Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Người say không có lý trí. Cồn hòa với dược tính đủ khiến bộ não không thanh tỉnh mấy của Thẩm Lương quay cuồng đến long trời lở đất. Hắn ôm lấy vòng eo mềm dẻo của Thiệu Khâm Hàn, ngón tay vuốt ve lưu luyến, rồi nghiêng đầu hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương.

Thiệu Khâm Hàn ngây dại, đến khi phản ứng đã mặt đỏ tai hồng. Anh ngăn động tác của Thẩm Lương: "Cậu điên rồi ——"

"Anh mới điên rồi, cả nhà anh đều điên rồi......"

Thẩm Lương lẩm nhẩm. Dù trong tình huống say đến váng đầu, trình độ chửi người của hắn vẫn không chịu thua ai.

Thiệu Khâm Hàn đang mặc trang phục của hắn, bộ quần áo màu trắng hưu nhàn nhìn thuận mắt hơn tây trang lãnh ngạnh ngày thường nhiều lắm. Mái tóc đen của anh rối tung, trên mặt là biểu tình hoảng loạn như một chú sơn dương đang chờ bị làm thịt...

Thẩm Lương mơ màng nhìn anh chằm chằm, cảm thấy một màn này rất quen thuộc, lát sau bỗng nói một câu: "Anh thật là đẹp......"

Giọng của hắn khàn khàn gợi cảm, hầu kết lăn lên lăn xuống, trong bóng tối nghe như tiếng thỏ thẻ của tình nhân. Ngón tay hắn chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ của Thiệu Khâm Hàn, hành động đột ngột nhưng lại mang theo một loại dịu dàng không nói nên lời.

Thiệu Khâm Hàn cảm thấy nửa bên mặt tê rần. Tay của Thẩm Lương phảng phất như có ma thuật, hắn chạm tới nơi nào thì sức lực của anh ở nơi ấy liền bị rút đi. Cuối cùng thân hình anh đình trệ, theo vách tường lạnh băng chậm rãi trượt xuống, vô lực ngã ngồi trên mặt đất.

Không......

Thiệu Khâm Hàn bị Thẩm Lương ấn vào tường hôn đến rối tinh rối mù. Anh gắt gao nắm lấy bả vai của đối phương, không biết nên đẩy ra hay là nên giữ chặt, đuôi mắt phiếm hồng, vì kích thích mà trào ra nước mắt sinh lý.

"Thẩm Lương......" Thiệu Khâm Hàn bị bắt ngửa đầu, giọng nói run rẩy.

Anh từng nói muốn Thẩm Lương làm thế thân của Thẩm Viêm, nhưng trên thực tế hai người này khác nhau một trời một vực. Trừ lần bị đau dạ dày đêm đó, anh chưa từng nhận sai người.

Bây giờ Thẩm Lương đến tên họ của mình là gì cũng không nhớ, làm gì để ý đến tiếng gọi của Thiệu Khâm Hàn. Hắn ôm anh lăn thành một đoàn, lột đi một tầng lại một tầng trói buộc giữa hai người, biểu tình khó nhịn.

Thanh tỉnh lại trầm luân, mâu thuẫn lại trước sau như một với chính bản thân.

Hệ thống vội muốn chết, ở bên cạnh khẩn trương xoay vòng vòng: [Tiểu Thẩm, anh phải kiềm chế! Kiềm chế đó!]

Thẩm Lương không nghe, hắn thấy đôi mắt và chóp mũi của người đàn ông ở dưới thân hồng hồng. Khuôn mặt thường ngày thanh lãnh giờ đây bị lây nhiễm tình dục tựa như độc dược trí mạng. Hắn trực tiếp cạy khớp hàm đang cắn chặt của anh, tiến quân thần tốc.

"Ưm......"

Thiệu Khâm Hàn kêu lên một tiếng, lần đầu tiên biết hơi thở của Thẩm Lương có tính công kích như vậy, tựa như bộ dạng lười nhát ban ngày chỉ là ngụy trang. Rõ ràng anh có thể đẩy Thẩm Lương ra nhưng lại cố tình đẩy không được, hối hận vô tận trỗi dậy trong lòng.

