Tiến Hành Cứu Vớt Phản Diện Buồn Tình

Hàn Thiếu Bạch còn muốn nói tiếp, nhưng không biết vì sao Thiệu Khâm Hàn lạnh như băng liếc cậu một cái: "Còn lắm miệng thì cút ra ngoài."

Hàn Thiếu Bạch tức khắc ngậm miệng, an tĩnh như gà vùi đầu ăn cơm, trong lòng càng thêm tò mò mối quan hệ giữa Thiệu Khâm Hàn với Thẩm Lương.

Nhờ Hàn Thiếu Bạch nhắc nhở, Thẩm Lương rốt cuộc nhớ ra kế hoạch ngày hôm qua của mình. Hình như chẳng có tiến triển gì cả? Hắn muốn hỏi Thiệu Khâm Hàn nhưng ngại Hàn Thiếu Bạch còn ở đây nên không tiện mở miệng, chờ cậu ăn uống no nê rời đi mới hỏi: "Anh tôi đâu?"

Thiệu Khâm Hàn ngồi đối diện, nghe vậy không có phản ứng: "Về trường rồi."

Thẩm Lương nghĩ thầm tôi không có hỏi chuyện này: "Đêm qua giữa hai người các anh không phát sinh chuyện gì à?"

Thiệu Khâm Hàn cười lạnh: "Cậu cảm thấy giữa bọn tôi sẽ phát sinh chuyện gì?"

Dưới bàn, tay anh kẹp điếu thuốc Hàn Thiếu Bạch đưa ban nãy nhưng không châm lửa, đầu ngón tay dùng sức vân vê điếu thuốc thành hai nửa, hung tợn xoa nắn làm lá thuốc rơi đầy đất. Điếu thuốc bị tra tấn đến không ra hình dạng.

Mặt Thiệu Khâm Hàn không thể hiện cảm xúc. Anh yên lặng làm xong hết thảy, thấy trong lòng thống khoái một chút nhưng lại không quá đủ.

Thẩm Lương thật sự không nhớ ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ nhớ rõ trong bữa tiệc Thẩm Viêm uống say, bọn họ lái xe đưa Thẩm Viêm về nhà. Vậy mà Thiệu Khâm Hàn còn chưa đắc thủ, có phải là đàn ông không vậy?

Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Thẩm Lương có phần hoài nghi cốt truyện, ánh mắt hồ nghi nhìn chằm chằm Thiệu Khâm Hàn: "Anh thật sự thích anh tôi?"

Trải qua một thời gian quan sát, hắn phát hiện "thích" mà Thiệu Khâm Hàn dành cho Thẩm Viêm quá kỳ quái, càng nhìn càng giống nhân vật trong sách vì thiết lập của tác giả nên mới thích.

Thẩm Lương chưa từng thấy Thiệu Khâm Hàn chủ động hỏi thăm chuyện của Thẩm Viêm, cũng chưa thấy anh chủ động đi tìm Thẩm Viêm, tựa hồ anh chỉ đơn thuần muốn có được người này. Tất cả giống hệt như bánh kem ở trên bàn, ai nhanh thì chiếm làm của riêng, ai không tranh lấy thì đói.

Ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Lương như chọc vào phần nội tâm Thiệu Khâm Hàn muốn giấu. Anh vô thức nhíu mày, ngữ khí châm chọc: "Sao? Không thích cậu ấy, chẳng lẽ lại thích cậu?"

"Vậy là tốt rồi," Thẩm Lương vội vàng lắc đầu. "Anh đừng có thích tôi."

Hắn còn định quay về thế giới cũ của hắn đó, chưa nói đến phản diện hở tí là hắc hóa như Thiệu Khâm Hàn không thích hợp nói chuyện yêu đương.

Tục ngữ nói rất đúng. Không yêu toàn thân nhẹ nhàng, yêu vào thì như mắc bệnh. Người ngoài không hiểu được sự vui sướng của chó độc thân.

Thái độ tránh như tránh tà này làm Thiệu Khâm Hàn ít nhiều cảm thấy tức giận, như thể tình cảm của anh là độc dược, là đồ vật dơ bẩn không nên để lây dính, so rác rưởi ven đường còn không bằng.

Phòng khách an tĩnh một hai giây.


Nói xong, Thẩm Lương chuẩn bị lên lầu trở về phòng. Khi đi ngang qua Thiệu Khâm Hàn, bỗng nhiên hắn bị một đôi tay lạnh lẽo chế trụ. Anh nắm chặt một cách gấp gáp, đầu ngón tay còn vươn mùi vị của thuốc lá, sợi thuốc như đâm vào da thịt.

Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn tái nhợt. Anh cũng không nhìn Thẩm Lương mà nhìn thẳng bàn ăn phía trước, rõ ràng đang ngồi một cách ngay ngắn lại khiến người ta cảm thấy nội tâm anh đang cuồn cuộn bất bình: "Thẩm Lương, có phải cậu cảm thấy tôi không xứng đáng để thích người khác hay không...?"

Có phải vì anh không từ thủ đoạn, nội tâm khô cằn mục nát, cho nên tình cảm của anh cũng ác độc dơ bẩn?

Thẩm Lương không đoán được Thiệu Khâm Hàn sẽ hỏi như vậy, có chút kinh ngạc nhìn anh, cơn đau trên cánh tay biến thành chết lặng.

"Tôi không có ý đó." Đây là lần đầu tiên Thẩm Lương thấy Thiệu Khâm Hàn khác thường như thế. "Tôi chỉ cảm thấy... anh dùng sai phương pháp rồi."

Nghiêm túc mà nói Thiệu Khâm Hàn không thua Tô Thanh Nghiên ở bất kỳ điểm nào, về mặt sự nghiệp càng ưu tú hơn Tô Thanh Nghiên, chỉ có thủ đoạn cùng tính tình của anh làm người ta không rét mà run. Vai chính kiều hoa kinh điển như Thẩm Viêm chú định sẽ không cùng anh dây dưa một đời.

Thiệu Khâm Hàn nghe vậy không biết nhớ đến chuyện gì, đầu ngón tay cuộn chặt vài phần. Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thẩm Lương, mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, ánh mắt lạnh lùng đến mức dù ánh dương sáng sớm cũng không thể sưởi ấm, lạnh băng như một khối ngọc thạch.

Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, nói từng câu từng chữ với Thẩm Lương, mang theo vài phần cứng đầu hiếm thấy: "Yêu một người là phải có được người đó, giữ người đó ở bên cạnh không bao giờ rời xa..."

Không bao giờ rời xa, chỗ nào cũng không đi được......

Năm đó, người kia nói với anh như vậy.

Thiệu Khâm Hàn tin, tin rất nhiều năm.

Thẩm Lương sửa đúng: "Nếu người đó yêu anh, dù anh không làm gì, người đó vẫn sẽ ở bên cạnh anh."

Không cần thủ đoạn cũng không cần tâm cơ, cái gì anh cũng không cần làm, chỉ cần an tĩnh đứng yên liền giành chiến thắng. Đối phương tự nhiên sẽ đi về phía anh.

Nếu thật là như vậy, thủ đoạn của Thiệu Khâm Hàn liền trở thành thừa thãi.

Anh không biết làm thế nào để yêu một người. Một người chưa từng được yêu nên làm thế nào để học cách yêu người khác...?

Thẩm Lương càng nói, sắc mặt Thiệu Khâm Hàn càng khó coi. Anh tựa hồ muốn phản bác, lại không biết nên phản bác thế nào, cuối cùng rầm một tiếng đứng dậy, ghế dựa cọ xát mặt đất phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Lương cho rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ nói chút gì, nhưng anh cái gì cũng không nói, chậm rãi buông lỏng từng ngón tay, cổ họng phát ra một tiếng châm biếm ý vị không rõ, sau đó xoay người lên lầu.

Thanh đo lường độ hắc hóa lặng yên tăng lên 10%.

Vì thế Thẩm Lương hiểu rằng Thiệu Khâm Hàn vẫn không hiểu lời hắn nói.


