"Tôi không muốn ở trong bệnh viện, tôi muốn cùng cậu trở về."
"Hôm nay cậu đến đón tôi, tôi rất vui..."
Chương 22: Đau
Một buổi sáng đẹp trời vì vài câu tùy ý của Thẩm Lương mà bị hủy hoại triệt để, thế mà hắn còn không phát hiện ra, vẫn còn ngồi đối diện anh thao thao bất tuyệt.
"Làm theo những gì tôi dạy cho anh. Sau khi gặp anh ấy thì săn sóc một chút, dịu dàng một chút, chắc chắn sẽ thuận lợi. Đón được người đừng nóng vội trở về mà đi ăn một bữa cơm hay xem một bộ phim gì đó, vậy mới thúc đẩy được tình cảm."
Nghe vậy, Thiệu Khâm Hàn bỗng cảm thấy bữa cơm hôm nay thật vô vị, trên lưỡi chỉ cảm thấy nhạt nhẽo. Anh gác đũa, biểu tình sa sầm nhìn Thẩm Lương: "Cậu rất mong tôi đi tìm Thẩm Viêm sao?"
Não của Thẩm Lương chưa xử lý kịp: "Hả?"
Không phải anh thích Thẩm Viêm rồi cần tôi giúp anh tìm cơ hội sao? Tại sao nhìn anh không cao hứng?
"Không có gì."
Thiệu Khâm Hàn dời tầm mắt, thoạt nhìn phá lệ trầm mặc. Anh dùng đũa chọc chọc cơm trong chén, cuối cùng một miếng cũng không ăn, không nói một lời đứng dậy mặc áo khoác ra ngoài đi làm.
Thẩm Lương nghi hoặc nhướng mày, không rõ vì sao cảm xúc của anh trở nên khác thường. Hắn nhìn qua một bên, theo thói quen tìm thanh đo độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn, phát hiện không biết tự lúc nào độ hắc hóa đã giảm còn 30%, tròng mắt thiếu điều rớt ra.
"Hệ thống, có phải mày lại bị bug hay không?!" Thẩm Lương cảm thấy sáng hôm nay thật là đẹp như mơ, không chân thật chút nào. Hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
[Á!] Không ngoài dự đoán, hệ thống bay ra chửi hắn, [Anh mới bị bug, cả nhà anh đều bị bug.]
Thẩm Lương nghĩ trăm lần vẫn chưa ra: "Thế sao độ hắc hóa của Thiệu Khâm Hàn giảm nhiều như vậy?"
Nếu chỉ giảm 1% hoặc 2% hắn còn hiểu được, nhưng từ 49% giảm còn 30% có hơi ảo quá.
Vấn đề này không nằm trong phạm vi nghiên cứu của hệ thống: [Không biết, tự nhiên xuống như vậy.]
Vì thế Thẩm Lương tự hỏi nửa ngày, cuối cùng đành kết luận vì Thiệu Khâm Hàn đã cởi bỏ khúc mắc, từ nay có thể dũng cảm theo đuổi chân ái. Hắn sờ cầm, lẩm bẩm: "Theo đuổi Thẩm Viêm làm anh ấy vui đến vậy sao?"
Hệ thống nghĩ thầm sách là anh viết, làm sao tui biết được. Thân hình nó lóe lên rồi biến mất trong không khí.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Trên thế giới, không có gì là mãi mãi không thay đổi.
Thẩm Viêm luôn cho rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ mãi yên lặng theo sau lưng mình, vĩnh viễn không rời đi, nhưng từ cực nóng đến cực lạnh hóa ra chỉ cần vài tháng ngắn ngủi.
(chỗ "cực nóng đến cực lạnh" vừa chỉ Thiệu Khâm Hàn thay đổi 180° vừa chơi chữ vì "Viêm" là lửa còn "Lương" là lạnh)
Thậm chí còn không đến mấy tháng. Nếu tính toán kỹ số ngày thì chỉ mới vài chục ngày trôi qua.
Nhưng đã lâu cậu không chú ý đến Thiệu Khâm Hàn, dù có muốn tìm nguyên nhân cho sự thay đổi này cũng đành bất lực.
Xe hơi màu đen lẳng lặng đậu trước cổng trường, logo màu bạc trước xe làm người qua đường kinh ngạc vì độ sang quý. Người đàn ông ngồi trên ghế lái chậm rãi hạ cửa sổ xuống, mặt mày anh vẫn lạnh lùng nhưng so với trước đây dường như có thêm điều gì đó lại như mất đi chút gì.
Thẩm Viêm xách theo hành lí đứng ở giao lộ, nghe thấy Thiệu Khâm Hàn lời ít ý nhiều nói hai chữ: "Lên xe."
Anh không xuống xe, nói xong không còn động tác nào khác.
Trước đây Thẩm Viêm rất kháng cự đến gần Thiệu Khâm Hàn nhưng lại không có cách hoàn toàn tách khỏi anh. Đây là một tâm lý rất mâu thuẫn. Trong lòng cậu ẩn ẩn biết mình có thể dừng chân ở thành phố phồn hoa này, có thể vào được trường đại học người khác cầu còn không được này,... sau lưng không thể thiếu sự trợ giúp của Thiệu Khâm Hàn.
Ở thành phố A này cậu không có chỗ ở, chỉ có thể ở nhờ nhà của Thiệu Khâm Hàn. Ngày trước cậu còn có thể nghỉ lại ở trường, nhưng từ sau khi chia tay với Tô Thanh Nghiên, ở trong trường không thể không chạm mặt nhau, nơi này trở thành nơi thương tâm Thẩm Viêm tránh còn không kịp.
Một phiến lá rụng không cội nguồn... là miêu tả chân thật nhất hiện trạng của cậu.
Thẩm Viêm mở cốp xe bỏ hành lý vào, do dự trong một chớp mắt rồi kéo cửa xe ngồi xuống ghế phụ.
Lúc này, Thiệu Khâm Hàn đang nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ xuất thần, không biết suy nghĩ cái gì. Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, anh thu hồi tầm mắt, thấy Thẩm Viêm ngồi bên cạnh mình thì vô thức nhíu mày rồi mới khởi động xe.
