Chẳng phải tình yêu là một thứ rất đẹp sao? Nó phải làm người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc chứ không phải ngày ngày sợ hãi, hàng đêm kinh sợ, hãm sâu vào bóng tối không thể thoát ra.
Chương 21: Cứu rỗi
Ngón tay Thiệu Khâm Hàn run lên. Kẹo đường như những viên pha lê xuyên qua kẽ tay anh rơi đầy đất.
Hầu kết của anh giật giật như mắc kẹt thứ gì, một chữ cũng không nói được. Thiệu Khâm Hàn dùng sức nhắm mắt, muốn áp xuống hốc mắt chua xót, trong hoảng hốt có giọt chất lỏng nóng rực lăn dài trên má.
Thiệu Khâm Hàn nằm trên sàn nhà, không khống chế được cuộn tròn lại, cả người run rẩy như đang chịu đựng, từng khối cơ căng chặt thể hiện rõ sự thống khổ.
Trong bóng đêm, ký ức trong như sông cuộn biển gầm, kéo anh về màn đêm rất nhiều năm về trước.
"Khâm Hàn! Khâm Hàn! Ngoan, con ngoan! Con thả mẹ ra! Thả mẹ ra ngoài!"
Người phụ nữ xinh đẹp lộ ra biểu tình tiều tụy hệt như phát điên rồi. Bà liều mạng gõ cửa, xuyên qua khe cửa cố gắng nhìn đứa con trai nhỏ của mình. Trên cổ tay bà là máu tươi đầm đìa, là những vết thương do chính bà gây ra.
Bà khóc thút thít: "Khâm Hàn, con thả mẹ ra! Con mau mở cửa ra!"
Bà dần dần điên cuồng, khuôn mặt thanh tú bắt đầu vặn vẹo, giọng nói như móng tay cào trên bảng đen: "Mau lên! Nhanh lên! Thả tao ra! Mày có nghe thấy không?! Khâm Hàn, sao mày hư như vậy?!"
Bà liều mạng đập cửa, khóe mắt muốn nứt ra.
Đứa trẻ ngoài cửa bị bộ dáng của mẹ dọa sợ. Nó chớp mắt, nhịn xuống nước mắt đang chực chờ trào ra, cố gắng nhón chân để nhìn qua ổ khóa được cố ý làm cao lên ngoài tầm với.
"Khâm Hàn ngoan, Khâm Hàn thả mẹ ra......"
Nó chưa kịp mở cửa thì đằng sau đổ xuống một cái bóng lớn như bóng ma, mang theo áp bách làm nó hít thở không thông. Người phụ nữ thấy thế đột nhiên như bị người bóp cổ, thanh âm điên cuồng im bặt. Sau khi một giây lặng im, giọng của bà càng thêm bén nhọn.
"Thiệu Trạch Dương, tôi hận ông! Tôi thà chết cũng không muốn ở với ông! Tôi thà chết!"
"Ông là đồ điên! Biến thái! Ông đáng chết!"
Người đàn ông không để ý. Ông ngồi xổm xuống sau lưng đứa trẻ, giọng nói lạnh lẽo quỷ dị: "Mẹ muốn bỏ chúng ta mà đi. Ba làm vậy chỉ vì muốn giữ mẹ lại, hiểu không?"
Đứa trẻ ngây thơ gật đầu.
Bàn tay của người đàn ông dừng trên đầu đứa trẻ nhưng không mang theo độ ấm mà lại truyền đến xúc cảm lạnh băng: "Sau này nếu con yêu ai thì giam người đó lại, như vậy họ mới không bao giờ rời đi."
"Nếu như không giam được......"
Giọng nói của người đàn ông tan dần vào không khí, khuôn mặt bắt đầu trở nên mơ hồ, thay vào đó là hai cỗ thi thể lẳng lặng nằm trong phòng, máu đỏ sậm chậm rãi chảy trên sàn, tanh ngọt gay mũi.
Nếu không giam được, vậy có thể dùng cái chết để giữ lại.
Người phụ nữ vừa nãy còn khóc lóc hoàn toàn yên lặng. Bà mở to mắt, nhìn thẳng về hướng đứa trẻ, ánh mắt khiến người ta sợ hãi, dường như hận nó vì sao không mở cửa cho mình.
Đứa trẻ đứng trong phòng không hiểu vừa xảy ra chuyện gì. Nó chậm rãi bò trên vũng máu đến bên cạnh người phụ nữ, hai mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Khâm Hàn rất ngoan...."
Nước mắt làm ướt lông mi. Nó nỗ lực đè nén tiếng khóc, thanh âm khàn khàn: "Khâm Hàn nghe lời, không bỏ rơi mẹ..."
Người phụ nữ im lặng mở to mắt, không cách nào trả lời nó. Gió nhẹ nhàng thổi qua, màn cửa đong đưa để lộ ra một căn phòng tĩnh mịch.
(https://justtieukhannh.wordpress.com/)
Thiệu Khâm Hàn cắn môi dưới đến huyết nhục mơ hồ. Tình trạng bóng đè như ung nhọt trong xương dày vò anh hết đêm này đến đêm chưa bao giờ chấm dứt. Anh không biết năm đó ai đúng ai sai, lâm vào vực sâu khó có thể thoát ra, tựa hồ chỉ có cái chết mới có thể kết thúc hết thảy.
Chẳng biết tự bao giờ, trên mặt anh tràn đầy nước mắt lạnh lẽo.
Thiệu Khâm Hàn thở hổn hển một cách khó khăn, hai mắt đỏ đậm, chật vật như chó nhà có tang. Đầu ngón tay của anh bấu chặt lấy thảm, vô tình nắm được một vật nho nhỏ nhưng lại cứng rắn. Anh chậm rãi mở tay ra, thấy trên tay anh là một viên kẹo đường...
Cùng lúc đó, Thẩm Lương nằm ở trên giường ở phòng bên cạnh. Hắn co đầu gối, đặt lên đó một quyển sổ rồi ghi ghi chép chép.
Tiểu thuyết của hắn vẫn luôn cẩu huyết, cẩu huyết đến độ người đọc hận không thể tới bóp cổ hắn cho rồi, nhưng Thẩm Lương chưa từng sửa qua một chữ. Trước đây, khi độc giả yêu cầu viết lại kết cục của Thiệu Khâm Hàn, hắn không hề để trong lòng.
Thẩm Lương không thích sửa, không vì lý do gì, đơn giản là không nghĩ đến chuyện sửa.
Lúc này hắn đang nghiêm túc viết lại dàn ý của "Tình chóng tan, yêu chóng tàn", xóa xóa cắt cắt những câu chữ liên quan đến Thiệu Khâm Hàn.
Thời thơ ấu của Thiệu Khâm Hàn quá thảm. Chờ trở lại thế giới ban đầu, hắn nhất định viết lại cho anh một tuổi thơ bình thường.
Còn về tuyến tình cảm... xóa giả thuyết anh yêu Thẩm Viêm đi. Như vậy về sau Thiệu Khâm Hàn muốn thích ai thì thích người đó, không cần đi theo dàn ý của truyện nữa.
Thiệu Khâm Hàn không thích cười, có cần viết lại cho tính tình anh cởi mở hơn một chút? Nhưng tính cách rộng rãi thì không phải là Thiệu Khâm Hàn.
(https://justtieukhannh.wordpress.com/)
Bất tri bất giác, những gì Thẩm Lương muốn sửa chiếm một nửa cuốn vở. Hắn viết xuống từng câu liền ghi nhớ trong lòng, sau đó dùng tẩy xóa đi, tránh cho nội dung bên trong bị người ngoài nhìn thấy mang lại phiền toái.
"Cốc cốc cốc ——"
Đêm khuya yên tĩnh đột nhiên có người gõ cửa. Thẩm Lương dừng bút, theo bản năng khép sổ lại, sau đó chậm nửa nhịp ngồi thẳng người: "Vào đi."
Cùm cụp một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Thiệu Khâm Hàn đứng ở hành lang bên ngoài, cơ thể chìm trong bóng tối khiến anh càng có vẻ tối tăm quái gở. Anh một chữ cũng không nói, cứ như vậy nhìn Thẩm Lương, khuôn mặt tái nhợt như cô hồn dã quỷ.
Thẩm Lương thấy không đúng, lập tức xốc chăn lên đi tới cửa. Ánh đèn vàng phủ lên mặt hắn một tầng dịu dàng. Hắn hỏi bằng giọng trầm thấp đầy quan tâm: "Làm sao vậy?"
Lời còn chưa dứt, bả vai hắn bỗng nhiên trầm xuống, trong lòng ngực đột nhiên nhiều thêm một thân hình lạnh lẽo. Không một dấu hiệu báo trước, Thiệu Khâm Hàn ôm lấy hắn, lực đạo mạnh đến mức hắn cảm thấy có chút đau.
Thẩm Lương kinh ngạc cúi đầu nhìn anh, chỉ thấy mái tóc đen nhánh của Thiệu Khâm Hàn. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, hình như có chất lỏng nóng rực nào thấm ướt cổ áo của hắn khiến lòng hắn hoảng loạn.
Thiệu Khâm Hàn dùng sức nắm lấy bả vai của Thẩm Lương, nắm chặt, nắm rất chặt. Anh nỗ lực đè ép bản thân, tựa như chỉ có làm như vậy mới không cảm thấy cô độc và sợ hãi.
"......"
Thẩm Lương ẩn ẩn đoán được cái gì, không hỏi ra tiếng. Hắn chậm rãi giơ tay, mang theo vài phần do dự, cuối cùng dừng tên tấm lưng đơn bạc của Thiệu Khâm Hàn, vỗ nhẹ hai cái trấn an.
Người trong lòng ngực hắn căng cứng rồi run rẩy nhè nhẹ, giống như một đứa trẻ bất lực.
"Không có việc gì," Thẩm Lương nói. "Không có việc gì......"
Trên đời có một loại người, cả đời khóc chỉ được vài lần, dù cho hốc mắt họ có đỏ lên cũng sẽ không nức nở ra tiếng. Bọn họ chỉ biết nhẫn nhịn rồi chịu đựng, nuốt nửa đời đau khổ vào sâu trong lòng, rồi nửa còn lại cứ như vậy mà đi qua.
Thẩm Lương biết Thiệu Khâm Hàn không muốn người khác thấy mình khóc nên vươn tay tắt đèn trên đỉnh đầu. Trong bóng tối, hắn chặn ngang người Thiệu Khâm Hàn, bế anh lên, chậm rãi đi đến mép giường rồi đặt anh xuống: "Không có việc gì, ngủ đi."
Giọng của hắn trầm trầm mang đến cảm giác dịu dàng hơn.
Thiệu Khâm Hàn không chịu buông tay, ngón tay bấu mạnh đến độ sắp đổ máu. Thẩm Lương đành phải xốc chăn lên nằm cạnh anh, kéo người vào trong lòng ngực của mình, bồi anh ngủ.
Thẩm Lương nói: "Kỳ hạn một tháng đến rồi. Qua ngày hôm nay, ngày mai là khởi đầu mới."
"Dùng thử phương pháp thôi dạy cho anh. Chờ đến khi anh tìm được người nguyện ý lưu lại bên cạnh anh, anh sẽ không thống khổ như bây giờ nữa."
Chẳng phải tình yêu là một thứ rất đẹp sao? Nó phải làm người ta cảm thấy ấm áp và hạnh phúc chứ không phải ngày ngày sợ hãi, hàng đêm kinh sợ, hãm sâu vào bóng tối không thể thoát ra.
Là mật đường chứ không phải mũi đao. Thế nhưng có người đi trên mũi đao đến thương tích đầy mình rồi gọi đó là vì yêu.
Thiệu Khâm Hàn nắm chặt tay cuộn tròn trong lòng ngực hắn không nói một lời nào. Hàm trên của anh cắn chặt môi dưới, trong khoang miệng tràn ngập mùi vị tanh ngọt.
Thẩm Lương sờ soạng trong bóng đêm, lau chất lỏng lạnh lẽo trên mặt Thiệu Khâm Hàn, thấp giọng nói một câu: "Ngủ đi, không có việc gì......"
Trên người Thẩm Lương luôn tản mát một loại khí tức bình thản. Thiệu Khâm Hàn gắt gao ôm lấy hắn, tìm được một cảm giác an toàn xa xăm. Một đêm nào đó anh từng bị đau dạ dày đến không thở được, hắn cũng bồi cạnh anh như thế này.
Giống như... không phải là cùng một người...
Thẩm Lương trợn tròn mắt đến hơn nửa đêm. Khi đồng hồ báo hiệu 3h sáng, hắn không chịu nổi nữa ngủ thiếp đi, một lần nữa bỏ lỡ âm thanh nhắc nhở không ngừng của hệ thống.
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 47%]
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 43%]
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 40%]
......
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 30%]
(https://justtieukhannh.wordpress.com/)
Thẩm Lương ngủ trễ, hôm sau tất nhiên dậy trễ. Tuy nhiên khi hắn tỉnh lại thì bên cạnh trống không. Không có bóng dáng của Thiệu Khâm Hàn, chỉ có một mảng nước mắt vươn trên vai nhắc nhở tối hôm qua đã diễn ra những gì.
Thẩm Lương sờ sờ sau cổ mình rồi vô thức sờ lên bả vài, cuối cùng xốc chăn xuống giường, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Hắn không nóng lòng đi xem tình huống hiện tại của Thiệu Khâm Hàn. Hẳn anh đang muốn có một khoảng thời gian riêng để bình tĩnh lại nên hắn sẽ không chủ động đề cập tới sự tình ngày hôm qua.
Dù sao bị người khác thấy mình khóc không phải gì vinh quang, nhất là với người tâm cao khí ngạo như Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Lương thay quần áo xuống lầu. Hắn tưởng trong phòng ăn chỉ có mỗi dì Trương, ai ngờ Thiệu Khâm Hàn đã ngồi bên bàn sẵn. Anh an tĩnh chờ đợi, bát cháo trên bàn đã nguội từ lâu, đồ ăn và chén đũa chưa hề động đến.
Thẩm Lương dừng bước, sau đó đến bàn ăn kéo ghế ngồi xuống, tỏ ra không có gì nói với Thiệu Khâm Hàn: "Buổi sáng tốt lành."
Không nhắc một chữ về những gì diễn ra tối qua.
Vì đã khóc hôm qua, mắt Thiệu Khâm Hàn có chút hồng, đôi môi cũng tái nhợt. Anh nghe thấy giọng của Thẩm Lương, chậm nửa nhịp giương mắt, ba giây sau......
"Buổi sáng tốt lành."
Thiệu Khâm Hàn nhấp môi, cảm thấy có chút mới lạ.
"???"
Thẩm Lương nhìn anh chằm chằm, ngốc lăng cả một giây, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xem có phải mặt trời đang mọc đằng tây. Thế mà lúc sinh thời hắn nghe được Thiệu Khâm Hàn nói ra bốn chữ này, có phải anh uống nhầm thuốc rồi không?
Nhưng này còn chưa hết. Dì Trương thấy Thẩm Lương xuống lầu thì đem thức ăn vào hâm lò vi sóng rồi mang trở lại ra bàn: "Tiểu Thẩm nè, ăn nhanh lên. Thiệu tiên sinh chờ cháu nãy giờ vẫn chưa ăn gì đâu, cháo cũng nguội hết rồi."
Thẩm Lương càng hoang mang: "A?"
Thiệu Khâm Hàn khẽ nhíu mày, thanh âm nặng nề: "Ăn nhanh lên."
Hôm nay được đãi ngộ quá tốt, Thẩm Lương cảm thấy mình như đang dự Hồng Môn Yến. Hắn chần chờ nhìn Thiệu Khâm Hàn rồi mới động đũa, không thể áp xuống sự nghi ngờ dưới đáy lòng.
Đúng lúc này, di động của Thẩm Lương rung lên, một tin nhắn nhảy ra. Hắn liếc mắt rồi nói với Thiệu Khâm Hàn: "Mai anh tôi trở về đây lấy quần áo, anh lái xe đến trường học đón anh ấy."
Hắn nói những lời này không cảm thấy có vấn đề gì, ai ngờ Thiệu Khâm Hàn dừng đũa tiếp lời: "Hiểu rồi, tôi làm tài xế."
Thẩm Lương nghĩ thầm Thiệu Khâm Hàn không phải đần đấy chứ, cơ hội tốt biết bao nhiêu. Hắn cố gắng ám chỉ: "Dạo này tâm tình của anh ấy không tốt."
Bị Tô Thanh Nghiên đá, đang rất cần người an ủi.
Thiệu Khâm Hàn nhíu mày: "Tâm tình của tôi cũng không tốt."
Thẩm Lương ra vẻ tôi đã hiểu: "Đừng lo, anh đón anh ấy trở về sẽ cảm thấy tốt hơn."