!
Từ Huyền phun ra vài chữ, một tầng rung động thần bí, nương theo Nguyệt Quang Bí Châu hòa vào hư không bốn phía.
Trong chớp mắt ấy.
Một mảnh hư không này, hiện ra một vách ngăn hư vô lập thể, hiện lên hình bầu dục, bao phủ khu vực của Từ Huyền cùng Thác Bạt Ngọc lại.
Vù!
Hắc nhật trên đỉnh đầu Thác Bạt Ngọc lay động mãnh liệt, đột nhiên ảm đạm.
Cái gì!
Thác Bạt Ngọc ngơ ngác thất sắc.
- Làm sao có khả năng! Cấm Giới che trời, chính là thượng cổ thần thông ngoại giới vực thất truyền, ít nhất phải Nguyên Thần đại đạo bước thứ ba vô thượng Đế tôn, mới có thể thi triển...
Cùng lúc đó Bình sư muội ở tại Tam Dương cảnh, hoa dung thất sắc.
Cấm Giới che trời, đại thần thông trong truyền thuyết, ngăn cách cầm cố một giới, che đậy thiên địa, thậm chí có thể chặn vận mệnh Thiên Cơ dò xét, chính là tuyệt thế đại thần thông.
Từ Huyền cũng là ở thời khắc nguy cấp, mượn Nguyệt Quang Bí Châu, lấy hồn lực huyền ảo của Mộng Hồi đại pháp, miễn cưỡng thi triển phép thuật này, tất nhiên không thể bỏ qua công lao của tàn hồn kiếp trước.
- Di Thiên chưởng!
Từ Huyền quát lên một tiếng lớn, một bàn tay to lớn vàng óng xán lạn, hiện lên trong khu vực cấm giới, ở dưới nguyên lực Thần hoang gia tăng, uy năng Di Thiên chưởng, bị thôi động đến cực hạn, đủ khiến Nguyên Thần đại đạo giật mình.
Bảnh bành!
Di Thiên chưởng kia, lập tức đập Thác Bạt Ngọc đến thổ huyết, thân hình cấp tốc rơi rụng vào trong vực sâu phía dưới.
- Bất hảo!
Thác Bạt Ngọc trôi đi, thân hình nhanh chóng trầm xuống, cách diệt thế Hắc Giao Long, càng ngày càng gần.
Phá Vạn quyền!
Một đạo quyền quang lay động thiên địa, chấn động toàn bộ di lạc bảo điện, ngay cả diệt thế Hắc Giao Long cũng trở nên động dung.
Băng Ầm! Truyện được tại
Thác Bạt Ngọc thổ huyết, thân thể cơ hồ bị đánh tan nát, cấp tốc rơi về phía diệt thế Hắc Giao Long.
Ngô hống…
Diệt thế Hắc Giao Long rít gào, há mồm phun ra một đoàn diệt thế long viêm u ám như hắc liên, bao phủ lấy Thác Bạt Ngọc.
A!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết, vang vọng không gian vực sâu, thân thể Thác Bạt Ngọc ở trong diệt thế long viêm, trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Nguyên Thần đại đạo, Diệt thế Hắc Giao Long há mồm là giết chết.
Từ Huyền chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy, cơ thể phát lạnh.
Mặc dù người bị thương nặng, nguyên khí tổn thất lớn, sức mạnh của diệt thế Hắc Giao Long, cũng không phải là Nguyên Thần đại đạo phổ thông có thể sánh được.
Đinh... Răng rắc!
Cùng lúc đó, cái ám ngân thiết tác thứ ba bị kéo đứt.
Trong lòng Từ Huyền gấp gáp, Phượng Ma Dực sau lưng rung lên, nhào tới trong vực sâu phía dưới.
Hắn không có lập tức lấy đi Giới Nguyên thạch, một khi lấy đi Giới Nguyên thạch, cũng mang ý nghĩa diệt thế Hắc Giao Long triệt để mất đi cầm cố.
- Nhiếp Hàn!
Từ Huyền hét lớn một tiếng, hưởng đãng giống như sấm mùa xuân, nỗ lực để cho mình tỉnh táo.