Hối hận điều gì anh cũng không rõ, chỉ biết cảm giác này ẩn ẩn đánh vỡ vận mệnh và kết cục mà thế giới thiết lập cho anh.

Hệ thống ở bên cạnh lượn hết vòng này đến vòng khác, cổ vũ Thẩm Lương: [Tiểu Thẩm! Tiểu Thẩm! Anh phải kiềm chế! Anh nhất định phải kiềm chế!]

Thẩm Lương say rồi, lời của hệ thống nghe như một chuỗi ký tự mơ hồ không rõ. Hắn cảm thấy ồn ào, khẽ nhíu mày rồi dùng sức bế Thiệu Khâm Hàn lên giường, sau đó theo sát nhào lên đè trên người anh.

#Tiểu Thẩm không kiềm chế được#

Tim Thiệu Khâm Hàn đập nhanh. Trong phòng mở điều hòa, khí lạnh tùy ý len lỏi bao bọc phần da lộ ra ngoài của anh, đối lập hoàn toàn với Thẩm Lương cả người nóng rực.

"Thẩm...... Thẩm Lương......" Thiệu Khâm Hàn lần nữa mở miệng, không biết chính mình đang muốn nói điều gì.

Thẩm Lương một bên hôn anh một bên giương mắt, rốt cuộc đáp lại một câu: "Ừ?"

Âm điệu nhàn nhạt mang theo vào phần câu nhân, dần dần hòa tan vào không khí.

Thiệu Khâm Hàn vô thức lui về phía sau, nháy mắt cảm thấy mình thất bại thảm hại. Không rõ thất bại ở chỗ nào nhưng thua chính là thua: "Thẩm Lương, đừng như vậy......"

Giọng của anh vừa tái nhợt vừa vô lực.

Thẩm Lương không nói chuyện, nắm lấy tay phải còn đang quấn băng gạc của Thiệu Khâm Hàn, sau đó kéo lên đặt trên vai của mình. Hắn cúi đầu khiến chóp mũi tựa chóp mũi, môi dựa gần môi, thân mật vô ngần: "Ngoan......"

Thanh âm như tơ lưới quấn lấy người trước mặt, làm anh không thể tránh thoát.

Thiệu Khâm Hàn ngây ngốc. Anh như người vừa xuất hồn, chỉ biết nằm yên để người ta đùa nghịch.

Trên lầu ái muội bao nhiêu, dưới lầu lại yên tĩnh bấy nhiêu.

Thẩm Viêm uống say, mơ mơ màng màng nằm trên sô pha, xoay người một cái liền rơi xuống đất, vì đau nên tức khắc bừng tỉnh.

Cậu lảo đảo bò dậy, thấy đầu mình như muốn nứt ra, nhìn qua nhìn lại nửa buổi mới phát hiện mình đang ở nhà Thiệu Khâm Hàn.

Thẩm Viêm không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ Thẩm Lương đưa mình về. Cậu nắm tay vịn cầu thang, theo đó đi lên lầu định quay về phòng ngủ, kết quả khi đi ngang qua phòng Thẩm Lương bỗng nghe động tĩnh từ bên trong truyền ra, bước chân không khỏi dừng lại.

Thẩm Viêm do dự vươn tay, thử gõ cửa: "A Lương?"

"Ầm ——"

Trong phòng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, sau đó hoàn toàn yên lặng.

Vừa rồi Thẩm Lương ý loạn tình mê, đè Thiệu Khâm Hàn ở dưới thân. Ngay khi chỉ còn một bước cuối cùng, bên ngoài bỗng vang lên giọng của Thẩm Viêm.

Thiệu Khâm Hàn bị dọa đến nháy mắt tỉnh táo lại, phản xạ có điều kiện xô Thẩm Lương ra ngoài. Một con ma men như Thẩm Lương vốn đứng còn không vững, ầm một tiếng liền té nhào trên mặt đất.

Nghe thấy động tĩnh bên trong, Thẩm Viêm có chút ngốc. Cậu nhíu mày, tiếp tục gõ cửa: "A Lương, em có ở trong phòng không?"

Ba giây sau, cửa phòng rắc một tiếng được mở ra từ bên trong. Thiệu Khâm Hàn đỡ Thẩm Lương còn say quắc cần câu lên giường, lạnh mặt từ bên trong bước ra, thoạt nhìn không khác gì ngày thường... nếu không chú ý đến đôi môi đang sưng cùng đầu tóc hỗn loạn của anh.

May mà hành lang tối tăm nên khó nhìn rõ.

Trông thấy anh, Thẩm Viêm theo bản năng lùi về sau một bước, ngữ khí kinh ngạc: "Thiệu tiên sinh, sao anh lại ở trong phòng A Lương?"

Lỗ tai Thiệu Khâm Hàn vẫn còn đỏ. Anh nhíu chặt mày, tùy tiện bịa lý do: "Cậu ấy uống say, tôi đưa cậu ấy về phòng."

Vì đang có tật giật mình, ngữ khí của anh trở nên dồn dập hơn, mang theo vài phần không kiên nhẫn không dễ phát hiện.

Đây là lần đầu tiên Thiệu Khâm Hàn dùng loại ngữ khí này nói chuyện với Thẩm Viêm. Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ Thẩm Viêm mà ngay cả chính anh cũng ngây ngẩn cả người.

Một người từ trước đến nay không dám lớn tiếng trước mặt bạn đột nhiên nặng lời là cảm giác gì? Mặc kệ là ai, ít nhiều gì sẽ không kịp thích ứng, Thẩm Viêm không phải ngoại lệ.

Cậu kinh ngạc nhìn Thiệu Khâm Hàn, nháy mắt hoài nghi mình nghe lầm.

Thiệu Khâm Hàn cứng đờ trong một giây, nghĩ thầm mình bị sao vậy, sao như trúng tà thế này? Anh theo bản năng nhìn về phía Thẩm Viêm, xấu hổ giải thích: "Ý của tôi là......"

"Không có việc gì."

Thẩm Viêm yên tâm, cảm thấy rằng mình suy nghĩ nhiều.

Thiệu Khâm Hàn trước giờ luôn thích cậu, sao có thể thay đổi chứ? Cậu nhìn qua khe cửa, thấy Thẩm Lương an an ổn ổn ngủ ở trên giường, áp sự nghi ngờ xuống đáy lòng, miễn cưỡng cười cười: "Thiệu tiên sinh, tôi về phòng nghỉ ngơi trước."

Thẩm Viêm nói xong nhìn thoáng qua Thiệu Khâm Hàn, lơ đãng thấy vết thương trên tay anh, tựa hồ muốn hỏi cái gì nhưng rốt cuộc không mở miệng, cúi đầu nhanh nhẹn rời đi.

"......"

Thiệu Khâm Hàn nhìn theo bóng dáng của Thẩm Viêm, vô thức vuốt ve băng gạc còn quấn trên tay. Một lát sau, anh chậm rãi nắm chặt tay lại.

Lại là thái độ tránh như tránh tà này...

Giờ khắc này, không ai biết được trong lòng Thiệu Khâm Hàn cuộn trào loại cảm xúc gì.

Thế giới này hẳn là chán ghét anh đến cực điểm, từ khi anh sinh ra đến giờ chưa từng mang đến cho anh một ngày nào vui.

Tại sao người làm anh bị thương và người trị thương cho anh lại không phải cùng một người?

Vì sao không thể là cùng một người....?

Cửa phòng mở ra một nửa. Xuyên qua khe cửa, Thiệu Khâm Hàn có thể thấy người đang nằm trên giường. Anh nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn chằm chằm Thẩm Lương đang ngủ say một lát, sau đó vươn tay đóng cửa lại.

Một đêm cứ như vậy trôi qua.

Thẩm Lương không có ngủ, chỉ là hôm qua hắn bị Thiệu Khâm Hàn đẩy ngã xuống đất, không cẩn thận đập đầu vào bàn trà nên bị hôn mê. Tuy nhiên phòng không bật đèn, Thiệu Khâm Hàn không phát hiện ra, anh hoảng loạn đỡ Thẩm Lương lên giường liền rời đi.

"Ai da......"

Sáng sớm tinh mơ Thẩm Lương đứng đối diện gương nhìn nửa ngày, kết quả thấy trên trán mình sưng một cục to. Hắn cúi đầu hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại đêm qua đã phát sinh chuyện gì, tiếc là đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Thẩm Lương cắn răng oán hận hỏi hệ thống: "Sao đầu tao lại bị sưng một cục vậy?"

Hệ thống: [Bởi vì anh đụng đầu vô bàn trà đó.]

Thẩm Lương: "Sao tao lại đụng đầu vô bàn trà?"

Hệ thống: [Bị Thiệu Khâm Hàn đẩy đó.]

Được lắm, hóa ra là anh ta!

Thẩm Lương: "Vì sao anh ta lại đẩy tao?"

Quá độc ác!

Hệ thống nói một cách hàm hồ: [Bởi vì anh không kiềm chế được.]

Tại sao lại vì hắn không kiềm chế được? Hắn có giết người hay đốt nhà đâu? Rõ là Thiệu Khâm Hàn có ý muốn trả thù.

Là vậy đó, Thẩm Lương quên sạch sẽ hết mọi chuyện ngày hôm qua, đừng nói đến chuyện sau khi về đến nhà.

Từ sáng sớm, Thẩm Viêm đã thu thập đồ đạc quay về trường. Lúc Thiệu Khâm Hàn xuống lầu, anh thấy Thẩm Lương đang ôm một túi snack khoai tây ngồi trên sô pha xem tivi, bước chân không khỏi dừng một chút.

Anh nhớ tới sự tình ngày hôm qua, ít nhiều có chút không tự nhiên.

Thiệu Khâm Hàn vô thức sửa cà vạt, chậm rãi xuống lầu, cố ý phát ra một ít động tĩnh, nhưng Thẩm Lương thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

Thiệu Khâm Hàn thấy thế dừng bước, phát hiện một chút khác thường. Anh đi đến trước mặt Thẩm Lương, chuẩn bị nói gì đó thì thấy trên đầu hắn quấn một vòng băng gạc, lập tức sửng sốt: "Cậu làm sao vậy?"

Thẩm Lương giương mắt nhìn anh, nghĩ thầm anh còn có mặt mũi hỏi à?

"Không biết, sáng vừa thức dậy đã bị như vậy rồi." Ngữ khí của Thẩm Lương không hiền lành.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy không biết nhớ tới cái gì, cả người cứng đờ, nhất thời không thèm so đo với thái độ của Thẩm Lương. Anh chậm nửa nhịp ngồi xuống sô pha, qua hồi lâu cũng chưa nói câu nào, không xác định được Thẩm Lương có biết là anh gây ra hay không.

Nếu Thẩm Lương đã biết, sao cậu ấy không nói gì? Nếu Thẩm Lương chưa biết, thái độ của cậu ấy lại khá ác liệt...

Tivi đang chiếu một bộ phim nhà nhà đều biết, Ultraman đánh quái vật. Chẳng hiểu sao Thẩm Lương xem loại phim dành cho con nít này đến say mê, trong phòng khách nhất thời chỉ còn tiếng đánh nhau từ tivi truyền ra.

Thẩm Lương không nói lời nào, vẫn luôn cắm đầu ăn snack khoai tây.

Thiệu Khâm Hàn miễn cưỡng nhẫn nại bồi Thẩm Lương ngồi vài phút, rốt cuộc có chút ngồi không yên. Anh không được tự nhiên điều chỉnh dáng ngồi, cố tìm lời để nói: "Cậu... đang coi cái gì?"

Biết rõ còn cố hỏi! Thẩm Lương không muốn để ý đến anh.

Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, hỏi lại một lần: "Cậu... đang coi cái gì?"

Thẩm Lương: "Siêu nhân điện quang."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui