Tiên Hà Phong Bạo

Từ Huyền trong lòng tim đập mạnh một cú, thân thể kéo căng lên.

Lập tức Liêu nguyên chi hỏa kia lan tràn thiêu đốt đến quang vụ mông lung quanh thân Liễu Vũ Yên.

Tại thời khắc nguy cấp này, đôi mắt không u nhã của Liễu Vũ Yên gợn sóng không sợ hãi, bàn tay như ngọc trắng trong hư không huyễn hóa thành một mảnh mông lung hư ảnh, một tầng ngũ sắc đạm hà óng ánh sáng long lanh lưu chuyển toàn thân, hiện động từng tia triêu dương sơ xuân chi khí phồn vinh mạnh mẽ, tuy rằng không được, lại có được vô hạn sinh cơ, vĩnh viễn diễn sinh không dừng lại.

Dưới sự xâm phạm thiêu đốt của liêu nguyên chi hỏa, ngũ sắc đạm hà kia nhan sắc càng lúc càng mờ nhạt, trở nên mỹ lệ trong suốt, triêu dương chi xuân phồn vinh mạnh mẽ hướng lên kia lại ương ngạnh không thôi, chứng kiến lấy sự kiên cường của tánh mạng.

Dã hỏa thiêu bất tẫn, qua gió xuân lại mọc.

Cho dù liêu nguyên chi hỏa kia đốt diệt vạn vật tự nhiên, nhưng lại không ngăn được sinh cơ.

Hai người cách xa nhau gang tấc, hai cổ lực lượng ý cảnh huyền bí sinh diệt không thôi, thắng bại khó phân.

Trên trận đông đảo cường giả đỉnh phong không khỏi sợ hãi thán phục tán thưởng, trên người hai tân tú này, lại tản mát ra ý cảnh pháp tắc cấp độ như thế.

Trái tim Từ Huyền cũng treo lên đến cổ họng.

Bởi vì hắn biết rõ, so về lĩnh ngộ ý cảnh, Liễu Vũ Yên có lẽ không thua Cô Huyền.

Nhưng so pháp lực, linh hồn cảnh giới, nàng phải kém sắc nửa phần.

Trong thời gian ngắn, biểu hiện của Liễu Vũ Yên có thể nói là kinh diễm, dùng ý cảnh thần thông bản thân đối chiến với Cô Huyền.

- Ha ha, không hổ là Thiên Sư cao đồ!.!


Cô Huyền khẽ cười một tiếng, trên mặt lộ ra một tia thưởng thức.

Chợt, liêu nguyên chi hỏa ngưng tụ trong lòng bàn tay hắn dần dần ảm đạm, bên ngoài thân nhạt hắc thủy ngấn mãnh liệt thẳng lên, lập tức chuyển hóa làm lãnh diễm lạnh thấu xương như trời đông giá rét.

Lẫm Đông chi diễm!.!

Đây là ý cảnh thân thông mạnh nhất Cô Huyền lĩnh ngộ được đến nay, Lẫm Đông chi diễm.

Liêu nguyên chi hỏa, chuyển hóa làm Băng diễm tiêu lãnh, phảng phất nghênh đón vạn vật héo rũ, tiêu điều, lạnh lẽo già nua của trời đông giá rét.

Tánh mạng ý cảnh ương nganh diễn dịch quanh thân Liễu Vũ Yên lập tức bị một cổ rét lạnh thay thế, tất cả lâm vào chậm chạp, trì độn.

Đáng sợ hơn chính là, cỗ lãnh ý này chậm rãi xuyên qua huyết nhục, linh hồn của nàng.

Một khi thân trúng thuật này, nàng sẽ giống như Hoàng Thiên Cửu điện hạ, từ tánh mạng phồn vinh mạnh mẽ cường thịnh đi về hướng thung lũng nhân sinh.

Liễu Vũ Yên cũng cảm giác ý cảnh pháp lực suy kiệt…

- Vũ Yên coi chừng!.!

Bên tai truyền đến tiếng kinh hô của Từ Huyền.

Sắc mặt nàng hơi có vẻ tái nhợt, nhưng không cách nào nghịch chuyển loại quy tắc tự nhiên do tánh mạng nghênh đón trời đông giá rét này.

Thời gian dần trôi qua, trên thân thể băng tuyết hoàn mỹ không tỳ vết của nàng ẩn ẩn hiện đứt gãy rất nhỏ, khô héo…

Trong mắt Cô Huyền hiện lên một tia trào phúng, thắng lợi trong tầm mắt.

Trong thời khắc sinh tử vinh nhục này, Liễu Vũ Yên cũng không kinh hoảng, trong đôi mắt đẹp không u xuyên suốt ra vô cùng chấp nhất và tình yêu với tánh mạng.

Rồi đột nhiên, khóe miệng nàng nhẹ nhàng mỉm cười, ngoái đầu nhìn về phía thân ảnh đang lo lắng ở trên cao kia.

Cùng hai mắt bao hàm quyến luyến, chấp nhất của Liễu Vũ Yên nhìn nhau, Từ Huyền tâm thần chấn động.

Tiếp theo, ngũ sắc sáng lóng lánh đạm hà đông lạnh quanh thân Liễu Vũ Yên tách ra vô tận lửa nóng của tánh mạng.

Đạm hà trong suốt ngũ sắc mỹ lệ biến thành lục sắc, thất sắc, bát sắc… Ánh sáng màu đỏ sáng long lanh, thiêu đốt ra nhiệt tình và quyến luyến đối với sinh mạng.

Trên làn da tuyết trắng của Liễu Vũ Yên hiện ra ôn hồng động lòng người, trở nên càng óng ánh hoàn mỹ.

Rất nhanh, quanh thân nàng ngưng kết lên một tầng đạm hà cửu sắc trong suốt, rào rạt thiêu đốt, phủ lên thành sinh mệnh hỏa diễm huyến mỹ động lòng người, đụng vào cùng Lẫm đông chi diễm.

PHỐC ba ~


Hai loại lực lượng cực đoan chiếu rọi đan vào cùng một chỗ, trong đôi mắt đẹp của Liễu Vũ Yên hiện động lệ quang vui sướng. Bao hàm không bỏ, chấp nhất đối với sinh mạng, thậm chí tình cảm quyến luyến vô danh.

Giờ phút này, nàng tuy rằng đang tác chiến với Cô Huyền, nhưng một tia thần niệm cảm tình kia lại bay ra rất xa, giao hội cùng một chỗ với Từ Huyền trên Mộng Huyễn Thiên Đài.

- Sinh mệnh diễm hỏa!.! Vũ Yên, ngươi…

Từ Huyền sắc mặt rồi đột nhiên biến đổi, hắn rốt cục minh bạch, thần thông mà Liễu Vũ Yên sáng tạo ra này, ý cảnh là được thành lập trên cơ sở tình cảm với mình.

Từ lúc ở Tiểu Ngư Giới, Từ Huyền từng đưa ra sơ hở trên cảnh giới của Liễu Vũ Yên, tuy rằng hóa thân tự nhiên, nhưng thiếu khuyết tánh mạng linh vận chính thức, chưa từng trải qua tình cảm, chính thức làm sao có thể sinh ra nhiệt tình và lĩnh ngộ đối với sinh mạng chính thức được?

Vòng sáng cửu sắc thiêu đốt trên người Liễu Vũ Yên thông thấu rực rỡ, trong sinh mệnh chi hỏa lộ ra vô cùng chấp nhất và nhiệt tình, lực lượng của nó càng ngày càng mạnh, đến cuối cùng thậm chí có xu thế áp qua Lẫm Đông chi diễm.

- Tiên Tử cũng rơi vào bể tình?

Cô Huyền tâm thần rung động lắc lư, thân hình ở nguyên chỗ nhoáng một cái, sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt.

- Vũ Yên vậy mà…

Ở một phương khác, Cửu điện hạ chán chường vô lực nhìn thấy tình hình như thế, thần sắc càng thêm ảm đạm.

Dưới sự liên thủ cứu giúp của mấy vị Đế Tôn, thậm chí Đại Đế hắn mới miễn cưỡng bảo trụ tu vị và cảnh giới, nhưng muốn khôi phục đến thời khắc đỉnh phong, nhất thời không thể được.

- Vũ Yên, mau dừng lại, cái này sẽ tiêu hao tánh mạng và thọ nguyên của ngươi đấy.

Từ Huyền rất nhanh phát hiện ra tai hại của loại thần thông này, nó cũng không đạt đến cảnh giới hoàn mỹ, mà nguyên nhân lớn nhất là do tu vi cấp độ của nàng lộ vẻ không đủ.

Mà lúc này, trên mặt Cô Huyền cũng lộ ra vài phần hung ác, u ám ấn ký giữa mi tâm nhanh chóng nhảy lên.

Lẫm đông chi diễm trong tay hắn tiến thêm một bước áp súc ngưng tụ, cuối cùng vậy mà ở trong lòng bàn tay hóa thành một thanh hàn nhận trong suốt vô hình vô chất, như lưỡi đao băng phong trong trời đông giá rét băng thiên tuyết địa, có thể cướp đoạt tánh mạng bất luận người nào.


- Đông chi nhận!.!

Lẫm Đông chi diễm trong tay Cô Huyền ngưng kết thành hàn nhậ trong suốt, như một đạo hư ảnh, “Phốc phốc” đâm thủng vòng sáng cửu sắc quanh thân Liễu Vũ Yên.

Đông chi nhận, là một kích chí cường Cô Huyền ngưng tụ ý cảnh thần thông suốt đời, vượt qua cực hạn tánh mạng bản thân

Càng đặc thù chính là, hàn nhận trong suốt kia, vô hình hư ảnh, không thể ngăn cản, trực tiếp xuyên qua sinh mệnh chi hỏa và tầng phòng ngự của Liễu Vũ Yên, xuyên vào linh hồn.

Liễu Vũ Yên thân thể mềm mại run lên, kêu rên một tiếng, mi tâm lộ ra vô cùng đau nhức, bên ngoài thân chậm rãi ngưng kết một tầng sương lạnh.

Sinh mệnh chi hỏa thiêu đốt cửu sắc đàm hà đan vào cùng một chỗ với cổ rét lạnh kia, ương ngạnh giãy dụa, bất ly bất khí.

- Thực rất giỏi, loại tình huống này, ngươi còn có thể kiên trì, là chấp nhất và nhiệt tình với tánh mạng sao?

Khuôn mặt tái nhợt của Cô Huyền liền động dung, chợt đạm mạc vô tình nói:

- Ngươi thua!.!

- Ngươi thua!.! “

Chủ nhân của thanh âm kia, dùng tư thái thẳng người để tuyên bố.

Cô Huyền không hề liếc Liễu Vũ Yên nữa, thân hình càng phát ra suy yếu già nua, quay người ngoái đầu nhìn lại, nhìn về phía nam tử ở trên cao kia.

-Vũ Yên!.!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận