Pháp quyết mà Lam Lê đạo nhân truyền thụ là chín đạo bùa chú, và một bộ pháp quyết thu phóng kim đan.Tiêu Phi trở về phòng, tay cầm chín viên kim đan, tâm thần tồn định ý nghĩa.
Y đã thành công tu luyện Hắc Thuỷ Chân Pháp, và kỹ năng thiền giữ tinh thần này chính là bước cuối cùng.Chỉ trong thời gian một nén nhang, chín lá bùa ngũ sắc vàng nhạt, tỏa sáng rực rỡ trong đan điền yKhi mới hình thành, chín lá bùa vàng nhạt này như cá voi khổng lồ hút nước, giúp quá trình tu hành của Tiêu Phi, tích tụ tinh khí của chân thuỷ lên các chi và xương cốt, rồi hấp thu vào não bộ.Cho đến khi một phần sáu chân thủy mà Tiêu Phi dày công tu luyện được hấp thụ hết.
Ngay sau đó, lá bùa đầu tiên đột nhiên rung chuyển, giống như tiếng xương sườn gầm rú, một hư ảnh màu đỏ bay ra từ bụng Tiêu Phi, hư ảo trôi nổi trước mặt y.Hư ảnh của bùa chú như hoả diệm ngưng tụ, từ xa hô ứng với đan điền của Tiêu Phi, nhịp điệu hô hấp cùng lên cùng xuống.Tiêu Phi hô to một tiếng, đưa tay đánh lá bùa này vào một viên kim đan, viên đan này đột nhiên nhảy dựng lên như một em bé vừa bừng tỉnh trong giấc mộng.Tiêu Phi gọi to hô rõ: “Định!”Viên đan liền bất động, đứng yên trên không trung.Tiêu Phi lại hô lớn một tiếng: “Khởi!”Viên kim đan như một tên lửa bay vút lên trời, xuyên qua mái nhà rồi bay lên độ cao hơn mười trượng.Mãi khi Tiêu Phi hô: “Dừng” viên đan này mới đứng yên không động.
Y đưa tay ra, nó liền rơi vào lòng bàn tay y.Chín lá bùa chú là chín đạo khẩu quyết, mỗi khẩu quyết đều có công dụng khác nhau, có thể thao túng chín viên kim đan, biến hoá khó lường trong lúc giao đấu với kẻ khác.Lá bùa thứ nhất chính là đạo quyết điều khiển kim đan bay lượn.
Nếu hoà hợp chín lá bùa và chân khí của bản thân, sau đó đánh vào kim đan, nó sẽ như đứa bé khát sữa, để cho Tiêu Phi tuỳ ý điều khiển.Mỗi một môn phái đều có khẩu quyết tế luyện pháp bảo khác nhau.
Chín lá bùa chú này không phải chân truyền của Bắc Phương Ma Giáo, mà là kiếm quyết đích truyền của một trong chín đại môn phái - Thiên Hà Kiếm.Cũng như chín viên kim đan này, đều là Lam Lê đạo nhân đoạt từ kẻ thù lớn nhất của mình.Sau khi dùng thử, Tiêu Phi vui mừng khôn xiết, y không dám chậm trễ, chủ động rút ra chân thuỷ tinh khí, rót vào lá bùa thứ hai.Với kinh nghiệm vừa rồi, Tiêu Phi vốn định lần này sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng không ngờ, lá bùa thứ hai cần lượng tinh khí gấp năm lần so với lá bùa thứ nhất.Tiêu Phi gần như hao tận tinh hoa chân thuỷ trong cơ thể, sau đó đánh một đạo hư ảnh của lá bùa vào viên kim đan.Lá bùa này có công pháp phóng to thu nhỏ, thay đổi lực nặng nhẹ.Sau khi đánh lá bùa vào viên đan, nó sẽ thay đổi theo ý muốn của Tiêu Phi, kim đan từ cỡ ngón tay biến thành to bằng gang tay, nhẹ như con gà, nặng như chùy đồng.
Chỉ có thể nói công lực của Tiêu Phi chưa đến đâu, không thì viên đan có thể to gấp trăm lần và nặng như ngọn núi.Mới luyện hai lá bùa đã tiêu hao hết pháp lực của Tiêu Phi, y biết bản thân không đủ năng lực tế luyện lá bùa thứ ba, dù vậy y cũng không bỏ cuộc.Đầu tiên y vận chuyển Hắc Thuỷ Chân Pháp để hồi phục pháp lực.Đây là cách đi theo hồ lô, lần lượt luyện chế thành công tám viên kim đan còn lại, nó có thể điều khiển theo ý muốn, lên giọng khiển trách nhẹ là nó sẽ xoay tròn trong không trung, tùy ý thay đổi kích thước.Môn phái nào cũng có hàng trăm ngàn bùa chú khác nhau để triệu hoán pháp khí.
Chín viên đan vốn được nguyên chủ luyện chế gần đạt mức độ thông linh, nếu là một cục sắt bình thường thì đâu tế luyện dễ dàng đến vậy.Sau khi thử vài ba lần, Tiêu Phi đắc chí hẳn.
Chín viên đan này có một bộ thủ pháp, phức tạp gấp trăm lần so với đao kiếm pháp của thế tục.Thao túng công pháp của kim đan không phải chuyện một sớm một chiều.Bộ công pháp này hoàn toàn dựa vào sự linh diệu của chín lá bùa.
Tiêu Phi chưa đủ năng lực khai phá, lại không có nền tảng võ đạo, nếu không chín viên đan sẽ biến hoá nhiều hơn thế nữa.Y chỉ miễn cưỡng làm được thu phóng tuỳ ý, không loạn xạ, nằm trong kiểm soát, dù là vậy cũng phí rất nhiều công sức.Luyện chín viên đan hết nửa ngày, Tiêu Phi mới chợt nhớ ra, hôm mà y mua đạo bào và phất trần ở ngõ Tây, y có nhìn qua chín chữ Phạn khắc trên thanh kiếm dài, lúc đó y nhớ kỹ từng chữ trong đầu, nhưng lại không biết nó có ý nghĩa gì.Sau khi được Lam Lê đạo nhân truyền dạy Thiên Hà Cửu Chú của Thiên Hà Kiếm Phái, từ đấy y suy luận ra: “Có lẽ chín chữ Phạn này là pháp môn luyện hóa pháp khí của các hồ tăng Tây Vực.
Hay là ta thử dùng nó tế luyện chín viên kim đan này.”Y tự nhủ, nếu luyện kim hoàn đến cảnh giới đó, mặc dù khó địch lại người có pháp lực cao thâm, nhưng cũng không đến nỗi làm lỡ việc lớn của sư phụ.
Y niết một pháp quyết, tồn chín chữ Phạn vào đan điền.Các cội nguồn lưu truyền của Thích Gia Phật Môn, ngoài Phật Môn tại Trung Nguyên là chính thống, nó còn chia ra nhiều nhánh phụ khác.Như Tây Vực tín phụng giáo phái Kim Cang, hay còn gọi là Mật Tông, có thể lập địa thành phật, khác với phật pháp của Trung Nguyên.
Mặc dù không uyên thâm bác đại bằng phật môn chính thống, nhưng cũng có nét độc đáo của riêng mình.Ở Tây Vực có rất nhiều bàng môn luyện khí sĩ, dần dần hoà nhập vào phật giáo, dẫn đến ngày càng nhiều tà môn ngoại đạo xuất hiện, và họ cũng không phải là người tu luyện chân chính.Tiêu Phi không biết ý nghĩa của chín chữ Phạn này, nhưng nó rất phổ biến bên Tây Vực, nó vốn không phải pháp môn lợi hại gì, chỉ là chín chữ Đại Nhật Minh Quang Chú.Tiêu Phi chỉ hơi lưu tâm là nhớ chín chữ này rõ mồn một rồi, nó còn dễ hơn cái Thiên Hà Cửu Chú tận mười mấy con đường.Chín chữ Phạn này hao tổn chưa tới một phần tinh khí chân thuỷ.
Nó được kích phát thành một đạo kim quang, rồi nhập vào chín viên kim đan.Tiêu Phi không biết ngọn nguồn của chín chữ Đại Nhật Minh Quang Chú, y thử nhiều lần cũng chỉ phát hiện chín chữ Phạn này có thể phát sáng rực rỡ, vốn không có khả năng khắc chế kẻ địch.Y thầm nghĩ: “Nếu ánh sáng này phát lên trong lúc ta đánh nhau với kẻ khác, ít nhiều gì cũng làm chói mắt kẻ địch, khiến hắn hoa mắt không thấy được gì, nghĩ kỹ lại thì chín chữ Phạn này cũng không hẳn là vô dụng.
Dù sao chữ Phạn này rất dễ tu luyện, sau này luyện thêm cũng được.”Tiêu Phi miệt mài thực hành thủ pháp thu phóng kim đan, mãi đến khi màn đêm buông xuống, y cảm thấy hơi đói bụng, đúng lúc ngoài cửa truyền lại tiếng gõ cốc cốc.Y khẽ phất tay, cánh tay liền tự mở ra.
Tô Hoàn mang theo một hộp cơm bước vào, nàng chưa đến gần thì y đã ngửi thấy mùi thơm ngây người.“Công tử cả ngày không ra khỏi phòng, ta sợ huynh đói bụng nên có làm một vài món ăn, không biết có hợp khẩu vị của huynh không.”Tô Hoàn nói xong liền cười mỉm, khiến y có chút không tự tại.Lúc đầu gặp gỡ Tô Hoàn, y xem nàng như bằng hữu đồng trang lứa với mình, có vài phần hảo cảm và thân thiết với nàng.
Nào ngờ chớp mắt một cái, địa vị thay đổi, nàng từ một bằng hữu trở thành tỳ nữ phục vụ mình, đúng là người tính không bằng trời tính..