Tiên Hiệp Ngôn Xuất Pháp Tùy Ta Bị Nhận Thành Thiên Đạo Chi Tử


Nhóm Dịch: 1 0 2
Yến Táng vốn đang ngồi trên ghế lập tức đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Phú Châu trong tay Lý Trường Sinh.
Liễu Tuyết Mai ngây người nói: "Đây...!đây là chuyện gì?"
"Chẳng lẽ..." Trong mắt Vương Chấn lóe lên một tia sáng khác thường.
"Sư đệ, có phải là..." Triệu Vô Cực cũng ngây người, sau đó hỏi Yến Táng.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, trong đại điện đã không còn bóng dáng của Yến Táng.
"Sư huynh Yến đã đi rồi." Vương Chấn chỉ vào hình ảnh trong màn hình.
Quả nhiên, lúc này Yến Táng đã đến bên cạnh Lý Trường Sinh.
"Có phải Thiên Phú Châu này đã lâu không được bảo dưỡng không?"
Lý Trường Sinh vốn còn đang bình phẩm về chất lượng của Thiên Phú Châu, đột nhiên thấy bên cạnh xuất hiện một người làm hắn giật mình.
Yến Táng nhìn chằm chằm vào Lý Trường Sinh trước mặt, ánh mắt ngưng trọng.
Thẩm Thiên Vũ bên cạnh thấy vậy thì vội vàng cung kính cúi đầu:
"Bái kiến sư tôn!"

"Ừ, đứng dậy đi Thiên Vũ." Yến Táng nhàn nhạt nói với Thẩm Thiên Vũ.
Vương Quý trợn to mắt, hắn biết người này!
Chính là phong chủ của Tàng Tiên phong, một trong Tứ phong của Đạo Thần tông! Cũng là cường giả tuyệt đỉnh trong Đạo Thần tông!
"Bái kiến Yến phong chủ!" Vương Quý phản ứng lại thì cũng vội vàng cúi người, nhưng Yến Táng không để ý đến hắn.
Mà nói với Lý Trường Sinh: "Đưa tay cho ta."
"Hả?"
Từ miệng Vương Quý, Lý Trường Sinh biết người này hẳn là một nhân vật lớn, nhưng sao lại đến đòi tay mình?
Hắn không thích đàn ông đâu! Trong lòng muốn từ chối, nhưng lại sợ đối phương lai lịch không nhỏ, nếu từ chối thì đắc tội với đối phương thì phải làm sao? Lý Trường Sinh chỉ muốn bình bình ổn ổn tìm được một cái đùi to, không muốn tự chuốc lấy kẻ thù.
"Cái này...!cái này không ổn đâu, tiền bối." Lý Trường Sinh lúng túng, Yến Táng lập tức phản ứng được hắn đang nghĩ gì.
Gân xanh trên trán lập tức nổi lên, giọng điệu một lần nữa trở nên nghiêm túc: "Ta bảo ngươi đưa tay cho ta!"
"Nhưng...!nhưng..."
Liễu Tuyết Mai trong đại điện cười đến rung cả người: "Ha ha ha! Tiểu tử này cũng khá đáng yêu đấy chứ."
Kỷ Trần cũng dở khóc dở cười: "Không ngờ sư đệ Yến luôn điềm đạm lại bị hắn làm rối loạn tâm cảnh."
"Đừng nói nhảm!" Yến Táng không giải thích, trực tiếp dùng linh lực cưỡng chế Lý Trường Sinh đưa tay ra.
Sắc mặt Lý Trường Sinh đại biến, chậc! Dùng vũ lực ư?!
Tên già này, ông không chơi được, ông chơi xấu!
Thẩm Thiên Vũ cũng rất kinh ngạc khi thấy sư tôn luôn điềm đạm hờ hững lại biểu hiện ra một mặt như vậy.
Nhưng nghĩ đến dáng vẻ của Lý Trường Sinh vừa rồi kết hợp với lời nói của đôi bên thì cũng phản ứng lại, lập tức có chút nhịn không được muốn cười ra tiếng.
Yến Táng quay đầu trừng mắt nhìn hắn, Thẩm Thiên Vũ vội vàng cúi đầu, nhưng ý cười trên khóe miệng thế nào cũng không che giấu được.
Yến Táng nắm lấy lòng bàn tay Lý Trường Sinh, một luồng linh lực theo lòng bàn tay Lý Trường Sinh đi vào.
Một lát sau, Yến Táng nhàn nhạt nói: "Mười sáu tuổi, thiên phú tuyệt đỉnh."
"Quả nhiên." Nữ tử đeo mạng che mặt nghe lời Yến Táng nói cũng không thấy ngoài ý muốn.
Nhưng con ngươi Vương Quý thì sắp lồi cả ra ngoài!

Không phải là hắn tự tìm đến để làm nền cho mình sao? Sao lại thành mình làm nền cho người khác?
Hơn nữa hắn vừa nghe thấy gì? Thiên phú tuyệt đỉnh?!
Tên nhóc này sau này là một cái đùi to thô đây!
May mà trước đây mình không đắc tội với hắn.
"Ngươi tên gì." Yến Táng hỏi.
Nghe lời Yến Táng nói, Lý Trường Sinh mới phản ứng lại, thì ra không phải là cái gì đó, chỉ là kiểm tra thiên phú của hắn, thực sự làm hắn sợ chết khiếp.
Sau đó lại cười nói: "Lý Trường Sinh."
"Trường Sinh sao, ta hỏi ngươi, tại sao lại muốn tu tiên?" Yến Táng nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Lý Trường Sinh hỏi.
Tại sao lại muốn tu tiên?
Lý Trường Sinh biết, đây là tiền bối muốn khảo nghiệm lòng dạ của hắn, hắn xem nhiều tiểu thuyết nên đương nhiên đối phó được.
Hắn chỉnh lại y phục, sau đó xoay người vung tay áo, kiêu ngạo nói: "Tiền bối hỏi vãn bối tại sao lại muốn tu tiên?"
"Thiên địa là bàn cờ, chúng sinh là quân cờ."
"Nhưng, thiên địa bất nhân lấy vạn vật làm cỏ rác! Vãn bối từng sinh ra trong một ngôi làng nhỏ, chứng kiến sự nỗ lực của bách tính để sinh tồn, nhưng vẫn có quá nhiều tiếc nuối và bi thương!"
"Nhưng vãn bối không muốn những chuyện như vậy xảy ra với mình, vì vậy đã kiên định niềm tin, tương lai nhất định phải vào tiên môn, bước lên con đường phi thiên, tu trường sinh, đắc tự tại!"
Đôi mắt sáng ngời của Lý Trường Sinh lúc này như chứa đựng sự tang thương của thế gian, giống như một lão giả trí tuệ đã thấu hiểu cõi hồng trần.
"Đạo lớn năm mươi, thiên diễn bốn chín.


Người tu tiên, phải kiên cường bất khuất, kiên định ý chí, như vậy mới có thể nghịch thiên cải mệnh! Tranh đoạt một con đường siêu thoát!"
"Đây, chính là con đường trường sinh của Lý Trường Sinh ta! Cũng là nguyên nhân căn bản của cái tên Trường Sinh của ta."
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đến chết người!
Sau khi Lý Trường Sinh nói xong, tất cả mọi người đều chìm vào sự chấn động, không ngờ những lời này lại có thể phát ra từ miệng một thiếu niên mười sáu tuổi.
Bốn người trong đại điện cũng đều ngây người.
"Đây chính là lý do hắn tu tiên sao..." Liễu Tuyết Mai kinh ngạc nhìn Lý Trường Sinh trong màn hình.

Kỷ Trần, Vương Chấn và Triệu Vô Cực cũng đều đắm chìm trong sự chấn động.
"Đứa trẻ này...!tiền đồ vô lượng!" Ánh mắt Kỷ Trần tràn đầy vẻ phấn khích, kích động nhìn Lý Trường Sinh trong màn hình.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận