ức vạn kiểm khí chúc mừng khiến cho bầu không khí vui mừng lan khắp thất giới và cũng đẩy cho buổi hôn lễ long trọng này tới cao trào.
Trên quảng trường hôn lễ vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, vô số người bị bầu không khí vui mừng dào dạt lây lan.
- Thật là lãng mạn a!
Trong cặp mắt xinh đẹp của Tiểu Vũ lóe ra ánh sao.
- Dương Phàm này thật là thiên chi kiêu tử.
Một buổi hôn lễ chấn động thất giới, lại có nhiều cường giả không thể tưởng tượng đến cổ động.
Trong mắt Phách Cửu Thiên thần sắc phức tạp.
Tuy rằng hắn là cường giả nghịch thiên siêu cấp, dõi mắt thất giới bễ nghễ vô địch nhưng giờ phút này lại cảm thấy mình chỉ là một vị khách nhỏ bé không đáng kể ở nơi này.
Buồn cười chính là lúc trước hắn còn vọng tưởng bằng vai phải lứa với Dương Phàm.
- Hôn lễ hoành tráng như vậy, từ thái cổ tới nay cũng chỉ thấy lần đầu tiên.
Cường giả tới làm khách thậmchí vượt qua bất kỳ thời khắc đỉnh nào trong lịch sử thất giới.
Đám người Vân Tiêu Đại Để, Man Hoàng cảm khái nói.
Choeng choeng!
Trong tiếng ngân vang vui mừng của ức vạn kiểm khí, đám người Dương Phàm, Hồ Phi cũng có chút ngạc nhiên nhìn phía nam nhân áo trắng như tuyết.
Ai lại nghĩ tới Vô Song luôn cao ngạo lănh khốc cũng có một chiêu này.
- Tân lang tân nương vào động phòng...!
Trương Du Vũ cuối cùng tuyên bổ khiến cho hôn lễ long trọng này đi vào bể mạc.
Chúng khách quý vẫn chưa đã nghiền, cũng không lập tức rời đi.
Vào lúc ban đêm, trong bầu không khí ấm áp của ánh nến hồng, Dương Phàm cùng hai nữ nhân âu yểm nhất trong cuộc đời này ngồi ở trên giường.
Dương Phàm ngồi ở giữa, Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao chia ra ngồi hai
Hắn cầm tay hai vị tân nương dùng chim sa cá lặn đều không đủ để hình dung, trong lòng đầy ấm áp và thỏa mãn.
Khoảnh khắc động phòng cuối cùng, ba người lại trầm mặc không nói.
Ngửi mùi thơm nhạt bất đồng khiển tâm thần ngây ngất trên người hai vị thê tử, Dương Phàm thỏa mãn trước nay chưa từng có, đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của họ.
Trên mặt hai nàng lặng yên ửng đỏ, nhắm mắt lại dựa vào lòng Dương Phàm.
Dương Phàm không khỏi cảm khái.
Cuộc đời tới lúc này còn cầu gì nữa?
- Vũ Tịch, Thi Dao.
Các nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đi tới cuối cùng.
Cho dù là thiên địa hủy diệt, chúng ta cũng sẽ gặp lại ở thể giới mới.
Trong mắt Dương Phàm thần quang sáng ngời mà kiên định, trong lòng thầm nhủ.
Vào vô số giới năm sau, Đại Thiên thể giới này tận thể, thiên địa hủy diệt chỉ còn ba sinh linh cuối cùng có thể tồn tại.
Sinh linh khác cho dù cường đại như Hỗn độn thiên giai đều không thoát khỏi sổ kiếp này.
Ắm áp cùng khoái hoạt giờ phút này khiển Dương Phàm càng quý trọng.
Rất nhanh hắn ôm hai vị thê tử nằm xuống giường.
Hai thân thể mềm mại “ôn hương noãn ngọc” lẳng lặng nằm trên giường, mắt đẹp khẽ khép, lông mi run lên, như cành hoa mặc chàng hái.
Dương Phàm đầu tiên là đưa tay khẽ nâng cằm Vân Vũ Tịch, một bàn tay khác dọc theo thân thể thần tiên cao quý chậm rãi trượt xuống, nhẹ thoát y phục, chỉ cảm thấy thân thể mềm mại của ái thê hơi cứng đờ.
Nghĩ đến với thân phận Cửu Công chúa cao cao tại thượng của nàng ở Thiên giới, thân thể băng thanh ngọc khiết chưa từng bị nam nhân dùng phương thức thân mật xấu hổ như thể chạm vào.
Bàn tay Dương Phàm tiến vào trong áo, vuốt ve thân thể thần tiên thánh khiết như hoa sen không nhiễm mùi bùn, mỗi một tấc da thịt đều tuyết trắng trơn bóng mềm mại như hòn ngọc tinh xảo đẹp đẽ nhất thể gian này.
Dương Phàm tận lực làm động tác của mình dịu dàng, không muốn lần đầu tiên của Vân Vũ Tịch sinh ra thống khổ.
Khi tay hắn tìm đến vùng cỏ non thần bí nơi thân dưới Vũ Tịch liền nghe thấy một tiếng ngâm yêu kiều, hắn liền ôm chặt Vũ Tịch khẽ hôn lên ngọn thánh phong no đủ phát ra dụ hoặc vô cùng, một bàn tay khác từ trên bờ vai tuyết trắng trơn bóng trượt xuống hai bờ hương đồn đẫy đà co giãn.
Ngay sau đó, vận mệnh cứng ngắc dựng đứng mang theo một tia ấm nóng chậm rãi tiến vào...!
Chỉ thấy hàng mày liễu của Vũ Tịch khẽ nhíu, cắn chặt răng lộ ra một tia thống khổ, cũng không kìm nổi phát ra một tiếng kiều ngâm êm tai như tiếng trời.
Giờ khắc này trong phòng xuân quang dào dạt, mờ mịt mộng ảo, dục tiên dục tử, làm người ta ao ước.
Đêm động phòng, Dương Phàm thỏa mãn cùng khoái hoạt chưa từng có, cùng hai nàng thay nhau tiến vào cao trào.
về lực bộc phát Dương Phàm không am hiểu nhưng lực kéo dài của hắn dối khắp Đại Thiên thể giới không ai có thể sánh bằng.
Bận rộn hơn nửa đêm, trên mặt Dương Phàm sinh ra một tia thương tiếc, ôm hai thân thể hoàn mỹ lặng yên đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Dương Phàm tinh thần phấn chấn, đi ra khỏi phòng.
Khách khứa khắp nơi trên Luân Hồi Tinh Bảo đã về hơn nửa.
- Trương bá bá ngươi ở đâu?
Dương Phàm hỏi.
- Trương bá cùng Tiểu Vũ tối hôm qua rời đi, nói là về địa cầu.
Cũng dặn con chuyển lời ngày sau có cơ hội có thể tới đó làm khách.
- Làm khách?
Dương Phàm cười cười:
- Sẽ có cái ngày đó...!
Ngày thứ hai sau hôn lễ kết thúc.
Thiên Thu Vô Ngân là người đầu tiên nói lời từ biệt, đơn thương độc mã Phá giới mà đi Man Hoang Tổ Giới.
Hắn cũng từng mời Dương Phàm cùng đi nhưng Dương Phàm cự tuyệt.
- Man Hoang Tổ Giới, ta cũng muốn đi cùng ngươi nhưng hiện tại chưa đến
Dương Phàm thở dài thật dài.
Hắn đã đạt tới Diễn Sinh đại viên mãn, chỉ thiểu một bước là có thể tấn chức Hóa Vô Kỳ siêu việt thiên cổ.
Tuy nhiên trước đó trong lòng Dương Phàm còn lưu luyến cổ thổ của mình.
Thất giới là cổ hương của hắn, đặc biệt là Bắc Tần Phàm giới.
Với trình tự hiện nay của Dương Phàm, hơi thi triển thủ đoạn khiển Luân Hồi Tinh Bảo phủ xuống Phàm giới.
Mặt ngoài Tinh bảo quanh quần một Tầng hư ảnh luân hình màu sắc huyễn lệ.
Nhiều cường giả như vậy tiến vào Phàm giới lại không ảnh hưởng đến kết cấu của không gian nơi này.
