Dương Phàm cảm giác ý thức một đợt hoảng hốt, có lúc giống như hoàn toàn chim vào bóng đêm tuyệt đối sau đó lại lâng lâng trôi lên cao.
Đây là một loại ảo giác như trải qua Luân hồi.
Cũng không biết trải qua thời gian bao lâu.
có lẽ là một chóp mắt, có lẽ là tang thương vạn kiếp, ý thức cùa Dương Phàm rốt cục thanh minh.
Trên bầu trời vầng thái đương nóng rực tận lực thiêu đốt một tia ẩm ướt cuối cùng trên mặt đất.
Dương Phàm phát hiện mình đang ở trong một thôn trấn nhò phồn hoa, bốn phá đòng người qua lại cùng với đù loại tiếng ồn.
Đây là một loại cảm giác lâu rồi mới có, đường như chi cảm thụ từ rất lâu trước đó.
- Đây là nơi nào? Dường như ta tiến vào giới ngoại thần tháp.
Dương Phàm quan sát bốn phá.
kinh ngạc phát hiện chân mình lơ lừng cách mặt đất khoảng ba xích, bên cạnh là một thiếu niên tướng mạo cực kỳ xấu xí, hết sức thân thiết.
Đây chãng phải là bộ dạng cùa Hô Phi lúc trước ở Phàm giới sao?
Trừ Dương Phàm cùng Hồ Phi, trên không thôn trấn còn lơ lừng mấy ngân người, có lẽ càng nhiều hơn.
- Trời ạ! Pháp lực cùa ta...!
- Làm sao cơ thể của ta lại biến thành như vậy?
“Ngoại lai giả” lơ lừng trên không trung bắt đầu kinh hô, sau đó chìm vào hỗn loạn.
Pháp lực?
Trong lòng Dương Phàm lộp bộp một tiếng, đột nhiên toàn thân phập lực của mình hoàn toàn không có.
Thân thể trống rỗng, vừa không có phép lực cũng không có lực lượng sinh mệnh vô cùng tận vốn có.
Không xong, tại sao lại như vậy?
Dương Phàm kinh hoảng không hiểu.
Hồ Phi bên cạnh cũng vẻ mặt dại ra
Hai người liếc nhau, tạm thời trán định lại.
Dương Phàm tận lực khiến mình tinh táo lại.
Hắn từng trải qua mất phép lực.
mà lần này hoàn toàn không giống, thân thể không có gì không ổn, tự nhiên vô cùng giống như vốn là như thế.
Rồi sau đó hắn phát hiện trang phục cùa mình thay đổi, mặc một bộ áo vải bình thường, vừa khít thân thể
Ngoài ra.
người qua lại trong thôn trển dường như không thấy sự tồn tại cùa bọn họ.
Thậm chí là như không khụ xuyên qua bọn họ.
Quy dị.
không biết, sợ hãi, kinh hoảng...!
Đủ loại cảm xúc hiện lên trên mặt mọi người.
Dưới tình huống pháp lực hoàn toàn biến mất đi tới một nơi hoàn toàn xa lạ.
đổi là bất kỳ người tu luyện nào đều cảm thấy kinh hoảng.
- Không đúng.
Trong thất giới, người tiến vào giới ngoại thần tháp gần như ít ỏi không có mấy.
nhưng là nơi này...!
Ánh mắt Dương Phàm đảo qua những người ở trong hoàn cành như minh, đều mặc áo vải, hiện ra hình thái nhân loại chỉ là ao hoặc lùn, béo hoặc gầy.
Hắn không phải chú ý bộ dạng bọn họ mà là số lượng.
Vừa mới bắt đầu còn có mấy ngàn người, mà chỉ trong giây lát lại gia tăng đến mấy vạn.
Điều này nói rõ tiến vào giới ngoại thần tháp không phải chỉ người trong thất giới.
- Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Mọi người tiến váo thần tháp đều tâm thần không yên.
nhưng bọn họ nhiều nhất chỉ là hò hét, thân thể không thể động đậy.
Bất kể hò hét thế nào.
người trong thôn trấn phồn hoa này đều không cảm thấy sự tồn tại của bọn họ.
Lại một lát sau, số lượng người lơ lừng trên thôn trán đạt tới một vạn liền ngừng tăng trưởng.
- Các vị thíluyện giả.
đo ta đón tiếp những người mới các vị.
Một thanh âm nữ nhân ngọt lịm truyền đến.
ở trung tâm tầm nhìn cùa mọi người xuất hiện một vị tiên từ cung trang, điện mạo có thể nóilà hoàn mỹ.
thướt tha đứng trên không trung, quả thật là mỹ lệ, đoan trang cao nhã.
- Xin hỏi tiên từ.
chúng ta đang ở nơi náo?
- Đáng giận, mau trả pháp lực cho ta.
- Nơi này rốt cục là địa phương quỷ quái nào, mau thả chúng ta ra ngoài.
Mọi người cảm xúc dâng trào, lại là một mảnh hỗn loạn.
Nhưng có không ít người có thể giữ được bình tĩnh, chờ đợi lời nói của tiên tử cung trang.
- Chúc mừng các ngươi trờ thành người may mắn cùa Đại Thiên thần tháp.
Thanh âm cùa tiên từ cung trang vẫn ngọt như trước, cũng không để ý đế tiếng ồn ào của mọi người.
Theo thanh âm của nàng, những thí luyện giả đều yên tĩnh lại.
- Tiệp theo các ngươi sẽ bắt đầu hành trình thí luyện cùa Đại Thiên thần tháp.
Ta sẽ giảng thuật quy tắc trong quá trình thí luyện cùng với nội đung cừa thứ nhất.
Tiên từ cung trang ánh mắt điềm tĩnh, nếu luận hình dáng bên ngoải và khí chất có thể nói là hoàn mỹ.
Nhưng Dương Phàm mơ hồ cảm giác được trên người hàng có gì đó không thích họp.
Chẳng những tiên từ cung trang không thích hơp.
thậm chí hắn đối với “minh” hiện tại đều cảm thấy không thích họp.
Dương Phàm hoài nghi nơi này là một đoạn ảo cảnh nhưng pháp lực cùa hắn hoàn toàn biến mất ngay cả Tiểu thế giới Mệnh Hạch cũng không cảm ứng được.
Chẳng những như thế, những vật trên người như nhẵn không gian lúc trước đều không còn, chỉ có một bộ áo vải.
Đột nhiên tâm thần hắn nhảy dựng, đưa tay nhìn sắc mặt biến đổi.
Tiên Hồng Giới trên tay cũng không thấy.
Điểu này làm cho tâm tình của hắn rơi xuống hố sâu.
- Làm sao có thể.
Ngay cả Tiên Hồng Giới cũng không thấy.
Vật này dường như có thể bò qua hạn chế không gian, không có công kích gì có thể chân chính tiêu diệt.
Dương Phàm hít sâu một hơi.
Hắn thừ cảm ứng T iên Hồng Quy á nhưng lại không có cảm giác gì.
Ngay cả thần thức cũng không có.
Sau đó hắn cổ gắng cảm ứng Tiên Hồng Không Gian.
Tiên Hồng Không Gian được xưng là chiếu rọi Đại Thiên thế giới, nếu Tiên Hồng Giới còn ở trong sự chưởng khống của hắn thì nhất định có thể cảm thấy được.
Mà điều khiến Dương Phàm hơi ngạc nhiên vui mừng là hắn có thể mơ hồ cảm ứng sự tồn tại cùa Tiên Hồng Không Gian, nhưng tâm thần không thể rót vào trong.
Nhưng khí tức sinh mệnh của vùng đất sống trong Tiên Hồng Không Gian chậm rãi chảy khắp toàn thân, tẩy rửa thân thể phàm thai này.
Điểu này nói rõ Tiên Hồng Giới còn trong sự chưởng khống cùa hắn.
Vậy tình hình giờ khắc này rốt cục là chuyện gi xảy ra?
Dương Phàm tuyệt đối không nghĩ ra.
- Đại Thiên thần tháp mở ra với toàn bộ Đại Thiên Tu Di Trụ.
chỉ có cực ít người may mắn mới có thể trờ thành thí luyện giả tiến vào thần tháp...!
- Mỗi thí luyện giả buông xuống thế giới thần tháp đều có khởi điểm giống nhau.
Ngươi sẽ bắt đầu từ không, dưới sự đẫn đường của ta hoàn thành thí luyện.
- Tiệp theo, ta sẽ giảng thuật một số quy tắc thí luyện.
Tiên từ cung trang không phiền chán giảng thuật, mọi người không có quyền khống chế thân thể, chỉ có thể nghe.
Quy tắc cũng không nhiều, tất cả mọi người đều nhớ kỹ.
- Nội đung thí luyện cừa thứ nhất, các ngươi hòa vào Phạm Gia Trẩn phạm vi một vạn dặm trước mắt, mục tiêu nhiệm vụ là rời trẩn trong vòng ba năm.
- Nhiệm vụ thành công ban thưởng trăm khối linh thạch trung phẩm, ba kiện Linh khí cực phẩm, một chiếc nhẫn trữ vật.
một trăm điểm công tích.
- Nhiệm vụ thất bại: Xóa bỏ!
Thanh âm tiên từ cung trang vẫn dịu ngọt êm tai cho dù là nói đến hai chữ “Xóa bò”.
Tâm thần mọi người rung lên.
- Trước khi tiến váo cừa thứ nhất, ban cho mỗi người Thông Thiên Linh Nhãn cùng với một thanh kiếm gỗ.
Lời nói vừa dứt, Dương Phàm cảm giác trên tay mình có thểm một thanh kiếm gỗ.
hai mắt dường như xảy ra một ít biến hóa.
Hai mắt nhìn chăm chú người bên cạnh có thể nhìn ra thân phận.
Hắn nhắm vào Hồ Phi bên cạnh, lập tức hiện lên tin tức như sau:
Thí luyện giả: Hồ Phi.
Tu vi: Phàm nhân.
Dương Phàm mơ hồ cảm thấy được quỷ dị, sau đó rùng mình rợn tóc gáy.
Trong Đại Thiên thần tháp này.
mỗi người đều không nói tên họ cùa mình, làm sao bị Thông Thiên Linh Nhãn nhìn thấy?
Hắn đưa ánh mắt hướng lên người tiên từ cung trang, có thể nhìn thấy bốn chữ “Tiếp dẫn tiên tử”, về phần tu vi thì hiện ra: Không biết.
- Tiệp theo còn có nửa canh giờ các ngươi sẽ đung nhập Phạm Gia Trấn.
Có nghi vấn gi có thể đưa ra với ta.
Tiên từ cung trang lần đầu cho mọi người cơ hội mờ miệng hỏi.
- Tiếp đẫn tiên từ, nơi này rốt cục là thế giới gì.
vì sao chúng ta bị mất tu vi?
Trong đám người có người giành trước đặt câu hỏi.
- Nơi này là thế giới thần tháp, về phần vì sao phập lực các ngươi mất hết bởi vì tiến vào nơi này là một “ngươi” khác.
Tiên từ cung trang lạnh nhạt nói.
- Xin hỏi tiên từ, trong thí luyện có thể đạt được Thần khí hoặc tài liệu giới ngoại hay không?
Một người tên là Thiên Linh Từ hơi hưng phấn nói.
Vấn đề này cũng khiến cho đám người DươngPhàm quan tâm.
- Có thể.
Tiên tử cung trang chi nói hai từ.
mọi người đều tim đập thinh thịch, tin tường không chút nghi ngờ.
Lấy thần thông cùa Đại Thiên thần tháp này mà nói, hẳn không đến mức lừa gạt bọn họ.
- Xin hỏi tiên từ.
như thế náo mới đạt được Thần khí?
Một người vạm vỡ hỏi.
- Điều này dựa vào chính các ngươi nỗ lực cùng mày mò.
số cừa vượt qua càng nhiều, phần thường cùng điểm công tích được thưởng cũng càng nhiều.
Điểm công tích có thể tích lũy, khi red khỏi thần tháp có thể đổi bảo vật cần thiết bao gồm Thần khí thậm chí là bảo bối siêu việt Thần khí
Bảo bối siêu việt Thần khí
Dương Phàm nghe đến đó, trái tim đột nhiên nhảy dựng.
Hồ Phi bên cạnh cũng hưng phấn xoa tay, xem ra không tới nhầm chỗ.
- Xin hỏi tiên từ, bản thất cùa thí luyện là cái gi? Hoặc là ý nghĩa tồn tại cùa thế giới này là cái gi?
Lần này Dương Phàm lên tiếng.
Tiệp dẫn tiên từ liếc hắn một cái, thản nhiên nói:
- Bản chất cùa thí luyện chính là tiến hành với hình thức trò chơi, đồng dạng cũng là ý nghĩa tồn tại cùa thế giới này.
Trò chơi!
Điều này sao có thể?
Mọi người đều trợn trừng hai mắt.
khó có thể tin.
Dương Phàm nhướng mày.
Nếu là trò chơi, như vậy ý nghĩa của thí luyện giả tham gia trò troi này là cái gi?
Còn nữa, trò chơi này có phải còn có người xem hay không?
Hoặc là có nhân vật biến thái nghịch thiên náo đó bố cục một trò choi sau đó dùng thái độ bỡn cợt xem xét những con kiến này biểu diễn?
Bỗng nhiên hắn nhớ tới lời của Luân Huyá Đại Đế:
- Ta đi tới thế giới này có liên quan đến một loại trò chơi, về phần tháp này.
ta căn bản không thể tiến vào.
Hơn nữa ta xác định, lúc ở trong hệ thống thất giới chưa từng tiến vào.
Trò chơi, quả nhiên là trò chơi.
Luân Huyá Đại Đế đi tới thất giới quả thật có liên quan với giới ngoại thần tháp.
- Bất đồng chính là: trong trò chơi này.
nếu đã chết tức là chính thức từ vong.
Khóe miệng của tiên từ cung trang lần đầu hiện lên một tia lạnh băng.
Đây là một trò chơi từ vong!
Mọi người tại đây không rét mà run.
Tiếp theo tiên từ cung trang lần lượt trá lời một số câu hỏi.
- Thời gian đã đến.
nhắc lại một lần cuối cùng.
- Cừa thứ nhất: Các ngươi tiến vào thế giới thần tháp, phủ xuống Phạm Gia Trấn.
- Mục tiêu nhiệm vụ: Trong ba năm rời khỏi Phạm Gia Trấn.
- Nhiệm vụ thành công ban thường trăm khối linh thạch trung phẩm, ba kiện Linh khí cực phầm, một chiếc nhẫn trữ vật.
một trăm điểm công tích.
- Nhiệm vụ thất bại: Xóa bỏ!
Tiên từ cung trang hóa thành một dải sáng mờ mỹ lệ, xẹt qua bầu trời Phạm Gia Trển.
Phạm Gia Trấn phạm vi vạn dặm đối với nàng mà nói chỉ chợp mắt lướt qua.
Dương Phàm thầm đoán, tu vi cùa tiên tử cung trang ít nhất là Độ Kiệp Kỳ trở lên.
Mà lúc này, mọi người đột nhiên có quyền tự đo điều khiển thân thể, rod xuống các nơi của Phạm Gia Trấn.
Dương Phàm nhìn chuẩn vị trí rớt xuống đại khái cùa Hồ Phi, cách mình khoảng một dặm.
Hai chân đạp trên mặt đất.
Dương Phàm tu vi hoàn toàn mất hết có thể mơ hồ phán đoán tnnh độ linh khí nơi này bằng Đại Tần Vương Tnểu.
tương đối với không gian Phàm giới mà nói thì xem như không tồi.
Hắn nhắm mắt.
Thân thể được vùng đất sống tầy rừa nửa canh giờ đã được cải thiện, tâm thần khẽ động trong khoảnh khắc có thể chậm rãi hấp thu thiên địa linh khí.
Điều này nói lên hắn đã đạt tới cảnh giới khí cảm.
sắp bước vào Luyện Khí Kỳ, tốc độ vượt qua một bậc so với thí luyện giả khác tiến vào giới ngoại thần tháp.
Quả thật là được trời ưu ái..