- Ngươi...!ngươi lại dám xuống tay với ta!
Hoàng Không tức giận oán hận nhìn chằm chằm Liễu Cừu Thiên.
Hắn là cường giả luyện thể tới đăng phong tạo cực, lại có Thần khí phòng ngự hộ thể cho nên thần kiếm của Liễu Cừu Thiên cũng chỉ đâm sâu vào ngực hắn được nữa tấc!
- Ta nếu không động thủ trước thì ngươi cùng sẽ giết ta!
Khuôn mặt Liễu Cửu Thiên lộ ra vẻ sợ hãi.
tham lam.
độc ác...!
- Đi chết đi!
Hoàng Không gào lên giận dừ, ngoài thân nỡ rộ quang hoa màu kim tinh, phát ra lực lượiig khủng bố tuyệt luân, đánh thănơ một chường vào ngực Liễu Cừu Thiên.
- Rắc!
Thân thể Liễu Cửu Thiên bị đánh bay đi.
phun ra một búng máu.
lại bám riết không tha đánh tới Hoàng Không.
̀m ầm ầm---
Hai người dưới ảnh hường của tâm ma vô tận, cuối cũng mất đi ly trí.
siao thủ với nhau, đánh cho kinh tâm động phách.
Trong mắt Dương Phàm thoáng hiện lên một tia thương hại, bước chân vẫn kiên định trầm ổn.
tiếp tục đi về phía trước.
Trong vòng ba ngày.
hắn phải vượt qua Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
nếu không sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này.
Từ diễm bốn phía càng lúc càng đậm, càng lúc càng mạnh mẽ.
Hô!
Từ diễm đầy trời cuồn cuộn mành liệt ập tới, gần như hoàn toàn nuốt chừng lấy Dương Phàm.
Thần tình hắn hoàng sợ.
chỉ thấy một con Tử Diễm Ma Long có thể thôn thiên phệ địa hóa thành bộ dáng Long Hoàng Tổ.
tay cầm Cừu Long Thứ với khí thế đánh đâu thắng đó xuyên qua thân thế mình.
- Ahhh...!
Dương Phàm kêu thảm một tiếng, không ngờ bị Long Hoàng Tổ tiêu diệt.
Nhưng hắn nhanh chóng Luân Hồi tái sinh.
- Ha ha ha...!ngươi cho ràng như vậy là có thể bảo mệnh sao?!
Long Hoàng Tổ cười dừ tợn điên cuồng, hóa thành Kim Long chín màu cao mười vạn trượng.
Cừu Long Thứ lại xuyên qua hư không, đánh thăng về phía thế g1 ới Mệnh Hạch, phá Hủy Diễn Sinh đại thụ.
Dương Phàm ở trong tuyệt vọng chỉ còn lại một lù ý thức cuối cùng, trơ mắt nhìn Long Hoàng Tố phá Hủy tất cả thân hừu trong Luân Hồi Tinh Bảo.
Không lâu sau.
Đặng Thi Dao bị bắt tới Cửu Long Cung làm tiểu thiếp, tự sát mà chết.
Vân Vù Tịch trờ thành vợ của Ngao Thanh, lệ tràn đầy mặt...!
- Ahhhh! Không được....!
Trên trắn hắn đổ đầy mồ hôi lạnh, phát ra một tiếng kêu thảm thiết!
Ờ thời khắc mấu chốt, linh hồn hắn như sắp hòng mất đột nhiên thanh tĩnh, cảm nhận được một mảnh thanh lương như mưa phùn do Sinh Mệnh Lục Lưu truyền tới từ phiến Lục thổ địa trong Tiên HỒng Khỏnơ Gian.
- Huyễn tượngthật đánơ sợ...!
Dương Phàm nhớ mang máng tình cảnh tuyệt vọng tới cực điểm lúc trước.
Tuy nhiên lúc này.
hắn đã vượt qua sợ hãi.
khuôn mặt càng thêm kiên định, cười lạnh nói:
- Chính là Long Hoàng Tổ, tuy nhiên là ý vào Thần khí khiển ta không làm được gì! Chờ sau khi ta thí luyện trở về thất giới, nhất định giết cho Cừu Long Cung của hắn không còn CỌng cỏ!
Hắn tiếp tục đi tới.
mảnh hỏa diễm màu tím phía trước siờ lại biển thành màu xám.
Không ngừng đi sâu vào.
khuôn mặt Dương Phàm trào ra hai hàng nước mắt.
- Hô Phi.
ngươi không thể chêt được!
Trên mặt Dương Phàm không ngừng tràn nước mắt.
cả người bi thống cực điểm, trong đầu hiện lên tình cành Hồ Phi bị giết chết.
Bất kể hắn cố gắng thế nào cùng không thể quên được sự thật kia!
Dưới sự bi thổng vô tận, bước chân của Dương Phàm càng lúc càng chậm, cuối cũng ngồi lại tại chỗ.
vùi đầu khóc lớn!
- Dương lão đại, ngươi quá khiển ta thất vọng rồi! Ngươi nói cam đoan sẽ khiển ta xông quan nhưng ta giờ lại đã chết! Ta đế ngươi làm đầu lình, ngươi đà làm gì được cho ta?! Ngươi có tư cách gi đế ta gỌÍ là lão đại?!
Hồ Phi vô cùng thất vọng nhìn hắn.
- Rất xin lỗi Hồ Phi, đều là do ta sai rồi! Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu sống ngươi!
Thần tình Dương Phàm bi thống giừ chặt tay Hồ Phi.
Trong bi thống vô tận, Dương Phàm chưa gượng dậy được, gần như quên mất đi tới.
Mà Thần Ma Luyện Tâm Lộ chỉ có kỳ hạn ba ngày, hiện tại đã vượt qua một ngày.
Sinh Mệnh Lục Lưu từ Tiên Hồng Không Gian lại chảy ra.
Thần khí phòng Ngự linh hồn trước ngực hắn lại nỡ rộ lam quang.
Nhưng hòa diễm màu xám vô tấn quấn lấy người hắn, xâm nhập cả vào trong não.
thậm chí đột phá kiện Thần khí phòng ngự.
Dương Phàm chỉ cảm nhận được một tia thanh lương của Sinh Mệnh Lục Lưu từ phiến mảnh đất xanh truyền tới.
Nhưng lúc này, ngay cả một tia thanh lương cuối cùng kia cùng dần dần bỏ rơi hắn.
- Gâu gâu! Gâu gâu!
Đúng lúc này.
Dương Phàm nghe được thanh âm của một C0n chó nhò.
Thanh âm này rất quen thuộc!
Dương Phàm phút chốc tỉnh ngộ.
Thanh âm này dường như là của C0n chó nhở trong Tiên Hồng Không Gian.
Cả người hắn ướt đẫm.
ngưng mắt nhìn lên thì thấy Thần Ma Luyện Tâm Lộ đã bị hôi diễm vô tận bao phủ.
- Ta không thể trầm luân như vậy.
Nếu không làm sao có cơ hội cứu sống Hồ Phi!?
Thần sắc Dương Phàm càng ngày càng kiên định, kiên trì bước từng bước về phía trước.
Hai ngày tiếp theo, hắn lại đổi mặt với đủ loại tâm ma và ảo cảnh nhưng với ý chí kiên định như sắt đá.
hắn đà khắc chế được hết.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Dương Phàm đã đi qua ngày thứ hai trên Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
chỉ còn lại một ngày cuối cùng.
về phần Hoàng Không và Liễu Cửu Thiên, hắn đã sớm mất đi tung tích hai người.
ĐÚng lúc này.
hỏa diễm trong thế giới trầm luân này lại lưu chuyển ánh sáng lưu ly đủ màu sắc!
Đẹp! Rất đẹp!
Dương Phàm bị sự xinh đẹp tới tận bản chất này hấp dẫn.
Theo bản năng, hắn khắc chế cỗ hấp dẫn này, không thưởng thức thể giới xinh đẹp này.
Nhưng bất kể hắn nhắm hai mắt lại.
cảnh tươngk tuyệt mv kia vẫn hiện rố trong óc hắn.
Một khắc này, một tiên tử váy xanh vô cùng tao nhã tự nhiên hiện ra, dĩ nhiên là Vân Vù Tịch.
- Dương đại ca!
Hai gò má Vân Vù Tịch xấu hổ, nhẹ nhàng thả bộ váy trên người xuống, lộ ra thân thể bãng thanh ngọc khiết hoàn mv không tv vết!
-Vù Tịch!9
Vê mặt Dương Phàm hoảng hốt.
không ngỜ Vân Vù Tịch luôn rụt rè lại có lúc thể này!
Mối quan hệ giừa hắn và Vân Vù Tịch vẫn là tình yêu về mặt tinh thần, chưa từng chân chính có quan hệ xác thịt.
Giờ khắc này.
trong lòng Dương Phàm mơ hồ bị kích động.
vốn dang có chút do dự đã thấy Vân Vù Tịch đưa đẩy.
thở ra hương thơm như lan.
nhẹ nhàng nói:
- Chúng ta yêu nhau nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có một ngày thật sự là vợ chồng.
Chẩng lè chàng không yêu thương Vù Tịch sao?!
- Không!
Dương Phàm vô cùng cảm động, cảm nhận thân thể không tv vết của Vù Tịch đang áp lại gần mình.
ĐÚng lúc này.
từ trong Sinh tức chi địa truyền ra tiếng gầm gÙ khe khẽ của con chó nhò.
- Không được, ta còn phải cứu sống Hồ Phi!
Dương Phàm đột nhiên như nghĩ tới điều sì!
- Phu quân, chờ hoan ái xong rồi chàng lại đi không được sao?!
Vân Vù Tịch nước mắt ràn rụa, hai mắt mông lung.
Cánh tay Dương Phàm bị nàng kéo lên đôi g0 bồng đảo khiến dục VỌng sâu trong nội tâm hoàn toàn bị phóng thích.
Lúc này, dù bên tai vẫn còn âm thanh gầm gừ của con chó nhò nhưng lại càng lúc cang xa vời.
Sau khi triền miên, Dương Phàm đột nhiên nhớ tới chính mình còn có rất nhiều việc phải làm!
- Hì hì.
Dương đại ca chăng lè quên chàng đã từ trong Đại Thiên thần tháp đi ra.
giết chết Long Hoàng Tổ.
chúnơ ta đà sớm thành thân.
Chàng giỜ đà là phu quân của Vù Tịch!
Vù Tịch nhẹ nhàng ôm lấy hắn!
- Thật sao?
- Không tin chàng hỏi Thi Dao đi!
Dương Phàm rất nhanh thấy được Thi Dao.
ngay cả Hồ Phi cũng ở nơi này.
- Dương lão đại!
Hồ Phi hướng hấn làm trò.
- Dương Phàm, đa tạ ngươi cởi bỏ phong ấn khiển ta đạt được tự do!
Vô Song với bạch ý trắng như tuyểt hiện lên vẻ tươi cười.
Phụ thân Dương Thiên đi tới, vẻ mặt nghiêm khắc nói:
- Phàm nhi.
ngươi giỜ đà đạt được hết thảy mục tiêu, không có địch thủ trong thất ai ới, có thể an ổn Sống qua ngày được rồi...!
- Vâng, phụ thân!
Dương Phàm cảm nhận được lời này có ly.
chính mình và Vù Tịch đường đường đã thành thân, cứu Sống Hồ Phi.
giải cứu Vô Song, thất giới vô địch thủ.
gian khổ nhiều năm như vậy cùng đà tới lúc cần nghi ngơi rồi!
Từ đó về sau.
Phong Duyên trải qua cuộc S0ng vô ưu vô lo!
Vân Vù Tịch không lâu sau sinh cho hắn một đứa con gái xinh đẹp.
toàn gia đoàn tụ.
Cuộc S0ng vô ưu vô lo.
khoái hoạt hạnh phúc, như thể giới mộnơ ảo chốn thiên đường.
Nhưng trong đầu hắn vẫn không ngừng vang lên những tiếng gầm gừ của con chó nhò khiến Dương Phàm mơ hồ bất an.
nhưng cảm giác khoái hoạt hạnh phúc lúc này khiến hắn không thể cự tuyệt.
Nhân loại có thể khắc chế các loại dục V0ng như sự sợ hãi.
bi thương.
phẫn nộ, tham lam...!
Nhưng ai có thể khắc chế hạnh phúc khoái hoạt?!
Ai lại không muốn được hạnh phúc khoái hoạt?!
Mắt thấy âm thanh con chó nhò kia càng lúc càng nhò, càng lúc càng xa...!
Dương Phàm đứi!g yên trên Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
bốn phía là hắc diễm ngÙ
quang thập sãc.
đang cười si ngôc.
Thời gian trôi qua từng chút một.
ngày cuối cùng chí còn lại vài canh giỜ.