Thẩm Viêm ngồi ở ghế phụ khẩn trương nắm chặt đầu gối, thấy Thiệu Khâm Hàn không có động tác dư thừa mới từ từ thả lỏng. Bởi vì Tô Thanh Nghiên, trong khoảng thời gian này cậu gầy đi rất nhiều, thông tin trong di động xóa đến sạch sẽ, dường như thật sự muốn chặt đứt quan hệ với đối phương.
"A Viêm, anh muốn đính hôn. Bệnh tim của mẹ anh còn đó, anh không thể cãi nhau với mẹ..."
Lời nói của Tô Thanh Nghiên vang vọng bên tai. Thẩm Viêm chậm rãi nhắm mắt, trong lòng trào dâng hận ý không rõ nguyên nhân. Cậu nắm chặt tay, lần này không vì sợ hãi mà vì cảm giác lòng bàn tay trống trơn, cái gì cũng không thể nắm chặt.
Hiện tại, cậu bức thiết muốn nắm lấy gì đó để cảm thấy an toàn.
Thẩm Viêm không dấu vết thở hổn hển rồi chậm rãi mở mắt ra, thấy Thiệu Khâm Hàn chuyên tâm lái xe, mím môi chủ động mở miệng: "Thiệu tiên sinh, trường học đang cho nghỉ. Có thể tôi sẽ về nhà ở lại vài ngày."
Thiệu Khâm Hàn không phản ứng, chỉ "ừ" một tiếng.
Thẩm Viêm nhìn đồng hồ thấy đã đến giữa trưa, cười cường với Thiệu Khâm Hàn, kiến nghị: "Tôi vẫn chưa ăn cơm trưa. Hay mình tìm một chỗ nào ăn rồi hẳn về?"
Thiệu Khâm Hàn thoạt nhìn có chút thất thần, anh nhìn chằm chằm tình hình xe cộ phía trước: "Tôi no rồi."
Thẩm Viêm không nghĩ rằng Thiệu Khâm Hàn sẽ cự tuyệt, sửng sốt mất hai giây mới phản ứng: "Sao kia?"
Thiệu Khâm Hàn không nói chuyện, trực tiếp đánh tay lái, quẹo vào một nhà hàng gần đây nhất rồi đạp phanh đậu lại bên đường: "Cậu đi ăn đi, tôi chờ cậu ở đây."
Thẩm Viêm choáng váng, nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Thiệu Khâm Hàn tâm phiền ý loạn, suy nghĩ có chút mịt mờ. Anh châm thuốc trước mặt Thẩm Viêm, sau đó hạ cửa sổ xe xuống để không khí lưu thông, biểu tình bị che dấu sau khói thuốc. Anh nhíu mày: "Cậu đi ăn cơm, tôi đi hút điếu thuốc."
Mùi thuốc không nồng đến mức gây sặc, thậm chí còn mang theo vài phần thuần hậu, nhưng trong nháy mắt Thẩm Viêm lại cảm thấy hít thở không thông. Không biết để giữ mặt mũi hay vì lý do nào khác, cậu miễn cưỡng cười cười: "Được, tôi mua phần cơm hộp sẽ về ngay."
Cậu dừng lại nhìn Thiệu Khâm Hàn một cái mới mở cửa xuống xe.
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của Thiệu Khâm Hàn vươn ra ngoài cửa sổ xe. Anh vẩy tay làm rơi tàn thuốc rồi lơ đãng ngẩng đầu, trông thấy hình ảnh mình đang nhíu chặt chân mày trong kính chiếu hậu liền dừng một chút.
Gặp mặt với Thẩm Viêm... hẳn anh nên vui mới đúng.
Nhưng không biết vì sao trong lòng anh cứ cảm thấy vắng vẻ như mắc nghẹn thứ gì.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Vào thời điểm Thiệu Khâm Hàn lâm vào trầm tư, điện thoại di động của anh bỗng rung lên. Anh dụi tắt thuốc, mở ra thì thấy tin nhắn của Thẩm Lương.
[Anh đón anh ấy chưa?]
Không cần xem Thiệu Khâm Hàn cũng đoán được ở đầu kia hắn đang có bộ dáng gì, nhất định là ý cười đong đầy mắt, giảo hoạt hệt như hồ ly, vểnh vểnh tai thám thính bát quái.
Thiệu Khâm Hàn chậm rãi gõ một hàng chữ rồi lại xóa đi, suy nghĩ nửa ngày chỉ nhắn lại hai chữ: [Đón rồi.]
Thẩm Lương phản hồi: [Có định đi xem phim rồi ăn một bữa không?]
Những lời này không biết dẫm lôi ở chỗ nào khiến tâm tình của Thiệu Khâm Hàn càng lúc càng không xong. Anh mặt vô biểu tình nhắn: [Đang ăn cơm, ăn xong sẽ đi xem phim.]
Anh nhắn xong, nhấn gửi đi rồi lập tức tắt màn hình, ném điện thoại về chỗ cũ.
Không rõ vì sao ngọn lửa dưới đáy lòng cháy càng mãnh liệt.
Thẩm Viêm xách phần cơm đã đóng gói trở về thì thấy Thiệu Khâm Hàn biểu tình âm trầm như nước ngồi trong xe. Nói trong lòng không sợ hãi là giả nhưng cậu không biểu lộ ra ngoài, chỉ căng da đầu bước lên xe: "Thiệu tiên sinh, chúng ta trở về đi."
Thiệu Khâm Hàn khởi động xe: "Đi xem phim rồi về."
Sau đó trực tiếp dẫm chân ga, lái xe về hướng rạp chiếu phim phụ cận.
Thẩm Viêm: "Xem phim? Được... được thôi...."
Thái độ của Thiệu Khâm Hàn thật sự lãnh đạm đến độ dọa sợ Thẩm Viêm, nhưng vì cậu đang muốn thoát khỏi dây dưa với Tô Thanh Nghiên nên không phản đối, lắp bắp gật đầu đáp ứng.
Thiệu Khâm Hàn tùy tiện chọn phim rồi mua vé, hành động có lệ như đang làm nhiệm vụ. Vậy mà Thẩm Viêm nhìn không ra, nhắm mắt đi theo sau lưng anh, đến khi định ngồi xuống thì bị cản lại.
Thiệu Khâm Hàn chọn một cuống vé đưa cho Thẩm Viêm: "Cậu ngồi ghế đầu tiên."
Thẩm Viêm nói theo bản năng: "Vậy còn anh?"
