- Vách ngăn hai giới thượng hạ, từ hạ lên thượng thì là đường thuận, thòng suốt không trở ngại.
Nếu muốn từ thượng xuống hạ, ngươi sẽ gặp lực cản vô cùng đáng sợ của giới diện.
Phái có Đại Đế ra tay hoặc là chư vị Tiên Đế liên thủ mới có thể mở ra một con đường đi ngược.
Hơn nữa thông đạo này ngay cả Chân Tiên thượng vị cũng khó thê chịu tải.
Tư Đồ trưởng lão cười giải thích.
Khái niệm có liên quan đến vách ngăn hai giới.
Dương Phàm từng có nghe nói.
- Khó́ trách tu vi cao nhất của sứ già hạ giới lúc trước đều là Chân Tiên lục trọng, ngay cả Tử Lân Ngọc Thiếu kia cũng áp chế cành giới, tới Phù không kiều trong Huyà Nhật Điện mới đột phá cảnh giới Chân Tiên thượng vị.
Dương Phàm liên tục gật đẩu.
- Độ khó của việc hạ giới vô cùng khó khăn, mà ngươi lại làm được.
Muốn đi lên thật sự rất đơn giản.
Tư Đồ trưởng lão có vài phần hâm mộ rồi sau đó nói phương pháp cho Dương Phàm.
- Hóa ra lại đơn giản như vậy!
Dương Phàm thật cẩn thận chia ra một tia linh hồn phù họp với không gian Phàm giới này.
Rất nhanh hắn cảm nhận được sáu cái thông đạo.
Chắc sáu thòng đạo này phán biệt đối ứng với thượng tam giới: Thiên giới, Tiên giới, Phật giới cùng hạ tam giới: Minh giới, Yêu giới.
Ma giới.
Trong đó khí rức của một thông đạo rất quen thuộc, Dương Phàm lập tức xác định đó là thông đạo của Thiên giới.
Không bao lâu, Dương Phàm bằng vào cảm ứng của khí tức, phân biệt ra giới diện đại biểu cho sáu thông đạo.
Tuy nhiên sự kêu gọi của Thiên giới cùng Tiên giới đối với hắn mãnh liệt hơn một chút, trong đó Thiên giới là mạnh nhất.
- Đa tạ Tư Đồ trường lão chi điểm.
Sau khi ta tói hạ giới như miếng băng mỏng, nào dám tùy tiện phù họp thiên địa.
Dương Phàm ha hả cười.
Sau khi hiểu rõ việc này.
hắn liền cảm thấv nhẹ nhõm.
Bất kể hắn tu luyện ở nơi nào đều có thể đưa Luân Hồi Tinh Bảo đến những giới diện cao cấp tương ứng khác.
Sau đó Dương Phàm bình tâm lại, nói chuyện với Tu Đồ trưởng lão và hiểu thêm về tình huống của Phàm giới.
Từ sau khi Dương Phàm đi, không gian Phàm giới vẫn gió êm sóng lặng.
Bất kể là u Ảnh Ma Chủ hay là Cửu u Ma Đế chế tạo thân thể Ma Thần đều bị lực lượng của mười tầng phong ấn lúc trước cộng thêm Cửu Ngũ Chí Bảo Long Khí và Trấn Thiên Tháp trấn áp.
Lẩn trấn áp này cường đại trước nay chưa từng có.
hai đại Ma đẩu rốt cục đừng mơ lọt ra ngoài gây sóng gió.
- Đúng rồi, Dương Phàm, ngươi còn muốn ở lại Phàm giới bao lâu?
Tư Đồ trường lão đò hỏi.
- Chi sợ sẽ không lâu.
Rất nhanh ta sẽ phải rời đi.
Dương Phàm trịnh trọng nói.
Lần này hắn từ thượng giới bại lui trở về.
bại thật thảm hại.
ở trước mặt Đại Đế.
hắn căn bản không có sức phán kháng.
Thậm chí Đại Đế còn không chân chính buòng xuống, chi dựa vào một kiện Thần khí phá không mà tới đã khiến hắn không thể chống lại.
Trong lòng Dương Phàm hiểu được, muốn chống lại Đại Đế, ít nhất tu vi phải tăng lên tới Diễn Sinh sơ kỳ, trung kỳ.
Còn nữa, trong tay cũng phải có Thần khí.
Thần khí ngày đó chỉ là ký gửi tinh thần ý chí của Đại Đế.
uy lực dưới sự khống chế của Ngao Thanh đã có thể nói là tịch diệt Tinh.
vũ.
Nếu tu vi thần thông không thua kém Đại Đế mà trong tay không có Thần khí.
vậy thực lực hai ngươi cùng có khả năng chênh lệch gấp mười, trăm lần.
Sau khi hiểu rõ điểm này.
Dương Phàm biết trong thời gian ngắn tới tìm Long Hoàng Tổ báo thù là không thực tế.
ở lại Vân Tiên đảo không quá mấy ngày, Dương Phàm tính toán đứng dậy rời đi.
Nơi hắn chuẩn bị đi lại là Yêu giới trong hạ tam giới.
Dù sao ở Yêu giới có thể còn có trợ thủ Hồ Phi.
Bản thân Hồ Phi chính là Thần thú cường đại Nhất trong thiên địa.
trong cơ thể có cấm Kỵ Chi Huyết, lại chiếm được Nghịch Tiên Huyá.
Tiêm lực khó thê đánh giá.
Một ngày này.
Thản hình Dương Phàm nhoáng lên một cái, đến trên không đại lục nhắm mặt lại chuẩn bị phi thăng mà đi.
Đúng vào lúc này.
- Dương Phàm...!
Một thanh âm kỳ dị và tràn ngập mê hoặc vang lên trong linh hồn của Dương Phàm.
Người nào!
Dương Phàm chấn động.
Không gian Phàm giới này.
có ai có thể bắt giữ đến linh hồn hắn và vô thanh vô tức phát ra thanh âm?
Sau đó hắn cảm thấy thanh âm này hết sức quen tai.
Đã từng có một thanh âm như vậy vang vọng trong đầu hắn:
- Trong thiên địa thất giới này.
phàm là bất kỳ sinh linh nào có được Luân Huyết Cháu đều có hv vọng đạt được Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết mà ta luyện chế.
Người chiếm được nó, hắn sẽ có thể trờ thành sinh linh hoàn mỹ nhất thế gian, có được vô hạn khả năng sáng lặp Chí tôn thất giới.
Luân Huyá Đại Đế.
Dương Phàm nhướng mày.
sắc mặt ngưng trọng.
- Ha ha.
Dương Phàm, về Phàm giới một chuyến, không tính gặp mặt lão bang hữu một lẩn sao?
Thanh âm của Luân Huyà Đại Để tới từ Huyết Uyên Phủ của Đòng Thắng Đại Lục.
Hô...Ẳm
Trong tử vong huyết uyên.
sóng lớn màu máu mênh mông, sôi trào kịch liệt, tản mát ra huyết khí băng lãnh tử vong.
Huyết vụ vẫn tràn ngập trên không huyết uyên dẩn dẩn bị xua tan, trong sóng lớn màu máu mơ hồ có thể thấy được bóng dáng của một điện phủ.
- Đó là...!
Dương Phàm hơi biến sắc.
Cảnh tượng này lại giống như đã từng quen biết như thế.
Giờ khắc này.
đại năng của Phàm giới đều kinh động, cám thấv rùng mình sởn tóc gáy.
Năm đó tham gia tranh giành ở Huyết Nhật Điện đều là cấp bậc tiên nhân, trờ thành thần thoại sử thi hiện giờ.
Bóng dáng của điện phủ càng ngày càng rõ ràng, tu vi đạt tới cấp bậc Chân Tiên đều có thể nhìn rõ hình dáng của nó.
- Yên Mị ra mắt Hồng Tôn.
Một thanh âm nữ nhân dịu dàng cao nhã truyền tới.
Phốc...!Ào
Trong sóng lớn màu máu đột nhiên trồi lên một nữ nhân huyết bào tao nhã thon dài, cúi thấp người hành lễ với Dương Phàm.
Thân thể của nàng như trạng thái lòng, vặn vẹo không ổn định như là lực lượng màu máu trong huyết uyên.
- Hoa Yên Mị.
Dương Phàm đương nhiên nhớ rõ nàng này.
Lúc trước chính là hắn đỡ nàng trở thành Huyết Linh Vương thế hệ mới.
Nhưng không ngờ tới Huyết Linh Vương lại là người phát ngôn của Luân Huyá Đại Đế.
- Mời Hổng Tôn vào, Đại Đế chờ đã lâu.
Hoa Yên Mị cung kính nói.
Nàng đã đạt tới đinh của nhân giới nhưng trong lòng vẫn phúc tạp vô cùng.
Bất kể mình cố gắng như thế nào thì Hồng Tôn vĩnh viễn là Hồng Tôn, mình xa xa không thể với tới.
Cùng lúc Hoa Yên Mị lên tiếng, lấy ra một lệnh bài màu máu ném vào trong huyá uyên.
Phốc...!Ằm ẩm
Dưới sóng lớn màu máu sôi trào bắn khắp nơi.
một tỏa đại điện màu máu khí thế hùng vĩ trồi lên.
Tòa điện này trong suốt nhìn xuyên qua, giống như tạo bằng ngọc thạch, ước chừng phạm vi trăm vạn dặm nỡ rộ tinh quang màu máu ngàn trượng, dường như là trân bảo được dựng dục ra trong thiên địa đại trận.
Dương Phàm ngẩn ra.
Luân Huyết Đại Đế này mời mình đi làm gì?
- Ngươi có gan khiêu chiến Đại Đế, chẳng lễ lái sợ Huyầ Nhật Điện nho nhỏ này của ta sao? Hay là các hạ cho rằng, bản đế không có tu cách giao dịch cùng ngươi.
Trong thanh âm của Đại Đế có vài nghiền ngẫm.
- Cung kính khôngbằng tuân mệnh.
Dương Phàm nháy mắt bước vào huyết uyên, thán thể dung nhập vào đại điện màu máu
kia.
Với tu vi thần thông hiện nay của hắn, không cẩn Luân Huyết Châu cũng có thể dễ dàng tiến vào.
về phần sinh mệnh an toàn, Dương Phàm có tự tin cường đại.
Mới vừa dung nhập vào huyết điện, ánh sáng màu máu lóe lên.
Dương Phàm bị truyền tống đến một đại điện cổ xưa.
Phía trên không gian đại điện.
Tinh hà màu máu vắt ngang thiên địa.
hiện lẻn Cửu Luân Huyết Nhật, được sắp xếp với phương vị “Bát phương nhất tâm” chậm rãi dịch chuyển với phương thức huyên ảo khó lường.
ở dưới Tinh hà cùng Cửu Luân Huyết Nhật mới là bản thể của tỏa đại điện cổ xưa này, cao tói mấy vạn trượng.
Đại điện cùng Tinh hà màu máu dung họp tuy hai mà một.
tự thành một vùng thiên địa.
Nơi này chính là trọng địa trung tâm của HuyếtNhật Điện: Nghịch Thần Điện.
Sau đó.
tám cây cột khổng lồ.
huyết trì to lớn tản mát máu tanh, các loại khí giới kim loại kỳ quái, bàn đài.
dụng cụ...!
Dương Phàm ôn lại cảm giác năm xua tiến vào nơi này.
- Dương Phàm, ngươi tới rồi.
Thanh âm của Luân Huyết Đại Để vang lên.
Huyết quang trống rỗng hiện ra, ngưng tụ thành một nam nhân mặc áo khoác cổ quái màu máu.
Trên sống mũi có một cái gọng kỳ quái, hai bên đều có gắn kính lưu ly như thủy tinh, vừa vặn che kín hai mắt.
dưới ánh mặt trời tỏa ra lam quang kỳ dị.
Hai bên đêu có một cái gọng khoát lên hai tai.
rất là cổ quái.
Phía sau kính lưu ly trong suốt là một đôi mắt lạnh lùng mà không mất vẻ cơ trí sau khi nhìn thấv Dương Phàm thần sắc dịu đi vài phần.
Đây chính là phân thân của Đại Đế lúc trước Dương Phàm từng chứng kiến.
- Dương Phàm.
Ngươi từ thượng giới bại lui mà về.
thua cũng không oan.
Cho dù dưới tình huống như vậy ngươi cũng không dùng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết bán đế luyện chế.
quả thật làm người ta ngạc nhiên.
Phân thân Đại Đe đưa tay đẩy mắt kính, trong thanh âm phát ra sự thản nhiên từ nội tâm.
Luân Huyết Đại Đế đổi mặt hôm nay dường như khác với phân thân tuyệt đối bình tĩnh nhưmáỵ móc từng gặp năm đó.
- Nguyên lai tư thế thảm bại của Dương mỗ tại thượng giới đã bị Đại Đế nhìn thấv.
Còn về Nghịch Thần Thuể Thiên Huyết sao.
tạm thời Dương mồ không nghĩ sử dụng.
Tin chắc không dùng ngoại vật cuổi cùng cũng có thể khiêu chiến Đại Đế.
Luân Huyết Đại Đế các hạ, dường như rất cấp thiết muốn Dương mỗ dùng hu vá này.
Dương Phàm không mặn không nhạt đáp lại, liếc mắt nhìn gọng kính lưu ly trên mũi Đại Đế.
thâm nghĩ: “Đây là Pháp bảo gì.
cho tói giờ chưa từng nhìn thấy?” (@_@)
- Bản đế chưa từng hoài nghi tiềm lực của ngươi.
Ngược lại là thành tựu của ngươi vượt xa đánh giá cao của ta.
Luân Huyết Đại Đế hoi mỉm cười, lại không cho là đúng nói:
- Bại bới Long Hoàng Tổ, ngươi cho là dù bại mà quang vinh, tại sao thảm bại?
Dương Phàm cũng không biết, sau khi mình khiêu chiến Đại Đe và thong dong chạv trốn, việc này đích xác chấn động thất giới.
- Đại Đế có thể nói rõ.
tìm Dương mỗ rốt cục có giao dịch gì muốn nói?
Dương Phàm nói thẳng vẩn đề.
- Chính như đám đại lão thượng giới dự đoán.
Nghịch Thần Huyết này quá thật tồn tại nhân tố không ổn định.
Luân Huyết Đại Đế cũng không trực tiếp tiến vào chính đề lại gây nên sự tò mò của Dương Phàm.
- Nghịch Thần Huyết đã vượt qua cực hạn sinh linh có thể hấp thu.
Nếu là Tiên Đế dùng chỉ có 10% nắm chắc giữ mạng, 90% là nô tan xác mà chết.
Luân Huyết Đại Đe thán nhiên nói.
Dương Phàm nghe vậy không khỏi hoảng sợ trong lòng phát lạnh.
Lúc trước hắn bang vào một loại trực giác, không dùng Nghịch Thần Huyết cùng không phải không có nguyên nhân.
- Cho dù là Đại Đế dùng cũng chỉ có nắm chắc một nửa giữ được mạng sống.
hơn nữa ngày sau có ôn định hay không cũng là một ân số.
Khóe miệng Luân Huyết Đại Đế - nhân vật như một bí ẩn của thất giới nhếch lên một tia cười quỷ dị.
Dương Phàm nghe xong, trong lòng lại bốc lửa.
Nghịch Thần Huyết này quá thật là một âm mưu.
Luân Huyết Đại Đế lại thở dài thật dài:
- Sinh linh hậu thiên chung quy không thể đánh đông với những Tiên Thiên Ma Thân thể sinh từ hồn độn.
Cho dù là Thần thú siêu cấp của thế gian này ở trước mặt Tiên Thiên Ma Thân thể cũng như con kiến.
Chênh lệch giữa hai bên gần như là một vách ngăn cấm kỵ.
Mà bản ý của ta cũng không phải tạo ra Chí tôn thất giới gì.
- Vậy Đại Đế vì cái gì?
- Ta...!chỉ là muốn về nhà.
trở về cố hương của ta.
Luân Huyà Đại Đế cười chua xót.
Giờ khắc này.
từ trong mắt Đại Đế, Dương Phàm cảm nhận được sự cô độc phát ra từ linh hồn.
- về nhà?
Dương Phàm không hiểu, về nhà lại khó như vậy?
Cụ thể muốn ta làm gì?
- Phá giới!
Luân Huyết Đại Đế từ từ phun ra hai từ.
sau đó hít sâu một hơi.
trong mắt lóe ra thản quang kích động không hiểu:
- Phá vỡ vách ngăn của thất giới này.
tiến vào Đại Thiên Tu Di Trụ rộng lớn kia!!!.