Tiến vào thế giới ngũ quang thập sắc này khiến hắn mê muội, quên mất tất cả.
khiến hấn trầm luân!
Có lẽ hắn sẽ vĩnh việt trầm luân trong thể ai ới này.
không có ưu thương.
không có bi thống.
không có sợ hài.
chỉ có hạnh phúc, khoái hoạt, ấm áp.
Cùng đúng là một việc không tồi!
Nhưng khi Dương Phàm sắp hoàn toàn trầm luân, bị lạc thì...!
Một thanh âm từ một nơi vô cũng xa xôi truyền vào trong óc hắn.
- Đại đạo uẩn nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn...!
Thanh âm này khiển Dương Phàm chấn động.
thanh tinh hơn một chút.
- Ngô hừu nhất nhân, bá hạ nhất chủng, tá nhừ chi thủ, kết xuất nhất quả...!
Thanh âm già nua mờ mịt như từ thời tuyên cổ truyền tới.
Dương Phàm hoàn toàn tinh táo lại.
hết thảy mộnơ ảo xinh đẹp trước mắt đều tiên tan vô ảnh.
- Tiên Hồng Quyểt, là mục tiêu suốt đời của ta! Cho dù hoàn thành cứu sống Hồ Phi.
hoàn thành ý nguyện của Vô Song, ta vẫn tiếp tục theo đuổi aiấc mộng của chính mình!
Dương Phàm hít một hơi thật sâu, trong mắt là một mảnh thanh minh.
Vượt qua kiếp nạn lần này.
hắn cảm giác tâm tình của mình đà siêu nhiên lột xác.
tu vi cùng nháy mắt tiến vào Diễn Sinh sơ kỳ.
Tiếp theo, hắn lại nhanh chóng bước trên Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
Đủ loại ảo cảnh và tâm ma bốn phía đã không còn ảnh hường gỈ tới hắn nửa.
Bước chân hắn càng lúc càng nhanh.
Phía trước mặt hắn rốt cục xuất hiện một quảng trường.
Khi Dương Phàm tiến vào quảng trường này.
hắn cũng không nhìn thấy Trương Tiểu Vù lúc trước.
- Chúc mừng ngươi đã thành công vượt qua cửa thứ Bảy Thần Ma Luyện Tâm Lộ.
Ngươi là người duy nhất vượt qua cừa này!
Một thanh niên thần sắc ôn hòa đanơ đứng trên quảng trường này.
Người này quanh thân lóe ra một tầng hôi mang mông lung, lần da mờ mờ ảo ảo của hấn ẩn ẩn thấy được một màu ánh sáng lưu ly ngũ sắc.
Dương Phàm nhìn người này.
lập tức nghĩ tới Thiên cổ.
sinh linh Tiên Thiên hỗn độn ở trong Tiên Hồng Không Gian.
Không hề nghi ngờ, thanh niên trước mắt này cùng có được thân thể Ma Thần, lại phát ra khí tức hỗn độn.
hiển nhiên đà đạt tới cấp bậc như Thiên cổ.
Thông Thiên linh nhãn của Dương Phàm nhìn trên người thanh niên này, hiện ra tin tức: Dần đạo giả Quách Phong.
Xông qua cửa thứ Bảy.
Dương Phàm chiếm được một trăm ức điểm công tích, mười khối Tổn thần thạch, ba kiện Thần khí.
Dương Phàm đưa tay ra chạm vào Tổ thần thạch này.
cảm tháy chất lượng phấp chất, cấp độ của nÓ vượt gấp mười lần so với Tiên thạch cực phẩm, thậm chí còn sinh ra áp lực nhàn nhạt đối với hắn.
- Tiếp theo, ngươi lựa chọn tiếp tục xông quan hay từ bỏ?
Quách Phong thản nhiên nói.
- Tiếp tục xông quan!
Dương Phàm không chút do dự nói.
- Cửa thứ tám là Thần Ma Luân Hồi Lộ.
Cửa này không hạn chế thời sian.
Yêu cầu XÔng quan là tiến vào một cừa cuối cùng.
- Phần thưởng của cửa thứ tám là một ngàn ức điểm công tích, ba khối Hỗn độn nguyên thạch, một kiện Hỗn độn thiên khí!
- Nếu xông quan thất bại sẽ vĩnh viễn lạc trong Luân Hồi vô tận!.