Tinh bảo tới đại lục Phàm giới, đi Đại Tần, Bắc Tần một chuyển, cũng ngang qua Nội Hải.
Bạn cũ từng quen biết ít ỏi không mấy người.
Dương Phàm dẫn đệ tử Phó Tuyết lên Tinh bảo.
Nghĩ đến đệ tử Phó Bình, Dương Phàm chưởng khổng lực lượng Luân hồi khiến cho trí nhớ kiếp trước của hắn thức tỉnh.
- Sư tôn, tỷ tỷ, mọi người đều ở đây a!
Phó Bỉnh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai người thân nhất của kiếp trước.
Luân Hồi Tinh Bảo ở lại Bắc Tần mấy năm.
Dương Thần đoán được phụ thân khẳng định sắp rời thất giới.
- Chuẩn bị xuất phát đi!
Một ngày kia dưới sựphân phó của Dương Phàm, Luân Hồi Tinh Bảo đảo qua cổ thổ Bắc Tần.
Trong đầu Dương Phàm nhớ tới rất nhiều người từng gặp qua, hiện tại có lẽ bọn họ không còn tồn tại cũng có lẽ đi lên con đường vận mệnh không biết.
Những người đó chung quy là khách quy đường, sẽ không phát sinh qua lại gì.
Dương Phàm nhắm mắt, đưa Luân Hồi Tinh Bảo bay đến Ngoại Hải mới dừng
lại.
Vị trí Tinh bảo hạ xuống là một hòn đảo nhỏ mây mù lượn lờ.
- Vận khí chúng ta thật sự quá tốt, không ngờ gặp phải Vân Tiên Đảo trong truyền thuyết của Ngoại Hải.
Gần hòn đảo có mấy chục tu sĩ Hóa Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ bộ dạng vô cùng hưng phấn.
Nhưng giờ phút này một bóng đen thật lớn từ trời cao hạ xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, sợ tới mức hồn vía lên mây, bị Tinh Không Thành Lũy kinh thể hãi tục từ thượng giới dọa sợ, gây nên một bầu không khí khủng hoảng.
Trong Vân Tiên Đảo, một nam nhân ăn mặc kiểu nho sinh bay ra, chính là Tư Đồ trưởng lão.
- Tư Đồ trưởng lào, chúng ta tới nói lời từ biệt.
Bên cạnh Dương Phàm xuất hiện bóng hình xinh đẹp của Vân Vũ Tịch cùng Đặng Thi Dao.
Dáng người thanh nhã thoát tục như tiên khiển chúng tu sĩ Phàm giới phía dưới tâm thần điên đảo giống như trong mơ.
Tư Đồ trưởng lão thần sắc phức tạp nhìn đoàn người Dương Phàm, thật lâu sau mới chắp tay nói:
- Lão phu chúc các ngươi bạch đầu giai lào.
lên đường bình yên.
Lúc này Dương Phàm cũng đã nhìn ra Tư Đồ trưởng lão này dĩ nhiên là phân thân của một Tiên Để thượng giới, bởi vì tinh, thần dấu vết với Vân Tiên Đảo mà không thể dễ dàng rời đi.
- Bản tôn của ta từ rất lâu trước kia đã ngã xuống trong trận tranh đoạt Tạo Hóa Thần Khí.
Phân thân này là lưu lại sau khi đấu tranh với Ma đầu hai giới.
Tư Đồ trưởng lão cười khổ nói.
Dương Phàm gật đầu cười nói:
- Trước khi ta rời đi sẽ thu tất cả Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận.
Trên thực tể chỉ có hắn hiểu được sự tồn tại của Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận này đều vì cung cấp nguồn huyết mạch và tinh, huyết cho Ma vực giết chóc.
Mà Tề Thiên Phệ Huyết Đại Trận ở Đông Thắng Đại Lục lại càng là trọng yểu nhất.
Mục đích của ma vực giết chóc là sàng lọc ra một cá thể mạnh nhất trong chém giết tiến hóa với ma vật, dùng Nghịch Thần Thuế Thiên Huyết đạt tới mức độ sánh ngang Thiên Minh nhị để.