Thiệu Khâm Hàn lập tức đi về phía sau, dùng hành động nói cho cậu biết anh sẽ ngồi hàng cuối cùng.
Đây nhất định là buổi hẹn hò hoang đường nhất thế giới.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Lúc này Thẩm Lương đang nằm trên giường chơi di động. Hắn không biết những hành động quái gở của Thiệu Khâm Hàn, chỉ lâu thật lâu nhìn những dòng tin vừa nhắn với anh, cuối cùng nhét điện thoại xuống dưới gối đầu.
Thẩm Lương nhắm mắt, tựa hồ chuẩn bị ngủ. Hắn thở dài, lẩm bẩm một mình: "Củ cải trắng sắp bị heo ủn đi rồi."
Ngữ khí của hắn quá phức tạp, nhất thời hệ thống không phân rõ "heo" trong miệng hắn là đang chỉ ai.
Nó dừng cạnh gối đầu của hắn: [Ký chủ, hẳn anh nên thời thời khắc khắc quan sát bọn họ yêu đương, lỡ có gì còn cứu kịp.]
Thẩm Lương nghĩ thầm có gì để cứu? Thiệu Khâm Hàn không phải đồ ngốc, biết làm thế nào để nắm bắt cơ hội. Hắn ụp cái gối lên đầu hệ thống: "Đừng phá tao ngủ."
Trước kia, thời điểm Thẩm Lương viết bản thảo, thời gian làm việc và nghỉ ngời của hắn điên khùng đến mức người ngoài khó mà tưởng tượng được. Hắn có thể mấy ngày liền không ngủ, cũng có thể ngả đầu ngủ đến trời đất tối sầm.
Hiện tại Thẩm Lương đang ở trong trạng thái hai. Chiều nay hắn ngủ từ lúc hai giờ, đến khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức sắc trời bên ngoài đã một mảnh đen nhánh.
Thẩm Lương còn chưa tỉnh. Hắn nhắm mắt tìm di động, mơ mơ màng màng ấn nút nghe, giọng nói vẫn ngái ngủ: "Ai?"
Đầu dây bên kia im lặng, qua hai giây mới vang lên một giọng nói trầm thấp: "Là tôi."
Thiệu Khâm Hàn.
Thẩm Lương nghe vậy thanh tỉnh một chút. Hắn mở mắt nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã sắp nửa đêm. Thiệu Khâm Hàn hẹn hò với Thẩm Viêm không cần đi lâu như vậy chứ?
Thẩm Lương xoa xoa mắt: "Sao vậy?"
Thiệu Khâm Hàn nói: "Tôi ở bệnh viện......"
Giọng của anh lạnh lẽo, nói ra hai chữ "bệnh viện" mười phần xứng đôi, cách màn hình có thể khiến người ta có ảo giác ngửi thấy mùi nước sát trùng.
Thẩm Lương khựng lại, mơ hồ nhớ đến một đoạn cốt truyện hắn vô tình xem nhẹ.
Thời điểm Tô Thanh Nghiên và Thẩm Viêm nháo chia tay, trên đường về họ gặp phải tai nạn xe cộ, Tô Thanh Nghiên vì cứu Thẩm Viêm mà suýt nữa vào phòng cấp cứu. Chính nhờ sự kiện sinh tử này họ nhận ra tầm quan trọng của người kia trong lòng mình, sau đó vui vẻ hợp lại.
Hiện tại cốt truyện đi lệch, sự tình lại phát sinh trên người Thiệu Khâm Hàn và Thẩm Viêm sao?
Nhất thời Thẩm Lương không biết nên nói gì. Hắn chuyển điện thoại sang tai kia: "Anh gặp tai nạn sao?"
Thiệu Khâm Hàn im lặng hồi lâu mới nói: "Cậu có thể... tới đón tôi không...?"
Nghe vậy, Thẩm Lương ngồi thẳng người theo bản năng, không biết nhớ tới chuyện gì lại chậm rãi nằm xuống: "Thẩm Viêm có ở bên cạnh anh hay không?"
Thiệu Khâm Hàn không nói gì, xem như khẳng định.
"Tôi không đi. Nói anh ấy chở anh về."
Nói xong Thẩm Lương trực tiếp gắt máy. Hắn ném điện thoại qua một bên nhắm mắt suy nghĩ, cuối cùng tìm cho mình một lý do hợp tình hợp lý.
Con mẹ nó nửa đêm 12h không ngủ được dễ bị đột quỵ.
(justtieukhannh.wordpress.com)
"Tít tít tít ——"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cúp máy. Thiệu Khâm Hàn không khỏi sửng sốt. Anh không động đậy, giữ nguyên tư thế nghe điện thoại, qua hồi lâu mới đờ đẫn buông điện thoại xuống.
"Thiệu tiên sinh, đã xử lý xong vết thương của ngài rồi."
Một hộ sĩ cúi người ngồi xổm bên cạnh chân anh cẩn thận cố định băng gạc. Vết thương trên chân của Thiệu Khâm Hàn máu me đầm đìa, thoạt nhìn dễ khiến người sợ hãi, bên dưới tầng tầng băng gạc là mũi khâu.
"Tốt nhất không nên cử động chạm vào vết thương. Bác sĩ Lâm khuyên ngài nên ở lại bệnh viện để theo dõi hai ngày, tránh cho..."
"Không cần."
Hộ sĩ còn chưa nói xong đã bị Thiệu Khâm Hàn ngắt lời. Anh không màn sự ngăn cản của hộ sĩ, dùng tay chống tường đứng dậy rồi khập khiễng bước ra khỏi phòng bệnh, gian nan ngồi xuống băng ghế dài ngoài hành lang.
Sắc mặt Thiệu Khâm Hàn tái nhợt, trên vạt áo loang lổ vết máu, khuôn mặt tuấn mỹ trần đầy vẻ chật vật.
"Lát nữa có người tới đón tôi, các người không cần xen vào."
Hôm nay, khi Thiệu Khâm Hàn đang lái xe về nhà không cẩn thận xảy ra tai nạn xe trên đường cao tốc. Thẩm Viêm không có vấn đề gì, chỉ bị xước da. Đùi phải của Thiệu Khâm Hàn kẹt lại trong xe không cử động được, máu tươi giàn giụa, chờ đến khi bệnh viện xử lý xong vết thương đã là hơn nửa đêm.
Đây là một bệnh viện tư nhân. Hộ sĩ biết không thể trêu chọc người đàn ông trước mặt, nhớ tới lời dặn dò của viện trưởng, đành phải nghe theo lời anh: "Nếu ngài có yêu cầu gì có thể tùy thời gọi tôi."
Thẩm Viêm đang ở trên lầu kiểm tra não bộ, cũng may không xảy ra chuyện gì. Trong lòng cậu có chút tự trách, cảm thấy Thiệu Khâm Hàn bị thương vì mình. Sau khi cậu băng bó xong vết thương liền vội vàng chạy xuống xem tình huống, nhìn thấy một màn này trước mắt thì không khỏi ngẩn người.
Người đàn ông vốn nên nằm trên giường bệnh đang ngồi ngoài hành lang. Ống quần màu đen vì tai nạn mà sờn rách dính đầy bụi, áo sơmi vốn thuần trắng xen kẽ mảng đen mảng đỏ, khác hoàn toàn bộ dáng luôn luôn chỉnh chu của trước đây.
Thiệu Khâm Hàn nhìn về cầu thang như đang chờ đợi ai. Một sợi tóc lặng lẽ rủ xuống, đuôi tóc nhòn nhọn càng khiến anh thêm lạnh lùng.
Gạch men bóng loáng phản chiếu ánh đèn ảm đạm. Thẩm Viêm không nhận ra cảm xúc khác thường của Thiệu Khâm Hàn. Cậu chậm rãi tiến đến, mặt mày lo lắng ngồi xuống cạnh anh: "Thiệu tiên sinh, vết thương của anh có đau hay không?"
Thiệu Khâm Hàn nhìn cậu một cái rồi nhàn nhạt dời tầm mắt: "Không đau."
Không có phản ứng cũng không có cảm xúc phập phồng.
Thấy thế, thần sắc của Thẩm Viêm cứng đờ. Cậu nhịn không được hỏi ra nghi hoặc bị đè dưới đáy lòng: "Thiệu tiên sinh, có phải tôi làm sai chuyện gì không? Nếu tôi làm sai, anh nói cho tôi, tôi có thể...."
"A Viêm!"
Thẩm Viêm còn chưa dứt lời thì bị một giọng nói âu lo đánh gãy. Cậu quay đầu theo bản năng. Tại chỗ ngoặt ở cầu thang, Tô Thanh Nghiên không biết xuất hiện từ lúc nào. Ngực anh phập phồng không ngừng, hô hấp dồn dập, hiển nhiên do gấp gáp chạy một đường đến đây.
Tô Thanh Nghiên nhanh chân bước đến, thấy băng gạc quấn trên đầu Thẩm Viêm liền càng thêm khẩn trương. Anh nắm lấy cậu: "Có người nói với anh em bị tai nạn xe. Em có sao không?"
Mặc kệ về sau chuyện của bọn họ sẽ ra sao, trước mắt Thẩm Viêm không muốn nhìn thấy Tô Thanh Nghiên. Cậu nhíu mày rút tay ra: "Ai nói với anh tôi bị tai nạn xe?"
Tô Thanh Nghiên ngạc nhiên: "Anh... anh không biết."
Anh vốn đang làm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm thì di động nhận được một tin nhắn từ số lạ nói Thẩm Viêm bị tai nạn xe, còn kèm theo địa chỉ của bệnh viện. Anh lo lắng vô cùng nên chạy vội đến đây.
Thiệu Khâm Hàn còn ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy khóe môi nhếch lên độ cong nhỏ đến không thể phát hiện.
Thẩm Viêm chỉ cảm thấy Tô Thanh Nghiên đang tìm lý do. Cậu lùi về sau một bước, nổi nóng: "Tô Thanh Nghiên, hôm đó tôi đã nói rõ. Từ nay về sau hai ta đừng gặp nhau nữa."
Tính cách Tô Thanh Nghiên dịu dàng là thật mà do dự thiếu quyết đoán cũng là thật. Anh vừa không muốn xé rách mặt với người nhà vừa không muốn buông tay Thẩm Viêm: "A Viêm, có chuyện gì mình có thể từ từ nói. Không phải mọi chuyện không có cách giải quyết......"
Tô Thanh Nghiên vừa nói vừa theo bản năng nhìn Thiệu Khâm Hàn đang ngồi bên cạnh. Thấy Thiệu Khâm Hàn cùng ngồi với Thẩm Viêm, đáy lòng anh đột nhiên cảm thấy có nguy cơ.
Thẩm Viêm còn muốn nói thêm nhưng không hiểu Tô Thanh Nghiên ra quyết định gì mà cường ngạnh nắm lấy cổ tay cậu, lôi lôi kéo kéo cậu đi xuống lầu: "Anh có việc muốn nói riêng với em."
"Anh buông ra!"
Thẩm Viêm ra sức giãy giụa nhưng vì yếu hơn Tô Thanh Nghiên nên nhanh chóng bị kéo xuống lầu. Suốt cả quá trình Thiệu Khâm Hàn vẫn luôn lạnh nhạt thờ ơ, không hề có ý định duỗi tay ngăn trở.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Hành lang bệnh viện an tĩnh lại, tuy nhiên vì mỗi ngày tràn ngập đau ốm cùng tử vong nên sự an tĩnh quỷ dị mang theo một nỗi tịch mịch.
Hộ sĩ kiểm tra phòng đẩy xe qua, thấy Thiệu Khâm Hàn không ngủ trong phòng bệnh cao cấp mà lại ngồi ở hành lang liền nhịn không được tiến đến khuyên nhủ: "Thiệu tiên sinh, đã khuya rồi. Ngài vào phòng nghỉ ngơi đi."
Thiệu Khâm Hàn không phản ứng, chỉ nói: "Đợi chút có người đến đón tôi."
Thoạt nhìn anh cố chấp đến không bình thường, chỉ lặp đi lặp lại một câu nói ấy. Hộ sĩ không dám nhìn đôi mắt đen nhánh thâm trầm của anh, theo bản năng liếc nhìn cầu thang. Trống không. Ở đâu ra người tới đón?
Bệnh thần kinh.
Hộ sĩ nói thầm trong lòng, bất quá không phải đang chửi anh mà đang trần thuật sự thật. Cô nhiều lần nhìn thấy Thiệu Khâm Hàn tới gặp bác sĩ tâm lý chỗ bọn họ.
"Được rồi, có yêu cầu gì ngài nhớ gọi tôi."
Hộ sĩ đẩy xe rời đi, thanh âm dần dần đi xa.
Thiệu Khâm Hàn duy trì tư thế ngồi thật lâu, cái chân bị thương càng thêm khó chịu. Chân mày anh nhíu lại nhỏ đến mức không thể phát hiện rồi nhanh chóng trở lại bình thường. Anh lao lực cử động chân phải một chút, đến khi thực hiện xong trên trán đã đầy mồ hôi lạnh.
Thiệu Khâm Hàn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu nhìn ánh đèn ảm đạm trên trần nhà. Mặt anh nhợt nhạt không một chút máu. Chính anh cũng không biết mình đang đợi ai.
Cha của anh đã chết.
Mẹ cũng chết...
Chỉ còn một mình anh tồn tại. Chỉ có một mình anh.
"Không có người tới đón mình......"
Anh không động giật giật đôi môi tái nhợt, lầm bầm lầu bầu. Lông mi phủ xuống che mất tầm nhìn, trùng lên bóng tối trước mặt. Trông anh như người chưa từng được ngủ suốt mười mấy năm qua.
Kim đồng hồ chỉ mười hai giờ, Thiệu Khâm Hàn không đợi nữa.
Anh tự giễu cười khẽ một tiếng, dùng tay chống ghế, gian nan đứng lên rồi khập khiễng đi hai bước. Anh đang chuẩn bị gọi điện thoại kêu tài xế tới đón thì bên tai vang lên tiếng bước chân từ xa. Ngay sau đó, trong tầm mắt anh xuất hiện một đôi giày.
"Nè, anh có làm sao không?"
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thẩm Lương lười chờ thang máy, chạy một đường từ tầng trệt lên, mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm. Hắn vừa lên đến đây liền thấy Thiệu Khâm Hàn ngồi một mình ở hành lang, bên cạnh không có lấy một người.
Thiệu Khâm Hàn không nghĩ hắn thật sự tới, nhất thời sững sờ tại chỗ không trả lời.
Tóc Thẩm Lương lộn xộn như người vừa tỉnh ngủ. Hắn ổn định hơi thở, có chút bực bội lấy tay gãi gãi tóc, đánh giá bộ dạng chật vật của Thiệu Khâm Hàn từ trên xuống dưới, nhíu nhíu mày: "Hỏi anh đó, sao lại thành ra thế này?"
Vì chân bị thương nên Thiệu Khâm Hàn không đứng được. Anh lảo đảo bước hai bước rồi lại ngã trở về ghế ngồi. Anh nhìn chằm chằm Thẩm Lương, không biết vì sao không nói gì, đợi một lúc mới mở miệng: "Xe của tôi bị người ta đụng......"
Thẩm Lương không tin. Xe của Thiệu Khâm Hàn đáng giá ngàn vàng, người ta thà đâm vào vòng bảo hộ còn hơn đụng vào xe anh.
Thẩm Lương ngồi xuống bên cạnh chân của Thiệu Khâm Hàn, sau đó sờ sờ ống quần của anh, phát hiện vì ống quần dính màu nên khi khô lại dơ hề hề. Trên đùi anh quấn rất nhiều băng gạc, nhìn không rõ vết thương.
Thẩm Lương dừng một chút: "Vết thương nghiêm trọng không?"
Thiệu Khâm Hàn lẳng lặng rũ mắt, tầm mắt vẫn dừng trên mặt Thẩm Lương, nhẹ nhàng bâng quơ: "Ừm, không nghiêm trọng. Chỉ bắt mấy con vít."
Nghe vậy Thẩm Lương kinh ngạc nhìn về phía anh, này mà không nghiêm trọng? Từ nhỏ đến lớn Thẩm Lương chưa từng bị tai bạn, trong mắt hắn bị bắt vít là sự tình nghiêm trọng lắm rồi.
Thẩm Lương không khỏi duỗi tay sờ sờ băng gạc trên đùi anh: "Đau không?"
Thiệu Khâm Hàn lặng im không nói: "......"
Thẩm Lương thấy thế cũng không cảm thấy kỳ quái. Thiệu Khâm Hàn là người tâm cao khí ngạo, chưa bao giờ nói ra nhược điểm trước mặt người khác. Hắn vừa chuẩn bị đứng dậy thì bên tai vang lên: "Đau......"
Thẩm Lương khựng lại, ngẩng đầu nhìn Thiệu Khâm Hàn, hoài nghi mình vừa bị ảo âm: "Anh nói cái gì?"
Thiệu Khâm Hàn chậm rãi nắm lấy tay của Thẩm Lương tay, sau đó đặt lên vết thương của mình rồi nghiêm túc nhìn hắn. Môi anh động động, sau đó hộc ra một từ khàn đến độ nghe như mất tiếng: "Đau......"
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, dường như khi Thiệu Khâm Hàn nói những lời này, đôi mắt của anh đỏ lên.
Hầu kết của Thẩm Lương giật giật. Hắn bỗng nhiên thấy hoảng loạn, đứng dậy chỉ về phía người trực ca đêm, nói lắp bắp: "Vậy.. vậy làm sao bây giờ? Tôi đi tìm bác sĩ..."
"Không cần." Thiệu Khâm Hàn giữ chặt Thẩm Lương, ngửa đầu nói một cách nghiêm túc: "Cậu chở tôi về đi."
"Tôi không muốn ở trong bệnh viện, tôi muốn cùng cậu trở về."
Tay Thẩm Lương rất ấm, trong khi tay Thiệu Khâm Hàn lại lạnh căm. Thẩm Lương không khỏi nắm chặt tay, muốn sưởi ấm anh một chút: "Chuyện này... anh hỏi ý bác sĩ chưa?"
Thiệu Khâm Hàn: "Đồng ý rồi."
Thẩm Lương: "......"
Thẩm Lương còn có thể làm gì nữa? Hắn đến quầy thuốc lấy thuộc cho Thiệu Khâm Hàn, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt anh, ý bảo anh leo lên: "Đi thôi, tôi cõng anh."
Thiệu Khâm Hàn không nói một lời bò lên lưng hắn: "Không phải cậu không định tới sao?"
Thẩm Lương khụ một tiếng: "Tôi thấy anh đáng thương nên mới đến."
"Tốt thôi." Thế mà Thiệu Khâm Hàn không nổi giận. Anh dựa vào tấm lưng ấm áp của Thẩm Lương, nhắm mắt thấp giọng nói, "Tôi chỉ cho phép một mình cậu thấy tôi đáng thương."
Thẩm Lương cõng anh đương nhiên không ngu ngốc chọn thang bộ. Vừa vặn thang máy vừa đến, hắn liền cõng Thiệu Khâm Hàn tiến vào: "Thấy người ta đáng thương còn cần đồng ý sao?"
Thiệu Khâm Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng: "Người khác thì không, tôi thì có."
Nếu có người dám thấy anh đáng thương, anh nhất định tra tấn người ta sống không bằng chết.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thẩm Lương không nói chuyện. Hắn nhìn chằm chằm cửa thang máy, không nghĩ ra vì sao nửa đêm mình lại chạy đến bệnh viện, chắc là váng đầu rồi.
Thiệu Khâm Hàn bỗng nhiên mở miệng: "Sao cậu không hỏi Thẩm Viêm đã đi đâu?"
Thang máy đến tầng trệt kêu "đinh" một tiếng. Thẩm Lương đang cõng anh ra ngoài, nghe vậy khựng lại một chút rồi ngay lập tức khôi phục bình thường: "À thì... quên mất. Anh ấy đâu rồi?"
Thật ra Thẩm Lương không cần hỏi cũng biết. Hắn vừa chạy tới cổng bệnh viện đã thấy Thẩm Viêm và Tô Thanh Nghiên ở dưới lầu lôi lôi kéo kéo.
Nguyệt Lão nối tơ hồng thế quái nào vậy? Sao gỡ mãi không ra thế này?!
Thẩm Lương không khỏi não bổ đủ thứ, nào là Thiệu Khâm Hàn hẹn hò thất bại, nào là Tô Thanh Nghiên chạy tới phá rồi, nào là Thẩm Viêm chưa quên tình cũ,... Hết xô máu chó này đến xô máu chó khác, thật sự không muốn chửi cũng không được.
Hắn sợ khiến Thiệu Khâm Hàn thương tâm nên cố ý không hỏi.
Thiệu Khâm Hàn hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Lương tựa như muốn quan sát phản ứng của hắn. Tóc anh lơ đãng cọ qua tai hắn khiến hắn cảm thấy ngưa ngứa: "Bạn trai Thẩm Viêm đưa cậu ấy đi rồi."
Thẩm Lương sửa đúng: "Không phải bạn trai, là bạn trai cũ."
Thiệu tổng, anh vẫn còn cơ hội. Đừng khen người ta rồi dìm bản thân.
Bộ dạng thờ ơ của hắn làm anh bực bội. Anh nhìn hắn chằm chằm: "Nếu Thẩm Viêm không quên được người kia thì sao?"
Thẩm Lương nghĩ thầm đây là vấn đề của anh mà? Nếu anh đủ lợi hại là sớm đá được Tô Thanh Nghiên kia đi rồi: "Lúc hẹn hò anh có làm theo những gì tôi dạy cho anh không?"
Thiệu Khâm Hàn "ừ" một tiếng: "Ăn cơm, cùng đi xem phim."
Thẩm Lương hỏi: "Thái độ của anh tôi ra sao?"
Ngữ khí Thiệu Khâm Hàn nhàn nhạt: "Chẳng ra gì."
Ở nơi Thẩm Lương nhìn không thấy, anh cong cong môi, không tiếng động cười cười, nói bên tai hắn từng câu từng chữ: "Thẩm Lương, mấy thứ cậu dạy không dùng được."
Thẩm Lương trừng mắt, sao chiêu chức của hắn lại không xài được? Hắn hồ nghi nhíu mày: "Anh xác định không dùng được?"
Thiệu Khâm Hàn không do dự: "Ừa, không dùng được."
Những lời này không nghi ngờ gì đả kích lòng tự trọng của Thẩm Lương, từ như bình thủy tinh từ lầu cao trăm mét rơi xuống, choang một cái vỡ đầy đất. Hắn không nói nữa, cõng Thiệu Khâm Hàn rời khỏi bệnh viện. Gió đêm thổi đến lạnh thấu xương làm người ta nhận ra mùa thu đã đến rồi.
Xe liền ngừng ở cổng bệnh viện. Thẩm Lương đi đến ghế sau muốn mở cửa nhét Thiệu Khâm Hàn vào thì nghe anh nói: "Tôi muốn ngồi đằng trước."
Thẩm Lương dừng động tác, nghĩ thầm sao Thiệu Khâm Hàn lại đòi hỏi thế này: "Ghế sau tốt hơn, anh nằm xuống được."
Thiệu Khâm Hàn: "Tôi muốn ngồi đằng trước."
Thẩm Lương đá chân đóng cửa sau lại. Hắn mang Thiệu Khâm Hàn lên ghế phụ, sau đó vòng sang ghế lái rồi khởi động xe.
Xe của Thiệu Khâm Hàn hỏng hóc nghiêm trọng nên đã bị kéo đi. Anh ngồi ghế phó lái đánh giá chiếc xe, ẩn ẩn cảm thấy chiếc xe có hơi quen nhưng lại không nhớ từng thấy ở đâu: "Đây là xe của ai?"
Thẩm Lương khởi động xe, ngữ khí bình tĩnh: "À, tùy tiện lấy từ trong garage của anh. Nửa đêm rồi, anh không nghĩ tôi sẽ đi bộ đến đấy chứ?"
Thiệu Khâm Hàn siêu cấp có tiền, trong garage có đến mấy chục chiếc xe chỉ để đó nằm không. Điều này làm Thẩm Lương đến xe hai bánh còn không có cảm thấy rất không cân bằng.
Hắn nói xong còn tưởng Thiệu Khâm Hàn sẽ cười lạnh giống như trước hay móc mỉa hắn một hai câu, kết quả anh không có phản ứng gì, chỉ thật nhẹ "ừ" một tiếng: "Cậu thích thì cứ lái đi."
?
Thẩm Lương nhìn anh: "Anh uống nhầm thuốc sao?"
Nhắc đến thuốc, Thiệu Khâm Hàn không khỏi nghĩ đến lọ thuốc bị Thẩm Lương đổi thành kẹo, tất nhiên là anh uống nhầm thuốc rồi. Anh trầm mặc một giây, lẩm bẩm: "Chắc vậy."
(justtieukhannh.wordpress.com)
Ngoài xe là bóng đêm cuồn cuộn. Cửa sổ xe trở thành một tấm gương phản chiếu Thiệu Khâm Hàn và sườn mặt của Thẩm Lương, vì dính bụi nên hình ảnh không rõ ràng lắm. Khi đi qua đường hầm ánh sáng liên tục chớp tắt, trong nháy mắt bóng của hai người họ như hòa vào nhau.
Thẩm Lương chuyên tâm lái xe.
Thiệu Khâm Hàn vốn muốn dựa vào cửa sổ xe nhưng thấy bụi thì muốn xóa đi. Ngón tay anh lướt nhẹ trên mặt kính, lưu lại một đường uốn lượn như đang viết chữ trên giấy.
Vì thế Thiệu Khâm Hàn chậm rãi viết một chữ ——
Thẩm......
Mặt kính chiếu ra sườn mặt mơ hồ của người bên cạnh.
Thiệu Khâm Hàn chuyên chú. Ngón tay anh lướt trên cửa sổ xe viết từng nét từng nét. Ma xui quỷ khiến thế nào lại viết một chữ ——
Lương......
Thẩm, Lương......
Hai chữ này như cỏ dại mọc trên cánh đồng hoang. Chúng vẫn luôn ở đódù là ngày tuyết hay ngày thu, ngày mưa hay ngày gió, một năm rồi một đời phủ đầy chốn hoang vu này.
Thẩm Lương......
Thiệu Khâm Hàn yên lặng nhấm nuốt hai chữ này, đáy lòng cảm thấy sung sướng một cách vi diệu. Ngón tay anh cách không vuốt ve cửa sổ xe, có chút không nỡ xóa đi. Thẳng đến khi Thẩm Lương thấy anh ngồi bất động nửa ngày mới tò mò quay đầu sang, anh mới dùng tay áo hoảng loạn lau sạch.
Thẩm Lương: "Anh đang làm gì?"
"Không làm gì cả." Ống tay áo màu trắng của Thiệu Khâm Hàn dính dơ một mảng. Anh cúi đầu vò vò lại xóa mãi không sạch nên đành từ bỏ: "Lo lái xe đi, đừng nhìn tôi."
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thẩm Lương không phải cố ý nhìn Thiệu Khâm Hàn, chỉ là vừa nãy hắn đang tập trung lái xe thì tiếng thông báo của hệ thống vang lên:
[Tinh! Độ hắc hóa của phản diện đã giảm còn 29%]
Lại không thể hiểu được hạ xuống.
Lại là không có lý do.
Ở mức độ nào đó, nghề viết văn này có chút tương tự với nghề phóng viên, đều thích dò hỏi tới cùng. Thẩm Lương cẩn thận kiểm lại những gì Thiệu Khâm Hàn trải qua ngày hôm nay, hẹn hò thất bại, bị tai nạn xe, Tô Thanh Nghiên xuất hiện,... Hình như chẳng có sự kiện nào có thể khiến anh vui vẻ.
Có phải đầu óc Thiệu Khâm Hàn... có vấn đề hay không?
Tuy trong lòng Thẩm Lương nghi ngờ nhưng hắn không ngốc đến độ đi hỏi trắng trợn vấn đề này. Xe chạy thêm hơn nửa giờ, họ rốt cuộc về đến nhà. Thẩm Lương cúi đầu nhìn đồng hồ, kết quả phát hiện đã bốn giờ sáng. Hắn kéo cửa xuống xe rồi vòng sang ghế phụ.
Hắn hơi cúi người chống lên cửa xe, không lập tức ôm Thiệu Khâm Hàn từ trong xe ra mà nói: "Nếu có ngày tôi chẳng may bị đột quỵ thì đều do anh mà ra."
Nói xong mới ôm Thiệu Khâm Hàn ra, cẩn thận tránh vết thương của anh, rồi dùng chân đóng cửa xe.
Ban đêm yên tĩnh, cách một lớp vải mỏng, dường như Thiệu Khâm Hàn nghe thấy tiếng tim đập của Thẩm Lương. Anh giương mắt, nhìn chằm chằm sườn mặt có chút mơ hồ của hắn: "Vì sao lại bị đột quỵ?"
Thẩm Lương sợ đánh thức dì Trương nên không bật đèn. Hắn bế Thiệu Khâm Hàn lên lầu trong bóng tối, bởi vì sợ té nên đi từng bước từng bước rất cẩn thận.
Thẩm Lương: "Vì tối ngủ không được sẽ bị đột quỵ."
"Sẽ không," Thiệu Khâm Hàn nhắm mắt cười cười, trong bóng đêm thấp giọng nói, "Hai mươi năm qua tôi chưa ngủ ngon một lần nào, không phải vẫn... sống tốt đó sao?"
Thẩm Lương nghe vậy dừng bước một chút, sau đó khôi phục bình thường: "Đó không phải do anh mà là do thuốc."
Hắn đi đến trước phòng của Thiệu Khâm Hàn, đang chuẩn bị mở cửa thì nghe anh nói: "Tôi muốn ngủ phòng của cậu."
Động tác của Thẩm Lương cứng đờ: "......"
Hắn phát hiện yêu cầu vô lý của Thiệu Khâm Hàn hôm nay có hơi nhiều, nhiều đến mức hắn muốn hỏi một câu: Thiệu tiên sinh, có phải anh có bệnh hay không?
Thẩm Lương liếc anh: "Vì sao? Dưới giường tôi có giấu vàng sao?"
Trong bóng đêm, Thiệu Khâm Hàn ý vị không rõ cười cười: "Cậu có thể đào thử, biết đâu lại có thật."
"......"
Cuối cùng Thẩm Lương vẫn bế Thiệu Khâm Hàn đến phòng của mình. Người ta thường nói người chết là nhất, à nhầm, người bị thương là nhất. Trong phạm vi cho phép, hắn vẫn muốn tận lực thỏa mãn anh.
Chân Thiệu Khâm Hàn bị thương nên không thể tắm. Không những thế, quần áo của anh cũng nhăn nhúm dính đầy bụi. Không cần anh mở miệng, Thẩm Lương đã chủ động cởi quần áo của anh ra.
"Trên người anh toàn là máu. Không tắm rửa sạch sẽ đừng mơ ngủ trên giường của tôi."
(justtieukhannh.wordpress.com)
Thiệu Khâm Hàn ngồi trên sô pha, quần áo bị cởi hơn phân nửa. Anh hơi hơi nhấp môi, cảm thấy biệt nữu nhưng lại không thể ngăn cản hắn, cuối cùng nhắm mắt giả vờ không thấy cho tâm không phiền. Vẻ mặt anh bình tĩnh nhưng vành tai giấu trong mái tóc đen đã đỏ lên vì nóng.
Lúc này Thẩm Lương một chút tâm tư kiều diễm cũng không có. Hắn mang khăn lông đã nhúng ướt đến lau qua cho Thiệu Khâm Hàn rồi bế anh lên giường: "Anh ngủ đi."
Sau đó dùng chăn che đậy tảng lớn xuân sắc trước mặt.
Thiệu Khâm Hàn hơi hơi giương mắt. Anh nằm trên giường, tóc xõa trên gối, xương quai xanh như ẩn như hiện, khuôn mặt thanh lãnh ẩn ẩn có vài phần lạnh băng như tuyết: "Vậy còn cậu?"
Thẩm Lương tùy tiện tìm lý do: "Buổi chiều tôi ngủ đủ rồi, không buồn ngủ, xuống lầu ăn mì gói."
Thiệu Khâm Hàn nghe vậy ngồi dậy, chăn ở trên người rơi xuống, lộ ra một phần lớn làn da trắng nõn: "Tôi cũng muốn ăn."
Thẩm Lương phát hiện hình như hôm nay Thiệu Khâm Hàn cố ý gây khó dễ cho hắn. Hắn ném khăn lên sô pha, liếc liếc anh: "Muốn ăn? Tự mình xuống lấy."
Sau đó ra khỏi phòng đóng cửa lại cái cụp.
Trong lòng Thẩm Lương ẩn ẩn có chút quái dị nhưng lại không rõ là do đâu. Hắn chậm rãi đi xuống lầu, không nấu mì mà trực tiếp nằm trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần, sau một lúc lâu lại mở mắt ra, nhìn chằm chằm tay của chính mình thật lâu ——
Có chút run.
Một nửa là vì ôm Thiệu Khâm Hàn, một nửa là vì cởi quần áo.
Đừng nhìn Thẩm Lương khi nãy cởi quần áo có vẻ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng hắn rất sợ, liếc mắt một cái cũng không dám. Phương diện tác phong của hắn vẫn luôn có vấn đề, nhất định phải học lại cách kiềm chế. Lần trước hắn uống say ấn Thiệu Khâm Hàn lên tường rồi ra tay là một ví dụ sống sờ sờ.
Hắn cử động ngón tay, trở mình trên sô pha chuẩn bị ngủ.
Hệ thống không hiểu nổi, nó lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn: [Anh ngủ hết một buổi trưa, giờ còn ngủ nữa?]
Thẩm Lương không thèm mở mắt: "Vô nghĩa, 4h sáng không ngủ thì làm gì?"
Buổi tối hắn không ngủ vậy thì ngủ vào ban ngày, nếu không mấy ngày sau thời gian làm việc nghỉ ngơi không khéo bị đảo thành múi giờ bên Mỹ mất.
Khả năng ngủ của Thẩm Lương rất cao. Cho dù ban ngày đã ngủ hết một buổi trưa, đến tối hắn vẫn có thể ngủ đến khi trời sập. Giá mà hắn có thể chia sẻ năng lực này cho Thiệu Khâm Hàn.
(justtieukhannh.wordpress.com)
Nửa đêm, dì Trương đi WC phát hiện ra một người đang nằm trên sô pha. Dì đến gần mới biết là Thẩm Lương, liền vỗ nhẹ hắn hai cái: "Tiểu Thẩm, Tiểu Thẩm."
Thẩm Lương mơ mơ màng màng mở mắt: "Ưm? Ai vậy..."
Dì Trương nói: "Sắp sang thu rồi sao cháu còn ngủ dưới này? Mau về phòng ngủ đi, cảm lạnh thì biết làm sao."
Nói rồi dì kéo Thẩm Lương dậy, thúc giục: "Mau lên lầu về phòng đi."
Thẩm Lương chỉ có thể vừa ngáp vừa ôm gối lên lầu, đầu óc hỗn loạn đi về phòng của mình. Trong bóng đêm, hắn ngựa quen đường cũ đi về phía giường, tùy tiện kiếm một cái gối nằm ngủ.
Ngực hắn lên xuống phập phồng, hô hấp đều đều.
Thiệu Khâm Hàn nằm bên cạnh Thẩm Lương. Lưng anh cứng đờ, sau đó mới chậm rãi thả lỏng. Anh gian nan xoay người, mặt đối mặt với Thẩm Lương, nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn rồi có chút xuất thần.
Bởi vì quá gần nhau, hô hấp giao hòa khiến mặt anh hơi ngứa.
Thẩm Lương cọ cọ gối, không nhịn được mở mắt ra, kết quả phát hiện Thiệu Khâm Hàn đang nằm bên cạnh mình. Đồng tử của hắn co rụt lại, không khí lập tức lâm vào đình trệ.
"......"
Hiện Thẩm Lương có chút sợ hãi tiếp xúc với Thiệu Khâm Hàn dù không rõ vì sao. Hắn cảm thấy nếu tiếp tục đến gần thì mối quan hệ của họ sẽ xảy ra biến hóa.
Hắn đã để tâm quá nhiều đến vị phản diện trước mặt này, đây không phải là chuyện tốt.
Thẩm Lương bất động thanh sắc dịch ra sau một chút, chuẩn bị xuống giường rời đi. Không biết có phải Thiệu Khâm Hàn nhận ra tính toán của hắn hay không, anh bỗng nhiên thấp giọng gọi: "Thẩm Lương......"
Trong giọng nói có một tầng dịu dàng, gọi ra cả họ lẫn tên hắn.
Thẩm Lương nhìn về phía anh: "Ừa?"
Thiệu Khâm Hàn giật giật môi, nhẹ giọng nói: "Hôm nay cậu đến đón tôi, tôi rất vui..."
Đây là lần vui sướng duy nhất trong hơn hai mươi năm ngập tràn bóng tối của anh.