Tiêu Phi dùng tay thám thính hơi thở của vị cô nương đó.
Cô ta bị vật nặng đè trúng, cũng may không bị trọng thương, chỉ là ngất đi thôi.Khi nãy Diêu Khai Sơn xé rách y phục của cô ấy thành từng mảnh vụn, phơi bày bầu ngực trắng nõn nà, để lộ một hạt anh đào hồng hào.
Tiêu Phi không dám nhìn thêm, lấy đồ che lại phần ngực của cô ấy rồi vội vã chạy xuống lầu.Y gấp gáp quay về Đại Bằng Minh Vương Tháp, vừa hay bắt gặp con Thích Lân Đại Xà (rắn vảy đỏ) vây lấy Hỗn Thiên Phán đang trói giữ Tô Hoàn.
Tiêu Phi thi triển thuật vận chuyển, ném con rắn xuống toà tháp.
Nó phi vũ giữa không trung, bấu chặt góc tường tại tầng bảy, có vậy mới né được tai kiếp vỡ thành thịt bằm.Con rắn lớn ngước nhìn lên đỉnh tháp, ánh mắt tràn ngập nỗi oán hận.
Nó thẳng lưng phun ra khói độc, nhưng bản thân nó trở thành cái bộ dạng này, mất hết pháp bảo, vốn không có khả năng chống lại kẻ địch thần bí này.
Dọc đường Tiêu Phi đều dùng thuật ẩn thân, nó không biết kẻ muốn đập nát thân xác mình chỉ là một thiếu niên nhập môn tu hành chưa được bao lâu.Tiêu Phi đưa mắt quan sát, vốn dĩ y nhận định con Thích Lân Đại Xà này là tỷ tỷ của Tô Hoàn, nhưng nó hành hung quỷ dị, hoàn toàn đánh tan sự suy đoán của y.Con rắn tiếp tục phát uy, thấy vậy Tiêu Phi giương tay lấy ra máng đá thứ hai, nó lập tức hoảng sợ né tránh.
Máng đá không đập vào đầu não của nó, nhưng đã nghiền nát đuôi.
Lần này con Thích Lân Đại Xà mới biết sợ, quay đầu biến mất như gió, chớp mắt đã mất đi vết tích.Tiêu Phi ung dung đập vào bức tường một cái, thu hồi sáu pháp bảo như dây thừng đen, nắm lấy Hỗn Thiên Phán hét lớn, nhổ cái thứ tà môn pháp bảo này ra khỏi mặt đất.Tô Hoàn từ lâu đã tỉnh lại, nàng thấy Hỗn Thiên Phán không gió tự bay, còn tự rút mình ra khỏi nền đất, không khỏi có chút hoảng loạn.
Mãi khi Tiêu Phi thu hồi ẩn thân thuật chú, nàng mới vui mừng kinh ngạc: "Thì ra lại là công tử cứu ta."Tiêu Phi khẽ mỉm cười, trên mặt dính chút bụi trần nhưng lại thoải mái kiêu hãnh.
Y chỉ dựa vào cơ trí và ba thuật pháp tầm thường thì đã đánh bại, rồi giết chết tên yêu nhân tà phái như Diêu Khai Sơn.
Tiếp thêm niềm tin về pháp môn mà mình đang tu luyện.Hà lai phải cầu đạo? Chẳng qua muốn trường sinh mà thôi.Dù sở hữu thiên bàn pháp thuật, nhân gian hoành hành vô địch thì đã sao, sau cùng hồn bay phách tán như thường nhân, đạo này, chi bằng không học.Tiêu Phi gặp được Lam Lê đạo nhân tại Bạch Thạch Trấn, là duyên pháp thứ nhất.
Trong số các hài tử, chỉ mình Tiêu Phi nhận ra Lam Lê có sự khác thường, lại là một duyên pháp.
Nếu trong tim có đôi chút do dự, Tiêu Phi sẽ giống các tiểu hài khác, bỏ lỡ con đường trường sinh, một đời không còn liên can với chữ "đạo".Con đường cầu đạo, có người kiến nghị bất khuất, dũng mãnh xông xáo, có người lại ham chơi hưởng lạc.Hoặc là chê cười châm biếm, cười những người chịu khổ là kẻ khờ, kẻ điên, nhưng sau cùng lại hóa thành bạch cốt, còn xác thịt thì bị sâu bọ ăn sạch sẽ.
Nhưng họ cũng là người vấn đạo hữu duyên, ví như Diêu Khai Sơn và Vương Đạo Duyên.
Dù họ tu luyện toàn bộ pháp thuật của Hoà Sơn Đạo thì đã sao, họ cũng chỉ hoành hành được trăm năm, sau cùng cũng phải hóa thành một đống tro vàng, cánh cửa vấn đạo, xa càng thêm xa.Trong tim minh ngộ, Tiêu Phi như được thánh thủy tinh khiết ở Thiên Hà gột rửa toàn thân, khí chất thay đổi hẳn, nảy sinh vài phần xuất trần.Lam Lê đạo nhân từng nói, chính trong quá trình giao đấu mới phát sinh nhiều cảm ngộ.Biết là giao đấu nên mới nghĩ cách tránh khỏi, khác với đánh nhau gây hấn.
Không tránh được thì phải dũng cảm xuất chiến, trong quá trình đó ắt hẳn có nguy cơ thương tổn hoặc chết vong, nhưng lại ẩn chứa một sự huyền ảo khó mà truyền tải bằng lời, trên con đường tu hành, tự mình ngộ nhận.Chỉ một ngày không gặp, Tô Hoàn lại cảm thấy trên người Tiêu Phi có thêm một luồng đạo khí, tâm sinh ngưỡng mộ.
Nàng biết lai lịch của Tiêu Phi không tầm thường, nhưng nàng không ngờ, chỉ mới một ngày mà pháp lực của Tiêu Phi đã thay đổi nhiều đến vậy.Thật ra, nếu phải cương điện giao đấu với Diêu Khai Sơn, Tiêu Phi phải luyện đến tầng ba Hắc Thủy Chân Pháp, bằng không, y tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.Hắn ta được chân truyền của Hoà Sơn Đạo, pháp thuật cực kỳ lợi hại.
Chỉ là đạo pháp hai bên khác nhau, Tiêu Phi lại thông minh hơn cái tên Diêu Khai Sơn thô bỉ, nên mới nghịch chuyển tình thế.Thế mạnh yếu rõ ràng đến vậy, kết quả lại bị tên Tiêu Phi mới nhập môn đại hoạch toàn thắng.Tiêu Phi lắc chiếc túi Ngũ Âm của Diêu Khai Sơn, lập tức rơi cả đống đồ xuống đất, toàn bộ đều là pháp khí của Hoà Sơn Đạo, y tiện tay chỉ vào: "Những món pháp khí này cực âm hiểm, nhưng dùng nó theo lối chính đạo thì cũng không hẳn là chuyện xấu.
Tô Hoàn cô nương chọn vài món để phòng thân đi."Tiêu Phi phóng khoáng, bởi vì y hiểu được, pháp khí chỉ là vật ngoài thân, chỉ cần tu vi cao là có thể phá vỡ từng cái một.
Nếu mãi ỷ lại vào chúng, chỉ sợ tu vi khó mà tiến bộ.Tô Hoàn không rảnh quan tâm đống pháp khí đó, thần sắc nàng trở nên hấp hối: "Công tử có biết Diêu Khai Sơn đang ở đâu? Huynh đoạt được pháp khí của hắn, chắc chắn là huynh đã mời được lệnh sư ra ray, nên mới đánh thắng tên tặc tử đó."Tiêu Phi do dự một hồi bèn gật đầu xưng phải.
Gương mặt Tô Hoàn tức thời hiện lên một tia hy vọng: "Công tử có gặp tỷ tỷ ta?"Tiêu Phi ho khan một tiếng, không biết phải trả lời thế nào, lúc này Tô Hoàn mới nhớ lại, hôm qua nàng đã che giấu thân phận.
Nàng sợ tỷ tỷ gặp chuyện bất trắc, mặc kệ vết máu trên thân thể, nắm chặt tay Tiêu Phi nói: "Tỷ tỷ ta chính là con Thích Lân Đại Xà quấn trên bụng của Diêu Khai Sơn, ta… thực ra tỷ muội ta là xà tinh tu luyện tại Thập Vạn Đại Sơn, cầu xin công tử nói với lệnh sư một tiếng, xin người đừng làm hại tỷ tỷ ta."Tiêu Phi ngại ngùng thốt lên: "Diêu Khai Sơn đã chết rồi, con rắn vảy đỏ dường như rất căm hận ta, nó công kích không thành nên đã bỏ đi."Tô Hoàn nghe đến đây, trái tim như chết lặng, lắp vắp thốt ra từng câu chữ: "Thì ra… thì ra Diêu Khai Sơn đã luyện thành Thất Sát Xà Thần, trách ta quá vô dụng, dùng đủ mọi cách cũng không thể cứu lại tỷ tỷ." Vừa dứt lời Tô Hoàn đã bật khóc trong bi thương.Tiêu Phi không biết Thất Sát Xà Thần là loại tà công gì, qua lời nói của Tô Hoàn, y đoán nó phải làm hại tính mạng của tỷ tỷ cô ấy, mới có thể luyện thành công.Tiêu Phi an ủi nàng vài câu, nàng đau lòng ngã vào lòng y khóc nức nở, càng khóc càng lớn.
Tiêu Phi có đốt óc cũng không biết làm sao, thôi để cô ấy khóc thoải mái vậy.Người hầu trong nhà Nghiêm thượng thư nằm đầy dưới đất, lại có người xông vào tú lầu của tiểu thư.
Chẳng bao lâu Nghiêm phủ làm ầm lên, Nghiêm phu nhân Linh Lợi đã sớm đến quan phủ báo án..