Nếu có thể đạt tới bước đó, nguyện vọng của Luân Huyết Đại Để coi như hoàn thành.
Chỉ là Nghịch Thần Huyết cho dù là Đại Để cũng khó thể chịu đựng.
Ai có thể tưởng tượng được Tư Đồ trưởng lão này chỉ là một phân thân còn sót lại, bản tôn đã diệt.
Nếu không phải căn nguyên thần hồn của lào đã dung hợp cùng Vân Tiên Đảo thì chỉ sợ cũng tan biển cùng bản tôn.
Nhưng điều này cũng đã định Tư Đồ trưởng lão không thể thoát khỏi ràng buộc của Vân Tiên Đảo.
Dương Phàm nghĩ một hồi, từ đại thụ Diễn Sinh nhặt một chiếc lá xanh, bấm tay bắn ra hóa thành một tầng sáng xanh dịu dàng dung nhập vào Vân Tiên Đảo.
Tư Đồ trưởng lão đột nhiên cảm giác trên Vân Tiên Đảo có thểm một cỗ sinh cơ và tạo hóa vô cùng tận, nhưng lại bác đại ôn hòa.
- Lá cây Diễn Sinh này ít nhất có thể cho ngươi tu luyện đến trình tự Đại Để trong vòng trăm vạn năm, hơn nữa hòn đảo này sẽ trở thành thân thể của ngươi.
Nếu ngươi hiểu ra tạo hóa trong đó, ngày sau vượt qua Đại Để đạt tới Phá Thiên cảnh cũng nằm trong tầm tay.
Dương Phàm lại cười nói.
Tư Đồ trưởng lào cảm kích không thôi, lập tức cúi đầu nói lời cảm tạ.
Đợi khi lão khom người, Luân Hồi Tinh Bảo đã biển mất không còn hình dạng.
Sau một lát, Luân Hồi Tinh Bảo xuất hiện ở Vân Thiên đại lục, Tinh Thiên thể giới.
Lần này Dương Phàm tới cổ thổ của kiếp thứ hai.
Phụ thân Dương Lâm, mẫu thân Nam Cung Nguyệt, ca ca Dương Cương, Dương Đông của kiếp thứ hai cũng đều yên lặng bước lên cổ thổ.
Đối với kiếp thứ hai cảm tình của Dương Phàm hơi nhạt một chút.
Nhưng phần nhân quả này hắn sẽ tiếp tục kéo dài.
Mấy ngày sau Luân Hồi Tinh Bảo lại hóa thành một vệt sáng huyễn lệ đi tới Phật giới.
Tinh bảo vừa mới tới, chúng cường giả Phật giới kinh hãi run sợ: Sát tinh này lại tới nữa?
Nếu Dương Phàm cổ ý muốn gây rối, ai có thể cản trở.
- Trận chiến ngày đó khiển Phật giới tàn phá hỗn độn, phế tích khắp nơi.
Ta tới chấm dứt nhân quả này.
Dương Phàm vung một tay lên, một chiếc lá xanh hóa thành ức vạn hạt mưa hạ xuống Phật giới với khu vực Linh Sơn làm trung tâm.
Thoáng chốc, trên Linh Sơn tàn phá có vô số đá vụn tổ hợp cùng một chỗ, một lần nữa khép lại rồi sau đó “tân sinh”.
Linh Sơn phát ra phật lực linh khí vô tận, so với dĩ vãng thì cường thịnh hơn vài phần.
Các vị đại năng Phật giới do Niêm Ngọc Quan m đứng đầu đồng loạt hai tay hợp thập, cúi đầu thật sâu hướng Tinh bảo.
Không ở lại Phật giới lâu, Luân Hồi Tinh Bảo lại đi Yêu giới một chuyển, gặp gờ Man Hoàng.
Dương Phàm đồng dạng tặng một phiến lá.
Hiện giờ đại thụ Diễn Sinh cao tới mười vạn tám ngàn trượng, chi nhánh vô số, hoa nở lá rụng.
Một phiến lá đối với Tiên Để Đại Để mà nói có vô tận tạo hóa, nhưng đối với Dương Phàm mà nói lại nhỏ bé không đáng kể..