Đến tối, trời đổ mưa to. Mưa ào ào tạt lên cửa kính, lưu lại những vệt nước hỗn độn, thỉnh thoảng tiếng sấm ầm vang như muốn xé ngang bầu trời.

Thiệu Khâm Hàn đã ở trên lầu cả ngày, không hề bước xuống.

Thẩm Lương cũng ở dưới lầu cả ngày, không hề bước lên.

Dì Trương chẳng hiểu hai người họ biệt nữu gây gổ chuyện gì, nếu có một người chủ động trò chuyện thì tốt rồi.

Dì mặc một lớp áo khoác mỏng, từ phòng bếp bước ra, trên tay bưng một chén chè, nói với Thẩm Lương đang phát ngốc trên sô pha: "Tiểu Thẩm, cháu mang chén chè này lên cho Thiệu tiên sinh giúp dì nhé. Dì mới vừa nấu xong."

Thẩm Lương sửng sốt vài giây mới phản ứng, hắn đứng dậy, chậm nửa nhịp nhận chén: "Dạ, để cháu."

Thật ra hắn cũng muốn lên lầu xem thử tình huống. Dì Trương xem như tìm cớ cho hắn.

Thẩm Lương bưng chén lên lầu, như cũ gõ ba lần lên cửa phòng Thiệu Khâm Hàn, sau đó tự mở cửa đi vào. Thật sự chẳng thể trông cậy Thiệu Khâm Hàn sẽ chủ động mở cửa hay nói "cậu vào đi".

Bên ngoài trời mưa to nhưng trong phòng lại không bật đèn, đen nhánh một mảng, nhìn vào chỉ mơ hồ thấy hình dạng của đồ nội thất.

Thẩm Lương sờ soạng trên tường tìm được công tắc, nhưng trước khi hắn kịp ấn xuống, trong phòng vang lên một thanh âm hoàn toàn không có độ ấm, khàn khàn rách nát: "Không được bật."

Thẩm Lương dừng động tác, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một bóng người ngồi trên sàn nhà. Đương nhiên đó là Thiệu Khâm Hàn.

"......Được, không bật."

Thẩm Lương đồng ý ngay tắp lự. Hắn bưng chén đến trước mặt Thiệu Khâm Hàn, sau đó cũng ngồi xuống sàn: "Anh ăn miếng chè nè."

Thiệu Khâm Hàn không cử động. Từ chén chè tỏa ra một luồng nhiệt khí nhưng nhanh chóng bị hàn ý của mưa đêm xua tan.

Thẩm Lương có chút không thích ứng với bóng tối xung quanh, nhất là khi trời còn mưa, hoàn cảnh vừa âm u vừa ẩm ướt. Hắn không hiểu làm sao Thiệu Khâm Hàn có thể ngồi chờ trong phòng như vậy suốt cả ngày...

Hoặc không phải cả ngày, mà đã rất nhiều năm.

Ý nghĩ này làm lòng Thẩm Lương nhói lên một chút. Hắn nghiêng đầu, trong bóng đêm nhìn về phía Thiệu Khâm Hàn, nhưng cả người anh dường như đã dung nhập vào bóng tối, ngũ quan mơ hồ không rõ.

Thẩm Lương bỗng lên tiếng: "Thiệu Khâm Hàn, anh sợ bóng tối sao?"


Thiệu Khâm Hàn từng nói với hắn rằng anh sợ máu. Lúc ấy không phải Thẩm Lương không nghe rõ, hắn đơn giản là không thể tưởng tượng được, sau đó Thiệu Khâm Hàn không nói lại lần nữa, hắn cũng không có hỏi thêm.

Trên tay người này dính máu, thế nhưng lại sợ máu. Người này sợ hãi màn đêm đen đặc tĩnh mịch, lại năm này qua năm nọ nhốt mình ở bên trong.

Người này sợ điều gì, liền bị thứ ấy bao phủ.

Vài chữ ít ỏi Thẩm Lương viết lên giấy cứ thế vây khốn cả đời Thiệu Khâm Hàn.

"Ầm ——"

Một tia chớp xẹt qua, cả phòng chợt bừng sáng. Trong nháy mắt ấy, Thẩm Lương rốt cuộc nhìn rõ mặt của Thiệu Khâm Hàn. Hắn thấy anh trông như cô hồn dã quỷ trôi dạt khắp nơi, ánh mắt trống rỗng mờ mịt, chân mày vì sợ hãi tiếng sấm nên nhíu chặt. Anh cố gắng thu chặt cơ thể mình vào góc tường.

Đây là nhân vật dưới ngòi bút của hắn.

Nhân vật sống sờ sờ.

Thẩm Lương không quan tâm chén chè kia nữa. Hắn vươn tay, phủ lên bàn tay lạnh băng của Thiệu Khâm Hàn, cảm nhận được cơ thể anh trong nháy mắt căng chặt. Hắn không những không thu tay mà còn hơi dùng sức kéo anh ra khói góc tường.

Như ép một con mãnh thú rời hang, buộc nó rời khỏi "ngôi nhà" an toàn của mình.

Thiệu Khâm Hàn bắt đầu giãy giụa. Thẩm Lương gắt gao chế trụ anh, sau đó mạnh mẽ ấn anh vào lòng ngực của mình. Trong nháy mắt đó, Thẩm Lương cảm thấy bả vai mình truyền đến cảm giác đau đớn như bị dã thú cắn một cách hung hăng, mùi huyết tinh tràn ngập.

Hắn chỉ là một người bình thường, không có sức chịu đựng giống như Thiệu Khâm Hàn, trên trán lập tức nổi gân xanh, cả người chảy ra mồ hôi lạnh, lại chịu đựng không kêu ra tiếng.

À, hẳn là nên khoan dung bệnh nhân tâm thần.

Hẳn là nên khoan dung Thiệu Khâm Hàn....

Thẩm Lương thuyết phục bản thân như thế, cưỡng ép chính mình chậm rãi thả lỏng. Hắn vươn tay ra sau lưng Thiệu Khâm Hàn, một chút một chút trấn an, sau đó ôm chặt thân hình không ngừng run rẩy của anh. Vì cảm thấy đau lòng, giọng hắn trầm xuống, mang thêm nhiều phần nhẫn nại: "Anh sợ bóng tối sao? Tôi bồi anh..."

Hắn nói xong dựa lưng vào tường giống Thiệu Khâm Hàn, ngồi trên sàn nhà duỗi dài chân, đá đến thứ gì phản chiếu ánh sáng, hình như là một lọ thuốc.

Động tác của Thẩm Lương dừng lại. Hắn tiếp tục nhè nhẹ vỗ lấy lưng Thiệu Khâm Hàn, ngữ khí nghiêm túc: "Sau này không uống nữa, không thể uống tiếp..."

Thuốc thang chỉ làm bệnh của anh nặng thêm.

Cả hai người đồng thời im lặng, bầu không khí vốn căng chặt nhẹ dần...

Từng giây từng phút trôi qua, không biết có phải Thiệu Khâm Hàn cảm thấy mỏi hay không, anh buông vai của Thẩm Lương ra, nhưng vòng tay của hắn vẫn siết chặt. Trong bóng đêm, Thẩm Lương sờ soạng, bàn tay ấm áp dừng trên đôi môi lạnh lẽo của Thiệu Khâm Hàn. Khớp hàm của anh run rẩy, trên môi còn nhơm nhớp dính máu.

Thẩm Lương cúi đầu, bình tĩnh nhìn Thiệu Khâm Hàn, lựa lời: "Thật ra... Tôi cũng không biết làm sao để yêu một người..."


Nếu biết, hắn đã không viết cẩu huyết, thay vào đó viết tình yêu chính kịch, đúng không?

Hắn chưa từng cảm thấy tình cảm của Thiệu Khâm Hàn là dơ bẩn.

Tuy ý nghĩ này khác với người bình thường, nhưng thật lâu trước kia, Thẩm Lương từng hâm mộ loại tình cảm cực đoan đến gần như điên cuồng này, giống như một ngọn lửa vừa ấm áp vừa nóng bỏng, mang theo ý niệm đốt cháy quyết tuyệt.

Bất quá, hắn cảm thấy việc mình có được loại tình cảm này từ người khác là không thể, nên hắn sẽ không yêu cầu. Từ nhỏ đến lớn, phần lớn thời gian hắn đều ở một mình, là một người bình thường đâu đâu cũng có. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời sẽ không gặp được tình cảm yêu hận kinh tâm động phách.

Thẩm Lương lại nói: "Nhưng so với anh hẳn là tôi biết nhiều hơn..."

"Tôi có thể dạy cho anh."

Mưa còn rơi tí tách nhưng âm thanh đã bị cửa sổ ngăn lại, tưởng chừng phân chia trong ngoài thành hai thế giới. Tình cảm cực đoan điên cuồng đến mức độ này không được thế tục chấp nhận nên chỉ có thể viết ra và tồn tại trên trang sách mà thôi.

Vào chính khoảnh khắc này, Thẩm Lương cảm giác mình đã hiểu ra một chuyện, đồng thời không biết miêu tả nó bằng từ ngữ như thế nào. Nhưng rốt cuộc hiểu được rồi, hắn quyết định dạy Thiệu Khâm Hàn làm sao để yêu một người mà không cần mù quáng theo đuổi.

Thẩm Lương một lần nữa xác nhận suy nghĩ của mình: "Thiệu Khâm Hàn, tôi dạy cho anh."

Người ti tiện cũng có thể có được một tình yêu sạch sẽ thuần túy. Điều này chẳng liên quan đến xứng hay không xứng, đơn giản là quyền lợi của mỗi người. Người khác không có quyền trách móc, càng không có quyền coi khinh.

Thiệu Khâm Hàn chỉ là dùng sai phương pháp rồi......

Trong căn phòng tăm tối, Thẩm Lương ôm lấy mặt của Thiệu Khâm Hàn, đầu ngón tay khô ráo truyền độ ấm, chậm rãi miêu tả ngũ quan tuấn mỹ tái nhợt của anh: "Từ giờ trở đi, tôi sẽ xem anh là người tôi yêu thương nhất...."

Hắn như một người thầy nghiêm khắc, còn Thiệu Khâm Hàn là học sinh cần phụ đạo đặc biệt: "Anh phải học cho tốt. Tôi làm như thế nào, anh làm như thế ấy."

Thiệu Khâm Hàn không nói gì, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn hắn, trên môi vẫn còn mùi tanh của máu. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Lương, ngực không ngừng phập phồng, nghe xong lời hắn thì khóe môi hơi nhếch lên châm chọc, chật vật lại ngạo khí, không muốn thừa nhận phương pháp của mình là sai.

Anh nói: "Không......"

Khó khăn lắm Thiệu Khâm Hàn mới phun ra được một chữ. Giây tiếp theo, trên môi anh truyền đến cảm giác ấm áp. Thẩm Lương không hề do dự hôn đôi môi còn vươn mùi máu của anh, nuốt hết những lời chưa nói vào bụng.

Nụ hôn nhẹ đến mức tưởng chừng như một cơn gió thổi qua, đối lập một trời một vực với mây đen giông tố ngoài cửa sổ. Cái ôm ấm áp như muốn hòa tan lòng người.

Thẩm Lương giống như say rượu đêm qua, hành động có chút mất khống chế. Hắn không rõ vì sao mình lại đột nhiên hôn Thiệu Khâm Hàn, chỉ là hắn cảm thấy đôi môi màu máu của anh có chút chói mắt. Trong lòng nổi lên một trận mê mang bị hắn mạnh mẽ áp xuống.

"Ưm......"

Hắn che lại miệng của Thiệu Khâm Hàn, áp đôi môi ấm áp lên sát tai của anh, trong tiếng mưa mơ hồ nói một cách nghiêm túc: "Thiệu Khâm Hàn, đây là môn học bắt buộc."

Là chướng ngại vật lớn nhất trên đường đời của anh.

Không thể tránh né, không thể nhảy qua, không thể cự tuyệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận