Vào lúc Dương Thần ngây người, nữ nhân vũ y kia bỗng nhiên giãy khỗi thời gian giam cầm.
với thế sét đánh không kịp bưng tai khống chế hắn, trong mắt lóe hàn quang, vẻ không sợ chết nói:
- Thả chúng ta đi.
nếu không hắn sẽ chôn cùng chúng ta!
Cục diện đột nhiên phát sinh chuyểnbiến.
Hoa Thiên Yêu Đế cùng nữ nhân vũ y kia từ trong tình thế tuyệt đối bất lợi giành được đường sống cùng quyền chù động.
Sắc mặt Dương Thần trắng bệch, hối hận vạn phần.
Chỉ một ý niệm nhân từ của mình lại đưa tới họa sát thân.
Vốn hắn thấy đung mạo nữ nhân vũ y này xinh đẹp như tiên, khí chất điềm đạm khiến người ta động lòng, không đành lòng ra tay.
Nhưng lại không nghĩ tới đối phương nháy mắt liền muốn lấy mạng cùa hắn.
-Thần nhi...!
Đặng Thi Dao mặt hoa biến sắc.
thấy con trai Dương Thần gặp nguy hiểm sinh từ lập tức tâm thần hoảng loạn, bất lực nhìn về phía tướng công.
Dương Phàm ngồi yên tại chỗ.
trên mặt không chút biểu tình, đường như sinh từ cùa con trai căn bản không quan hệ gì với mình.
Vân Vũ Tịch lại nhìn ra một chút manh mối.
cười xinh đẹp:
- Thi Dao muội đừng lo.
Thần nhi không có nguy hiểm.
- Tinh thần ý chí của ta đã bám váo linh hồn của hắn, chỉ nháy mắt là có thể khiến hắn hồn phi phách tán.
Để ta xem thời gian giam cầm của ngươi nhanh hay là ý niệm cùa ta nhanh.
Biểu tình điềm đạm thân thiện trên mặt nữ nhân vũ y không còn chút nào.
lộ ra vài phần đữ tợn cùng lạnh băng.
Thời gian giam cầm có thể giam cầm vật chất, phập lực.
linh khí cùa không gian nhưng không thể hoàn toàn giam cầm tinh thần ý chí cùng tư tường của nhân vật cấp Tiên Đế.
Đương nhiên điều này có liên quan đến độ mạnh yếu của chường khống thời không.
Dù sao đạt tói trình tự Đại Đế, chưởng khống cùng lĩnh ngộ thiên địa phập tắc đã tiến vào một trình tự không gi không làm được.
- Phụ thân...!
Vẻ mặt Dương Thần đột nhiên đọng lại, hắn thấy được khuôn mặt cùa phụ thân qua nhiều tầng ngăn cách.
Đối mặt với phụ thân không chút gợn sóng, hắn lộ vè hổ thẹn, cúi đầu:
- Thật xin lỗi.
đều là lỗi cùa con.
- Trong vòng mười nhịp thờ, nếu ngươi không thả người ta liền móc của hắn một con mắt.
Trong mắt nữ nhân vũ y lóe lẽn vẻ ác độc.
Mỹ nữ rắn rết!
Trong lòng Dương Thần phát lạnh, rốt cục hiểu được hàm nghĩ của bốn chữ này.
- Ha ha, cảm tạ một phen giáo huấn của ngươi đối với khuyển tử!
Một thanh âm hờ hững từ trong Luân Hồi Tinh Bảo truyền ra.
Cái gi?
Sắc mặt nữ nhân vũ y đột nhiên biển đổi.
Bá!
Ngay sau đó.
ánh thân cùa nàng đã bị cưỡng chế kéo vào vùng đất sống thuộc về Dương Phàm trong Tiên Hồng Không Gian.
Nàng chỉ tu vi Huyền Tiên nhất trọng căn bản không thể chống cự được thần thông bí kỹ Tiên Hông.
Rắc!
Chiếc gáy ngọc tuyết trắng ưu nhã như thiên nga lập tức bị một bàn tay vô hình vặn gãy, bộ dạng chết vô cùng thê thảm.
Khoảnh khắc thân thể bị diệt, linh hồn bị hút vào Tiểu thế giới Mệnh Hạch.
Dương Thần được cứu.
toàn thân ướt đẫm mồ hôi bủn rủn vô lực.
nghĩ lại mà sợ mặt lộ đầy vẻ khiệp đảm.
- Tiếp theo đến lượt ngươi!
Dương Phàm cũng không chút lưu tinh, một tay vung lên, một trường tiên ánh vàng rực rỡ xé gió bay ra hóa thành một con Kim Long khí thế kinh thiên phun ra nuốt vào.
Kim Long há cái miệng lớn nuốt chừng Hoa Thiên Yêu Đế Huyền Tiên nhị trọng.
- Huyền Kim Trọng Long Thiên!
Thiên tượng đại sư nhìn chằm chằm vào Hoàng kim tiên hóa thân Kim Long thoáng hiện trong nháy mắt.
không khỏi thốt lên.
Lão là Tông sư luyện khí tự nhiên biết lai lịch chính xác cùa kim tiên này.
chính là Thứ Thần khí cao nhất trong thất giới, về phần uy lực thần thông của nó, phần nhiều là giới hạn trong truyền thuyá.
Trong truyền thuyết, trọng lượng của kim tiên này vô cùng kinh người, có thể sánh ngang với Pháp bảo hạng nặng.
Nếu toàn lực vung lên, lực lượng uy lực có thể dập nát thời không, vũ loạn Tinh hà Uy lực tự nhiên là kinh, thiên địa khiệp quỳ thần.
Giờ phút này nhìn thấy Huyền Kim Trọng Long Thiên trong truyền thuyết, Thiên tượng đại sư ngạc nhiên phát hiện nó còn có thần thông không gian.
Một roi kia cũng không giết chết Hoa Thiên Yêu Đế mà hút hắn vào không gian giam cầm trong Huyền Kim Trọng Long Tiên: Trọng Long Điện!
“Lúc trước đường như Dương Phàm ngay cả Thứ Thần khí bình thường cũng không có, hiện tại không ngờ có được vài món Thứ Thần khí cực phẩm”.
Trong lòng Thiên tượng đại sư rung động.
Lão khó thể lường được trong tay Dương Phàm còn nắm giữ bao nhiêu con bài chưa lật cùng đòn sát thủ.
Từ khi gặp Dương Phàm tới nay, lão chưa từng thăm đò được nội tình chân chính cùa hắn.
Cùng lúc đó tâm thần của Dương Phàm dung nhập vào một đại điện được tạo ra bằng kim loại đồng vàng không biết nào đó.
Trong đại điện này có một cỗ trọng lực khùng bố áp bách thân thể và linh hồạ Tiên Đế bình thường ở nơi này chi sợ khó thê nhúc nhích.
Hoa Thiên Yêu Đế bị một sợi xích vàng kéo ra từ trên vách đồng vàng lạnh băng trói chặt hai tay và hai chân.
Tuy xích vàng kia chỉ lớn bằng ngón trỗ nhưng lại cứng rắn không thể phá.
mặt ngoải hiện ra trận văn trang nghiêm cổ xưa.
ở một trình độ nhất định cũng giam cầm hơn phân nửa phép lực thần thông của Hoa Thiên Yêu Đế.
- Huyền Kim Trọng Long Tiên...!
Hoa Thiên Yêu Đế hít sâu một ngụm khí lạnh, lộ vẻ kinh hãi:
- Ngươi cùng Luân Huyết Đại Đế có quan hệ gì?
Dương Phàm hơi bất ngờ, xem ra Hoa Thiên Yêu Đế này quả thật không phải Tiên Đế bình thường.
Sờ dĩ lưu hắn một mạng là vì một loại điềm báo.
Hơi suy tính thêm một chút Dương Phàm biết được lai lịch cùa Hoa Thiên Yêu Đế này không tâm thường, một khi gạt bò hắn chi sợ sẽ gây nên một tràng phong ba ở Yêu giới này.
Cho nên Dương Phàm cũng không thu linh hồn của hắn.
tạm thời nhốt lại, nắm quyền chù động ở trong tay minh.
- Phụ thân.
Hài nhi vô tn mang đến nguy cơ và phiền toái cho Luân Hồi Tinh Bảo.
xin phụ thân trùng phạt.
Sau khi Dương Thần trờ lại Luân Hồi Tinh Bảo.
đầy hồ thẹn chủ động xin tạ tội với Dương Phàm.
- Ghi nhớ thật sâu lần giáo huấn này.
Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Nếu không phải vi phụ tọa trẩn Luân Hồi Tinh Bảo, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Ngươi xuống đi.
suy nghĩ lại một chút.
Thế giới bên ngoài tuy phấn khích nhưng hung hiểm có mặt ở khắp nơi.
Dương Phàm thành khẩn nhận sai khiến Dương Phàm cơ bản vừa lòng.
Trên thực tế.
thế gian này chỉ sợ không có ai có thể uy hiếp đến thân hữu của hắn.
Địch nhân có thực lực hơn xa hắn khinh thường đùng một chiêu này.
Mà người có thực lực không đù sừ dụng một chiêu này.
đáp án chỉ có một...!Chết!
Phàm là người có tu vi cảnh giới không bằng Dương Phàm, bí kỹ Tiên Hồng chính là ác mộng của bọn họ.
Cho nên cơ bản không có người có thể dùng loại phương pháp này để áp chế Dương Phàm.
- Dương đại ca.
huynh thật là dụng tâm lương khổ.
Vì để Thần nhi hiểu được hiểm ác của thế gian, để hắn lọt vào miệng hổ.
Lần thể nghiệm này chi sợ có thể khiến hắn cả đời không quên.
Vân Vũ Tịch lại cười nói.
- Hết thảy đều là tướng công an bài?
Đặng Thi Dao thân là người trong cục lúc này mới phản ứng lại.
Không phải nàng không đủ thông tuệ mà là người trong cục thì u mê, khoảnh khắc con trai lâm vào hiêm cảnh, lòng nàng như bị sét đánh.
- Không sai.
Muội cho là Yêu Đế vèn vẹn Huyền Tiên nhất trọng kia có thể thoát khỏi thời gian giam câm cùa ta?
Dương Phàm hơi mỉm cười nói.
- Tướng công, chàng rất quá đáng!
Đặng Thi Dao luôn hiền huệ rốt cục tức giận, phất tay áo bò đi.
- Muội...!
Dương Phàm không khỏi ngần rạ Vân Vũ Tịch cùng hắn hai mặt nhìn nhau.
Đám người Thiên tượng, Lâm Chung không khỏi lộ vẻ cổ quái.
Cho tới bây giờ chưa từng thấy phụ thân náo thông qua loại phưang pháp này để dạy con.
- Ta làm như vậy thật sự có chút quá đáng sao?
Dương Phàm ngạc nhiên nói.
- Nếu đứng ở lập trường cùa mẫu thân, là có chút quá đáng.
Ngộ nhỡ xuát hiện sơ suất...!
Vân Vũ Tịch đột nhiên có chút nghĩ lại mà sợ.
- Ngộ nhỡ?
Dương Phàm đầy vẻ bình tĩnh tự tin, lắc đầu nói:
- Không có ngộ nhỡ!
Nghe qua có chút bá đạo.
Nhưng thế gian làm gi có chuyện tuyệt đối, Vân Vũ Tịch có chút không phục.
- Cho đù có ngộ nhỡ, hắn bất hạnh chết đi ta cũng có biện pháp để hắn đạt được “Tân sinh”.
Khóe miệng Dương Phàm nhếch lên V cười thần bí khó lường.
Vân Vũ Tịch không còn gi để nói.
Đám người Thiên tượng, Lâm Chung.
Dương Lỗi lại ràng rung động trong lòng.
Nguyên lai bất kể có ngộ nhỡ hay không hết thảy đều trong sự khống chế cùa Dương Phàm.
Giờ khắc này bọn họ đột nhiên phát hiện thực lực thần thông cùa Dương Phàm gần như đạt tới tnnh độ biến thái không gì không làm được.
Dõi mắt thất giới, trừ mấy vị Đại Đế ít ỏi không có mấy người kia ra còn có ai có thể khiến hắn kiêng kị.
Sau một tràng phong ba kết thúc, Luân Hồi Tinh Bảo hóa thành vệt sáng mộng ảo huyễn lệ bay về nơi càng sâu của Man Thiên Thần vực.
Tiệp theo một đường bình yên vô sự, Luân Hồi Tinh Bảo phi hành mấy ngày vượt qua khoảng cách ức vạn dặm rốt cục tiến vào trọng địa hạch tâm cùa Man Thiên Thần vực: Man Thiên thành.
Tốc độ của Luân Hồi Tinh Bảo chợt giảm chậm.
Trong tầm nhìn, một tòa thành thái cổ sừng sững trong vũ trụ tối đen vô hạn giống như một con cự thú hỗn độn.
Một luồng áp bách cùng trầm trọng không hiểu nảy sinh trong đáy lòng cùa mọi người.
Dương Phàm cũng hơi động dung: Từ khi tới Yêu giới tới nay, lần đầu tiên cảm nhận được một luồng áp lực đến từ tòa cổ thành nguyên thùv thái cổ thậm chí là có vẻ thô ráp này.
Toàn bộ Man Thiên thành còn to lớn hơn Hoa Thiên đại lục lúc trước, sừng sững trong vũ trụ quả thật là một con quái vật siêu khổng lồ.
Luân Hồi Tinh Bảo buông xuống chỉ vẻn vẹn khiến cho một bộ phận người nhìn vào.
cũng không tạo thành chấn động và xôn xao.
Bốn phía Man Thiên thành cũng cập bến neo đậu vài cái Tinh Không Thành Lũy, thể tích lớn hơn Luân Hồi Tinh Bảo gấp mười, gấp trăm lần.
- Xuát phát đi.
Ta dự đoán được rất nhanh sẽ gặp mặt Hồ Phi.
Trong mắt Dương Phàm lộ ra ý mừng cùng chờ mong.
Hắn cũng không lập tức tnển khai cảm quan Đại Luân Hồi.
không chỉ là kiêng kị nhân vật cấp Đại Đế trong thành mà tới từ một loại khát vọng đối với ngạc nhiên vui mừng.
- Thần nhi.
Chuyện này giao cho ngươi, đi liên hệ với Hồ thúc của ngươi.
Ý cười trên mặt Dương Phàm có chút làm người ta suy đoán không ra.
- Vâng, phụ thân!
Dương Thần lộ vẻ nghiêm túc đáp lời, đi xuống làm công tác chuẩn bị.
không dám có chút lơ là.
So với mấy ngày trước, hắn bót vài phần non nớt.
nhìn qua trầm ồn một chút.
Đối với điều này, Đặng Thi Dao có chút bất mãn.
- Đứa nhỏ Thần nhi này chung quy còn thiếu rèn luyện, như vậy tiến vào Man Thiên thành có thể chọc phải phiền toái gi không?
Đệ đệ Dương Lỗi nói.
- Ha ha.
Chính vì thiếu rèn luyện cho nên mói cho hắn xông pha nhiều hơn.
trêu chọc một chút phiền toái.
Dương Phàm hồn nhiên không sợ hãi nói.
Mấy người khác không khỏi ngẩn ra
Trên thể giới này nào có người không sợ phiền toái?
- Trước mắt để hắn xông pha, mặc kệ dây vào phiền toái gì ta đều có thể giải quyá tốt hậu quả.
Trong giọng nói của Dương Phàm ẩn chứa một loại tự tin khiến người ta bị thuyá phục.
Mặc kệ đây vào phiền toái gì đều nắm chắc giải quyết tốt hậu quả.
“Man Thiên thành này có thể có nhân vật cấp Đại Đế, Dương Phàm lại không hề kiêng kị.
có tự tin như vậy?”
Trong lòng Thiên tượng đại sư phức tạp vô cùng nhưng lại bằng vào trực giác tin tường Dương Phàm, càng ngày lòng hiếu kỹ càng trỗi dậy.
Trên thực tế.
từ sau lần thảm bại bời Đại Đế, Dương Phàm rốt cục bước vào Diễn Sinh sơ kỳ, thực lực thần thông tăng lên một trình tự hoàn toàn mới.
Lúc này nếu hắn đối mặt Đại Đế có lẽ vẫn không địch lại nhưng tự tin sẽ không còn là không hề có sức phản kháng mà thậm chí có thể liều mạng đánh một trận.
Dương Thần giây đưa ở ngoài Man Thiên thành vài canh giờ.
trái qua một chút trắc trờ mới miễn cưỡng kiếm được một cái lệnh bài thân phận tiến vào Man Thiên thành.
Tất cả quá trình đều dưới sự quan sát của đám người Dương Phàm.
Sau khi tiến vào Man Thiên thành, Dương Thần bắt đầu hỏi thăm tung tích cùa Hồ Phi.
Chuyện này không khó, rất nhanh hắn chiếm được tin tức xác thực: Hồ thúc ở Yêu giới chính là Tam Nhãn Yêu Hoàng tiếng tăm lừng lẫy, ở tại Thần HầuPhủ của Man Thiên thành!
- Nhiệm vụ sắp hoàn thành, chỉ là vào thành có chút phiền phức.
Trong lòng Dương Thần có chút kích động, cũng không dám sơ suất.
Hắn vừa chuẩn bị lên đường thì bị một cô gái lam lũ từ đối diện đi tới ngăn lại.
Cô gái này ăn mặc lam lũ nhưng mắt sáng răng trắng, đùng một lá cờ đen ngăn cản tầm mắt Dương Thần, phía trên có một đòng chữ lớn: Thiếu nợ trả tiền, đây chính là chuyện đương nhiên!
- Là cô...!
Dương Thần kinh ngạc biến sắc, rùng mình một cái!.